Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 514 Hôm nay là ngày mười lăm sao?




Thực ra hành động quỳ trước linh đường của Tống Thi Vũ ngoài lý do vì cô mong muốn ra thì còn là do Tống Thanh Sơn dặn dò. Miệng ông ta nói hay lắm, bảo là mong muốn cho cô và ông cụ có thêm cơ hội trò chuyện với nhau.

Lúc còn sống thì không cho cô được gặp ông cụ, thậm chí khi sắp qua đời, ông cụ còn luôn miệng dặn dò Tống Thanh Sơn phải chăm sóc tốt cho cô.

Thế nhưng cả đám người coi như không nghe thấy gì. Chính vì ông cụ yêu thương Tống Thi Vũ hơn những đứa cháu còn lại nên không tránh khỏi việc họ sinh lòng đố kỵ.

Đây cũng chính là một trong những lý do khiến họ đối đầu với Tống Thi Vũ.

Lúc này Tống Thanh Sơn đang ăn chơi nhảy múa với mấy sinh viên được ông ta bao nuôi bên trong một quán KTV. Những người khác của nhà họ Tống, ngoài vài người lớn tuổi vẫn còn ở trong linh đường thì đám con cháu không biết chạy biến đi đâu hết.

Đọc nhanh ở VietWriter

“Cô ba, cô ăn no rồi dửng mỡ à? Mặc kệ con bé đó đi! Một đứa con hoang mà thôi. Được quỳ trước linh đường đã là ân huệ cho nó rồi, nó còn không vui sao? Ăn chùa uống chùa tốn bao nhiêu tiền ở nhà họ Tống mà làm ra vẻ cứ như chúng ta ức hiếp nó không bằng! Còn dẫn theo một thằng con hoang tới gây chuyện. Ngày mai tốt nhất đừng tới nữa, nếu không thì sẽ để nó nếm mùi đời!”, một người phụ nữ đeo kính cười lạnh lùng.

Sau đó bà ta kéo người phụ nữ đang nói chuyện với Tống Thi Vũ kia đi. Mục đích là không cho người khác tiếp xúc nhiều với cô.

Mục đích là để buổi tang lễ diễn ra thuận lợi và còn để ông cụ Lục tới đây nữa. Chính vì vậy đảm bảo mọi việc suôn sẻ là điều quan trọng nhất. Tống Thanh Sơn vì muốn xử lý ổn thỏa những chuyện này còn thuê cả cao thủ.

Hơn nữa ông ta còn thuê với giá cao. Nếu Mạc Phong đơn thương độc mã xông vào thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt.

Thế nhưng điện thoại của Tống Thi Vũ cũng đã bị tịch thu. Cô không thể liên lạc được với Mạc Phong. Trong lòng chỉ biết thầm cầu nguyện rằng hi vọng anh biết khó mà lùi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đọc nhanh ở VietWriter

Tầm sáu giờ sáng Mạc Phong đã thức dậy. Mặt trời mọc ở vùng biển bao giờ cũng sớm hơn các vùng khác, vì vậy mới sáu giờ nhưng trời đã sáng lắm rồi.

“Dậy đi!”, Mạc Phong đá Trương Phong vẫn còn ngủ như chết trên giường.

Gã này vừa ngủ còn vừa ngáy, lại còn nghiến răng ken két.

Nếu không phải vì biết người ngủ bên cạnh là hắn thì Mạc Phong còn tưởng là đang ngủ với con chuột thành tinh.

“Mặt trăng to quá, hôm nay là ngày mười lăm sao?”, Trương Phong mơ màng mở mắt nhìn mặt trời đã lên cao và nói với giọng lầm bầm.

Mạc Phong cho hắn một bạt tai: “Trăng sao gì ở đây! Đó là mặt trời! Mau dậy đi, chúng ta phải tới nhà họ Tống rồi!”

“Anh nói xem tập tục ở đây kỳ lạ thật đấy. Ở chỗ chúng ta để tang bảy ngày mới chôn, ở vùng này lại để có ba ngày! Lẽ nào họ không biết ba hồn sẽ quay lại dương gian sau bảy ngày sao?”

