Chương 92
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng rảo bước xuống tầng: “Cậu là bạn của Giang Tiểu Hải à?”
“Đúng thế, tôi là bạn cậu ấy!”, Mạc Phong vội gật nhẹ đầu, cười nói.
Nghe thấy thế, bác sĩ kia vô cùng mừng rỡ: “Cậu tới đúng lúc quá, nếu là bạn cậu ta thì mau thanh toán tiền thuốc men luôn đi. Tên nhóc kia cũng quá vô lương tâm, để mẹ mình ở bệnh viện rồi trốn mất! Nào có súc sinh như thế chứ, chẳng đưa cho chúng tôi chút phí trị liệu nào!”
“Không thể nào! Giang Tiểu Hải hiểu thảo có tiếng, sao có thể ném mẹ mình ở bệnh viện rồi chạy mất chứ!”, Mạc Phong đàng hoàng nói.
Trước kia, khi ở đội đặc công, tháng nào Giang Tiểu Hải cũng gửi hết tiền về nhà, chỉ để lại năm trăm tệ để chi tiêu.
Anh biết rõ đội viên của mình là người thế nào, sao cậu ấy có thể làm chuyện vô lương tâm như thế chứ.
Nhưng bác sĩ kia không muốn nghe nói nhảm nữa: “Được rồi được rồi, cậu cứ giữ mấy lời đó lại mà nói với cậu ta, mau trả tiền thuốc men đi, bằng không tôi cũng phải ném mẹ cậu ta ra ngoài đấy!”
“Tiền thuốc men hết bao nhiêu?”, Mạc Phong hơi nhíu mày, trầm giọng nói.
Ai cũng bảo bệnh viện lớn không có tình người, chứ thật ra bệnh viện tư nhân càng không có tình người hơn!
Người có tiền sẽ là VIP cao quý của họ, còn nếu không có tiền thì ngay cả hành lang cũng đừng hòng ngồi.
“Năm nghìn! Không không không, tám nghìn tệ!”, bác sĩ kia vội đổi giọng.
Mạc Phong híp mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta: “Đưa hóa đơn tiền thuốc cho tôi xem!”
“Không có! Hóa đơn là của bệnh viện, tôi không thể đưa cậu được!”
Anh siết nắm tay, cổ kiềm chế, trầm giọng nói: “Tôi muốn gặp bệnh nhân trước đã!”
Anh nói rồi quay người đi thẳng lên tầng hai, bác sĩ kia cuống cả lên, vội theo sau Mạc Phong.
Nhưng ông ta không kéo anh lại được, còn ngã chồng vỏ.
Tầng hai cũng không nhiều phòng bệnh, chỉ có bốn phòng, hơn nữa có tới ba gian trống.
Mạc Phong đẩy cửa căn phòng nằm ở góc khuất nhất ra, một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, được truyền dich.
Điều khiến anh không còn gì để nói nhất chính là ngay cả vết thương trên tay bà ấy cũng không được băng bỏ.
Trong chai cũng không phải thuốc tốt gì cho cam, chỉ là đường glucose giá rẻ.
“Truyền đường glucose thôi mà ông đòi tận tám nghìn tệ à?”, Mạc Phong quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bác sĩ kia.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng kia lập tức nhảy dựng lên.
“Cậu biết gì chứ, đây là dịch dinh dưỡng, bằng không sao bà ta sống được đến bây giờ?”
Dịch dinh dưỡng?
Ha ha!
Mạc Phong đã từng ở rừng mưa nhiệt đới rất lâu, thực sự quá quen với đường glucose rồi.
Trong lúc mệt mỏi nhất, anh sẽ uống một ngụm đường glucose để bổ sung năng lượng, ngoài kia cũng chỉ bán có mười mấy tệ một hộp thôi.
“Vậy chúng ta tìm chỗ nào chuyên nghiệp để kiểm tra nhé, nếu trong đó không phải dịch dinh dưỡng mà ông nói, tôi sẽ kiện cho bệnh viện các ông đóng cửa mới thôi! Mở bệnh viện mà lại kiếm tiền trái lương tâm à!”, Mạc Phong chỉ vào bác sĩ, tức giận quát.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi đến bệnh viện nhân dân thành phố Giang Hải.
Vào giờ phút này, bệnh viện lớn mới đáng tin nhất.
“Ở chỗ tôi có một bệnh nhân, phiền mọi người lập tức đến bệnh viện chỉnh hình ở đường Hoài Dương, Giang Hải để đón người!”
Nghe thấy Mạc Phong gọi điện để chuyển viện, bác sĩ kia cuống lên ngay: “Anh bạn trẻ, chuyện này cũng dễ thương lượng mà, chỉ cần cậu trả tiền, chỗ tôi sẽ lập tức sắp xếp bác sĩ làm phẫu thuật. Ở đây toàn chuyên gia từ nước Mỹ về đấy, nếu cậu đến bệnh viện lớn thì chắc chắn sẽ bị lừa!”
