Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 66




Ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, viên cảnh sát bước vào với một túi tài liệu trên tay.

“Để tôi xem rốt cuộc anh là ai!”, Tần Lam hừ lạnh một tiếng, cầm lấy túi hồ sơ.

Viên cảnh sát bên cạnh còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp để cậu ta mở miệng thì Tần Lam đã mở hồ sơ ra.

Khi nhìn thấy thứ bên trong, hai mắt cô ấy lập tức mở to, cô ấy kinh ngạc nhìn Mạc Phong.

Tần Lam sải bước ra ngoài cùng viên cảnh sát kia.

Về nội dung của hồ sơ, Mạc Phong chẳng cần nghĩ cũng biết đó là gì.

Bạn, không có thẩm quyền.

Ở ngoài cửa.

“Sao lại không có thẩm quyền? Các cậu làm việc kiểu gì thế, đến chút tư liệu mà cũng tra không ra sao!”, Tần Lam cau mày quát lớn.

Viên cảnh sát cũng cười khổ sở: “Chị Lam… thật sự là tôi đã cố gắng hết sức rồi, thông tin của anh ta đã bị phong tỏa rồi!”

“Tại sao lại bị phong tỏa?”, Tần Lam một tay chống máy suy nghĩ.

Viên cảnh sát ngập ngừng nói: “Chị Lam … chị nói xem tên này… có phải là người của quân đội không?”

Nghe gợi ý như vậy, có khi cũng có khả năng đó thật!

Trước đó cô ấy đã phát hiện tư thế của tên này là tư thế tiêu chuẩn nhất của người lính. Giờ nghĩ có khi đúng là thế thật.

“Cậu đi kiểm tra giúp tôi, có phải quân đoàn nào đó đang thực hiện nhiệm vụ ở Giang Hải không!”, đôi lông mày xinh đẹp của Tần Lam vẫn đang xoắn vào nhau.

Một cô gái xinh đẹp là thế nhưng lại luôn vác cái mặt lên như thể ai nợ cô ấy tiền triệu vậy.

Viên cảnh sát gãi đầu: “Chị Lam, vậy thì thả tên này ra à?”

“Thả ra? Đừng có mơ, nhốt anh ta vào tù cho tôi. Cho dù là người của quân đội cũng phải nói đạo lý với tôi! Cứ nhốt anh ta một đêm để cho anh ta bớt huênh hoang đi!”

“Chuyện này… không được hay cho lắm, nếu như bên trên trách tội xuống…”

“Có chuyện gì tôi sẽ gánh chịu!”

Đây chính là phong cách làm việc của Tần Lam, cho dù anh có gớm mặt thế nào đi nữa, nhưng gây sự trong phạm vi quyền hạn của cô ấy thì cô ấy sẽ không bao giờ dung túng!

Nghe thấy bên ngoài không có tiếng động gì nữa, Mạc Phong nhìn viên cảnh sát đang đi vào trong phòng, cười nói: “Cậu định thả tôi ra sao?”

“Đừng có mơ, anh ở trong tù tự kiểm điểm lại bản thân mình đi. Có điều anh cũng đừng có oán thán, chúng tôi đây đều chỉ là làm theo quy trình thôi!”, viên cảnh sát vội giải thích.

Nhưng không ngờ Mạc Phong chỉ cười nhạt: “Cho ăn là được!” Mời đọc truyện trên Truyện App

Người bình thường có thể sợ đến phát khóc khi nghe tin mình phải ngồi tù một ngày, nhưng tên này vẫn có thể cười thành tiếng.

“Anh còn cười được à? Lát nữa vào trong thì phải chú ý một chút, đừng có gây gổ với ai, biết chưa hả?”, viên cảnh sát khẽ thở dài khuyên nhủ.

Mạc Phong nhún vai cười khúc khích: “Cậu vẫn nên cầu mong là người ta đừng có dây vào tôi thì hơn!”

Màn đêm buông xuống.

Giang Hải náo nhiệt bắt đầu sôi động hẳn lên.

Trong một nhà hàng âm nhạc trên đại lộ Tân Giang.

Ở một góc, có một người đàn ông đeo kính râm cho dù đang buổi tối.

Người đàn ông đó để râu ria xồm xoàm nhưng lại không khiến người ta có cảm giác luộm thuộm. Ngược lại còn làm cho người ta thoạt nhìn cảm thấy rất nam tính.

“Tin tức có chính xác không?”, người đàn ông đeo kính râm lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn người đàn ông đối diện mình cười khẩy và nói.

Người đàn ông lấy trong túi ra hai tấm ảnh, người trên đó không phải ai khác mà chính là… Mạc Phong!

Một bức là ảnh chụp anh còn đang ở đội đặc công, bức ảnh còn lại là ảnh anh làm bảo vệ ở tập đoàn Kim Tư Nhã.

Người đàn ông đeo kính râm tên là Lý Phong! Đội trưởng đội đặc công White Shield, hôm nay đã bay từ Yến Kinh đến Giang Hải

Để tìm ra người đàn ông từng khiến cả châu Âu phải run sợ này!

Lý Phong tháo kính râm xuống, cười nhìn so sánh hai bức ảnh: “Minh Vương ngày nào bây giờ lại cam tâm làm một tên bảo vệ! Thú vị đó, người được Blade đào tạo ra đều không phải là người bình thường! Giờ anh ta đang ở đâu?”

“Ở… đồn cảnh sát Giang Hải…”

“Vào đi, không còn phòng trống nữa đâu, hôm nay ở tạm trong này một đêm!”, viên cảnh sát đẩy Mạc Phong vào một căn phòng, trầm giọng nói.