Trương Phong bị tát thì lập tức ngồi dậy. Hắn day thái dương càm ràm.

Thực ra trước đó Mạc Phong cũng từng suy nghĩ về vấn đề này. Theo lý mà nói quan tài phải đặt trong nhà bảy ngày mới được đem đi chôn. Nhưng có lẽ do những nơi khác nhau thì tập tục cũng không giống nhau nên anh cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Thời gian càng ngắn thì càng có lợi cho bọn họ. Nếu kéo dài tới bảy ngày thì có lẽ nhà họ Tống sẽ có đủ thời gian vạch ra chiến lược đối phó. Tới khi đó thật chẳng khác gì dâng dê lên miệng hổ!”

Sau khi sửa soạn, rửa mặt xong, anh vác kiếm Tàn Uyên cùng Trương Phong đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi khách sạn thì họ nhìn thấy một chiếc xe Maserati màu trắng đang đỗ trước cửa.

“Lên xe đi!”, Tống Tư Tư ngoắc tay khẽ cười.

Mạc Phong mở cửa xe ngồi phịch vào ghế phụ. Trương Phong ở bên ngoài cứ nhìn vào bên trong: “Anh Mạc, vậy tôi ngồi đâu?”

“Hay là cậu ngồi trên nóc xe đi!”, anh nhướn mày cười đểu.

Tống Tư Tư xùy cười: “Bắt xe tới đi, không đáng bao nhiêu đâu. Hôm nay người đông có thể nhân cơ hội lẻn vào. Nhớ kỹ, đừng vào từ cửa chính, vào từ cửa bên ấy!”

“Nhớ rồi!”, Trương Phong gật đầu.

Một giây sau chiếc Maserati biến mất không để lại dấu vết.

Đợi khi kịp phản ứng lại thì đến đèn đuôi xe cũng không nhìn thấy đâu. Trương Phong thấy vậy bèn kinh hãi hô lên: “Anh Mạc! Anh còn chưa nói vị trí cụ thể mà! Tôi tìm kiểu gì đây!”

Đương nhiên Mạc Phong không tin là Trương Phong không tìm được địa điểm. Hắn có thể tìm được vị trí của anh từ nơi xa xôi hàng nghìn kilomet thì chứng tỏ cha nội này cũng có chút bản lĩnh.

Phái Mao Sơn được chia thành bảy mươi hai phái, trong đó vị trí của tông Long Hổ là cao nhất, và cũng biết nhiều nhất, toàn diện nhất.

Những môn phái khác chỉ biết phong thủy hoặc là xem tướng chứ không quá nổi tiếng!

Lúc này bên trong chiếc xe Maserati.

“Người bạn của chú có đáng tin không! Đừng để tới lúc đó lại trì hoãn chú!”, Tống Tư Tư cười với vẻ trêu đùa.

Mạc Phong chỉ tỏ ra bình thản, hai tay kê sau đầu cười lạnh lùng: “Yên tâm đi, những người bên cạnh tôi không có ai là kém cỏi cả! Nhưng tôi lại nghi ngờ nhóc, rốt cuộc giúp tôi là vì điều gì?”

“Chú vẫn không tin tôi sao?”

“Tin chứ, nếu không tin thì sao lại lên xe của nhóc?”

“…”

Tóm lại là anh luôn cảm thấy Tống Tư Tư không hề đơn giản. Mặc dù anh cũng biết là anh trông được lắm, nhưng cũng không tới mức khiến một cô bé vừa nhìn đã thích luôn.

Có lẽ cô nhóc có ý đồ khác.

Anh đang nghĩ linh tinh gì thế. Người ta vừa mới trưởng thành, suy nghĩ của anh hèn hạ quá.

Một lúc sau, xe đã tới bên ngoài biệt thự nhà họ Tống. Hôm nay số lượng xe đông hơn trước đó gấp đôi.

Xem ra toàn bộ những người có máu mặt ở thành phố Long Môn đã tới. Hai tên giữ cửa trơ mắt khi nhìn thấy Mạc Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.