Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 517 ông Lục tới thăm cháu này




Mạc Phong ngồi ở một góc lặng lẽ nghe họ trò chuyện. Bởi vì khoảng cách không quá xa, hơn nữa vị trí cũng khá khuất mắt nên anh có thể nhìn rõ người khác, trong khi họ không thấy được anh.

Mạc Phong suy nghĩ. Mẹ kiếp! Ông cụ này trông tinh anh gớm, rõ ràng là còn mạnh hơn khối thanh niên. Nhưng già rồi mà vẫn còn dùng ‘nửa dưới’ để suy nghĩ thì thật đáng sợ!

Tốt nhất là lát nữa ông ta biết an phận một chút, đừng để anh phải dùng chân đạp nát cái món đồ chơi đó!

Đọc nhanh ở VietWriter

Tống Thanh Sơn thấy ngoài sân không phải là nơi để nói chuyện bèn vội vàng cười với ông cụ Lục: “Ông Lục, ông cũng mệt rồi, hay là vào trong ăn cơm rồi nói chuyện tiếp!”

“Không gấp! Thi Vũ đâu?”, ông cụ Lục cười đểu cáng.

Giật mình!

Quả nhiên ông già này từ xa xôi tới đây chỉ vì nhớ nhung Tống Thi Vũ. Nhưng dù có nhớ cô thì cũng không cần thể hiện rõ ra mặt như vậy chứ.

Khoảnh khắc này, Tống Thanh Sơn cảm thấy nổi cả da gà.

Ông ta quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạc Phong giống như mắt của một con chim ưng. Tống Thanh Sơn bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Đọc nhanh ở VietWriter

“Khụ khụ…! Ông Lục, ông xem ngồi xe cả sáu, bảy tiếng đồng hồ, hay là cứ ăn cơm trước đi! Thi Vũ đang ở bên trong linh đường. Hơn nữa con bé cũng chưa sửa soạn gì, lát nữa tôi kêu con bé sửa sang lại rồi ra gặp ông. Thế nào?”, Tống Thanh Sơn nở nụ cười nịnh nọt. Có thể thấy những giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ ra trên trán ông ta.

Rõ ràng ngoài căng thẳng ra thì ông ta còn sợ hãi. Ông ta sợ Mạc Phong thấy ông cụ Lục lợi dụng Tống Thi Vũ thì sẽ gây sự.

Trong mắt Tống Thanh Sơn, cậu nhóc này trời không sợ đất không sợ. Là người dám đánh cả Thiên Vương. Nếu ông cụ Lục dám lợi dụng Tống Thi Vũ thì chắc chắn cậu ta sẽ ra tay.

Cậu ta mà đánh ông cụ Lục thì chỉ có đường chết. Thế nhưng như vậy thì nhà họ Tống cũng sẽ bị liên lụy. Tới khi đó kể cả Tống Thi Vũ có cởi hết ra dâng lên trước mặt ông cụ Lục thì ông ta cũng chẳng thèm.

Ông cụ tuổi đã cao, thích những cô gái còn trong trắng. Nhất là những cô gái có khí chất như Tống Thi Vũ, hơn nữa cơ thể cô còn vô cùng quyến rũ. Là người mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ rung động.

Đừng thấy Tống Thi Vũ suốt ngày liến thoắng mà nhầm, thực ra cô là người khá bảo thủ. Việc cầm tay một người đàn ông đã là vượt quá ranh giới của cô chứ đứng nói tới việc là thuê phòng ngủ cùng.

Có lẽ chính vì lí do đó mà Tống Thi Vũ và Mục Thu Nghi mới thân thiết đến như vậy. Bởi vì bọn họ chính là những cực phẩm mới tinh đối với đàn ông.

Thậm chí có thể nói họ không có hứng thú với đàn ông. Nên khi còn học ở nước ngoài, họ trở thành hai người bạn thân thiết nhất của nhau.

Có những cô gái thường nói năng thô tục nhưng thực ra lại không phải là người giàu kinh nghiệm. Có những cô gái trông nho nhã, có học thức nhưng thực ra là để nâng giá trị của mình lên.

Anh cũng đã từng thấy những người mặc trang phục cách mạng đánh bố mẹ và cũng đã từng thấy những người đàn ông toàn thân là hình xăm quỳ xuống rửa chân cho bố mẹ.

Vì vậy đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Ông cụ Lục khẽ chau mày khi nghe Tống Thanh Sơn nói vậy. Nhưng ngay sau đó ông ta lấy lại vẻ điềm đạm của mình.

“Tôi nhìn một cái có được không?"

Tống Thanh Sơn cảm thấy khó xử: “Điều này…”

“Hả?”

Ông cụ Lục trừng mắt, khiến Tống Thanh Sơn không dám nói tiếp.

Ông ta vội vàng ra hiệu nhường đường rồi lập tức nháy mắt với đám người phía sau, còn cố tình nhìn Mạc Phong như khẩn cầu anh đừng có gây sự vào lúc này.

Khi ông cụ Lục bước vào trong thì thấy Tống Thi Vũ đang quỳ trước linh đường, cúi gục đầu với vẻ yếu ớt.

Từ sau khi trở về từ Giang Hải, Tống Thi Vũ gầy đi rất nhiều.

Điều kiện sống không bằng trước đây, áp lực cũng lớn hơn. Khi ở Giang Hải, có những rắc rối và vấn đề không thể giải quyết được thì cùng lắm cũng chỉ cần ngồi túm lại thương lượng. Không giống như bây giờ, có bất cứ chuyện gì cũng phải đè nén trong lòng.

Hơn nữa lúc còn ở Giang Hải, cô luôn được Mạc Phong nấu cho những món ngon, hơn nữa ngày nào cũng được ăn hết sức phong phú. Giờ ngày nào cũng chỉ được ăn chút cơm thừa canh cạn ở trong bếp.

“Thi Vũ, ông Lục tới thăm cháu này!”, Tống Thanh Sơn ở phía sau nhắc nhẹ.

Ông cụ Lục lập tức lấy lại vẻ bình thản và cười ái ngại: “Ha ha, hóa ra là thế hệ sau à. Nhìn thân thủ vừa nãy của cậu, có phải từng luyện võ không?”

Tốc độ vừa nãy Mạc Phong lao vào không phải tốc độ mà một người ở tuổi của cậu ta có được. Khi ông cụ còn trẻ cũng từng luyện võ nên đương nhiên hiểu.

“Trước đây từng luyện võ hai năm với một vị sư phụ, làm trò cười trước mặt ông Lục rồi!”, anh cúi đầu khiêm tốn.

Tống Thanh Sơn thở phào. Lúc này ông ta mới dám lên tiếng: “Mọi người đưa Thi Vũ về phòng nghỉ ngơi một lát, có lẽ con bé mệt rồi!”

“Tôi đã nói rồi, chuyện lần trước dặn dò mà làm không xong sao? Không phải đã nói ông phải chăm sóc tốt cho Thi Vũ à? Sao tôi thấy cô ấy lại gầy đi rồi!”, ông cụ Lục nói với vẻ nghiêm khắc, giọng điệu lạnh lùng và khô khan.

Đúng là người từng làm quân nhân, hơn nữa Mạc Phong khẳng định ông ta từng là một quân nhân dày dạn kinh nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.