Ánh đèn mờ ảo, chỉ có vài tia sáng yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ.

Kẽo kẹt…

Cánh cửa được đóng lại ngay sau đó, Mạc Phong đảo mắt nhìn quanh căn phòng tối om một lượt.

“Anh em, buổi tối tốt lành nhé!”, anh chào hỏi mọi người với điệu cười đầy bỉ ổi.

Ngoài cửa sổ đang có mưa phùn, lâu lâu lại có tia chớp lóe lên, cảnh vật có chút u ám.

Một người đàn ông trung niên mập mạp chậm rãi đứng lên: “Ranh con, mới đến à? Phạm tội gì mà vào đây?”

“Tôi đánh một tên khốn nên vào đây lượn một vòng. Hi hi, nhờ các vị quan tâm giúp đỡ nhé!”, Mạc Phong nắm tay, cười nói một cách khách sáo.

Anh cũng không nói chuyện nhiều với nhóm người này mà bước thẳng đến chiếc giường bên cạnh và vươn vai: “Mệt rồi, các anh em nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngày mai còn có việc đó…”

Anh vừa nằm xuống, thì tất cả mọi người đều loạt soạt đứng dậy.

Ai nấy nắm chặt tay, ác ý nhìn anh chăm chẳm, hơn nữa Mạc Phong luôn cảm thấy đám người này hình như cứ nhìn chằm chằm vào mông của mình.

Anh chợt có cảm giác giật thót lên.

Từ lâu đã nghe nói người trong tù có niềm đam mê đó, nhịn lâu quá nên cũng thấy đàn ông “xinh đẹp” luôn.

“Oắt con, đó là vị trí của đại ca chúng tôi, cậu thích chết phải không?”, một thanh niên nằm nắm đấm tay bực bội nhìn Mạc Phong, trầm giọng nói.

Một tay anh đỡ lấy cổ và cười khẩy: “Lớn ngần này rồi, thực sự tôi không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào!”

“Các anh em, dạy dỗ hắn một trận đi, cho hắn biết thế nào gọi là quy tắc! Cái gì gọi là thể thống!”, một tên vạm vỡ đứng dậy nhìn đám đông và nói.

Hơn chục tên tội phạm kéo đến, bọn họ ôm cả một bụng tức đã lâu, vừa hay có thẳng tù mới đến có thể khiến họ xả một chút.

Lúc này có một chỗ trong góc xuất hiện đốm đỏ.

Trong một văn phòng của đồn cảnh sát.

“Chị Lam… chuyện này… sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ? Trong đó toàn là người phạm trọng tội, còn người ta chỉ là đánh người khác bị thương thôi, hơn nữa… còn chưa kết án mà!”, một viên cảnh sát đứng trước mặt Tần Lam, khuyên nhủ.

Nếu tên đó ra ngoài rêu rao thì cũng đủ khiến bọn họ mất việc rồi.

Tần Lam chống cằm, trầm ngâm nói: “Sợ gì chứ? Có chuyện gì tôi sẽ gánh chịu. Tôi nghi là tên đó có dính lủy đến vụ án kia. Nói không chừng còn quen người trong đó ấy chứ! Cứ để xem đã rồi nói!”

Từ khi Mạc Phong bước vào, anh đã chú ý tới dấu chấm đỏ đó rồi. Anh vẫy tay với dấu chấm đỏ đó, để lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

“Chị Lam, hình như anh ta phát hiện ra chúng ta rồi!”, viên cảnh sát kêu lên, chỉ vào hình ảnh trên màn hình.

Roẹt…

Đột nhiên hình ảnh trên màn hình biến mất, và một hình ảnh đen trắng hiện ra, rất rõ ràng là tín hiệu đã bị cắt đứt. Mời đọc truyện trên Truyện App

Viên cảnh sát cầm dùi cui lên: “Chị Lam, để tôi đi xem xem…”

“Không cần đầu, cậu tan làm đi, về nhà mà nghỉ ngơi đi!”, Tần Lam vươn dài chiếc eo, mỉm cười nói.

Sau đó, cô ấy ung dung rời khỏi phòng giám sát trên đôi giày cao gót.

Chỉ còn lại viên cảnh sát đang gãi đầu với vẻ mặt bối rối: “Cứ… cứ như thế mà đi sao? Thực sự không sợ sẽ xảy ra chuyện gì à?”

Cậu ta là cảnh sát duy nhất còn lại trong toàn bộ phòng trực, nói thực là nếu bảo cậu ta đi lo những chuyện trong tù này, cậu ta thực sự không dám đi.

Trước đây có những trường hợp đi khuyên can người ta liền bị người ta lôi tuột vào trong giã cho một trận, ngục tù tăm tối cũng chả biết là bị ai đánh.

Trong phòng giam nhỏ đó.

Những tiếng hét thất thanh vang lên, vốn dĩ bị nhốt ở đây một đêm đã khiến Mạc Phong bực bội lắm rồi, nhưng giờ đám người này lại cứ muốn gây gổ với anh.

Vậy thì đừng trách anh.

Một cú đấm kinh thiên động địa

Rầm…

Tất cả mọi người đều bị bay ra ngoài, họ bị đánh đập vào tường làm bật ra một lớp với dày, còn bản thân họ thì dính vào tường tầm ba centimet

Trong nháy mắt, hơn chục người trong phòng nằm vật ra sàn, kêu gào thảm thiết.

Ánh sáng mờ ảo bên trong càng tạo ra một bầu không khí hay họ để đánh nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.