“Cho dù bị lừa, ít nhất người ta cũng nói năng hợp lý, còn chỗ các ông thì sao? Bệnh nhân đã vào đây một ngày mà vết thương vẫn chưa được xử lý, đây chính là hiệu suất làm việc của bệnh viện các ông à?”, anh nhướng mày, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.
Nếu không làm lính thì không bao giờ hiểu được tình đồng đội.
Họ là anh em vào sinh ra tử, mẹ Giang Tiểu Hải gặp chuyện, đương nhiên Mạc Phong sẽ dốc sức giúp đỡ.
Hơn nữa anh cũng không tin Giang Tiểu Hải sẽ chạy trốn vì không trả nổi tiền thuốc men.
Thành viên của đội đặc công Blade đều là báu vật quý giá, là nhân tài được tranh giành, không thể sa sút đến mức này được.
Do đó, chắc chắn cậu ấy đang đi giải quyết việc gì đó nên mới chậm trả tiền cho bệnh viện.
Chỉ chốc lát sau, tiếng xe cứu thương đã vang lên bên ngoài.
Mạc Phong trực tiếp bề mẹ Giang Tiểu Hải lên rồi đi xuống tầng.
“Khoan đã! Cho dù cậu muốn rời khỏi đây thì cũng phải trả đủ tiền thuốc men!”, bác sĩ mặc áo blouse trắng kia chắn trước mặt Mạc Phong, quát khẽ.
Tiền thuốc men ư?
Anh không khỏi hừ lạnh: “Vậy chúng ta đến cục quản lý dược để kiểm tra xem rất cuộc ông dùng thuốc gì nhé!”
“Cậu..”, ông ta lập tức bị dọa, rõ ràng ông ta đang kiếm tiền mờ ám, sao có thể để cục quản lý dược đến kiểm tra chứ.
Mạc Phong ném cho ông ta hai trăm tệ rồi đẩy ông ta ra.
Bác sĩ kia không dám ngăn cản nữa, trơ mắt nhìn Mạc Phong lên xe rời đi.
Sau khi đến bệnh viện nhân dân thành phố, anh lập tức đưa mẹ Giang Tiểu Hải vào phòng cấp cứu.
Một bác sĩ chuyên khoa đeo khẩu trang đi về phía anh: “Cậu là con trai bà ấy à?”
“Không không không, tôi là bạn của con trai bà ấy, có chuyện gì thì ông cứ nói với tôi”, Mạc Phong vội khoát tay.
Bác sĩ kia thảo khẩu trang xuống: “Xuất huyết não trong đầu bệnh nhân đã tạo thành cục máu đông, phải phẫu thuật mở sọ ngay mới được! Cần ba trăm nghìn, cậu chỉ có một tiếng thôi, nếu không có tiền thì chúng tôi cũng khó làm việc”.
Xuất huyết não là căn bệnh phiền phức nhất, hơn nữa khi cục máu đông chèn lên dây thần kinh, phẫu thuật của Tây y là cách trị liệu nhanh nhất.
Tuy châm cứu theo Đông y cũng có tác dụng, nhưng trước đó anh đã bắt mạch cho mẹ Giang Tiểu Hải, bà ấy rất suy yếu. Nếu trị liệu bằng châm cứu thì đương nhiên sẽ khiến phần lớn năng lượng trong cơ thể mất đi.
Hơn nữa nếu muốn loại bỏ cục máu động trong não hoàn toàn thì cần ít nhất ba đợt trị liệu, anh sợ mẹ Giang Tiểu Hải không chịu nổi.
“Các ông phẫu thuật ngay đi, về chuyện tiền nong thì tôi sẽ nghĩ cách!”, Mạc Phong vội giục bác sĩ.
Ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, chữa trị càng sớm thì tỷ lệ thành công càng cao.
Bác sĩ gật nhẹ đầu, bảo y tá đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật trước.
Mạc Phong đi tới bên cửa sổ, bấm số gọi đi.
Sau khi nối máy, tiếng nam nữ thở dốc lại vang lên ở đầu dây bên kia.
“Ông Mạc ạ, bố của tôi ơi! Mẹ nó chứ, anh biết xem bói à? Toàn gọi đúng lúc tôi đang làm việc!”, Lý Phong ở đầu dây bên kia mắng vài câu.
Bây giờ có lẽ Lý Phong rất nhức đầu khi thấy cuộc gọi của Mạc Phong, vô cùng hối hận vì đã cho anh số điện thoại.
“Khụ khụ, ai biết anh Lý hăng hái thể chứ, ‘cày cuốc’ cả ngày lẫn đêm, coi chừng cơ thể không chịu nổi đấy!”, Mạc Phong nói bằng giọng trêu ngươi.
Lý Phong lặng lẽ mắng vài câu: “Cút cút cút, đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì thì nói luôn đi! Tôi đang vội!”
“Anh chuyển cho tôi năm trăm nghìn đi!”