Đúng vậy, ngay cả khi anh không tham lam quyền lực, sẽ luôn có những người không ngừng kéo đến gây rối.
Chỉ khi bản thân không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, thế lực ngày một lớn hơn, anh mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.
Năm đó do nhà họ Mạc quá mạnh, công trạng lớn vượt cả chủ nên mới phải gánh tai họa diệt vong, nhưng nếu có thế lực mạnh hơn thì liệu nhà họ Mạc có thể thoát khỏi đại họa ấy không?
“Tôi chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở đây rồi trở về Giang Hải!”, Mạc Phong khẽ thở dài, lắc đầu cười.
Không phải địa bàn của anh đâm ra làm việc gì cũng rụt rè, mà trước mắt, anh nhất định không thể thất bại ở những nơi này, Giang Hải còn rất nhiều việc phải xử lý.
Hơn nữa, bệnh tình của Diệp Đông Thanh còn cần anh tìm cách chữa trị, mọi người đều chờ anh về nhà.
"Anh Mạc cứ yên tâm, có Trương Phong ở đây, đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
Tên này lại cười đểu, Mạc Phong nhìn mà muốn dùng đôi giày cỡ bốn mươi ba của mình đạp thẳng vào mặt hắn.
"Cậu đừng có kéo chân tôi là được! Đưa tiền đây!"
Trương Phong gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nói: "Đưa tiền gì cơ?"
"Tiền ăn sáng chứ còn gì! Tôi không có tiền lẻ!"
"..."
Đọc nhanh ở VietWriter
Tiêu vài chục tệ của hắn mà cứ như bị cướp vàng không bằng, Trương Phong miễn cưỡng lôi ví ra.
"Tôi trả tiền ăn cho bọn họ!"
Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng hai người họ.
Tống Tư Tư đang đứng đằng sau, mặc một chiếc quần short bò, đôi chân trắng nõn xinh đẹp của cô nhóc cứ thế lộ ra trước mắt họ.
Người đời có câu, đẹp hay không cứ nhìn chân là biết, đôi chân của Tống Tư Tư rất thẳng và thon, hơn nữa còn đặc biệt trắng, chắc chắn là một cặp chân có một không hai.
“Đẹp quá!”, Trương Phong liếc mắt nhìn một cái liền không rời đi được, cứ như là ánh mắt của hắn có thể nhìn thấu.
Mạc Phong thấy vậy lập tức đấm vào bụng dưới của Trương Phong khiến hắn không khỏi cong mình: "Anh Mạc! Tại sao anh lại đánh tôi?"
"Nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ như thế sẽ bị người khác đánh giá là một thằng già dung tục, hèn hạ đấy! Lấy giấy lau nước dãi đi!", anh trừng mắt nhìn hắn rồi nói.
Nhưng Tống Tư Tư, người đang đứng trước mặt họ, lại bật cười thành tiếng: "Đây là bạn của chú à? Thú vị thật đấy!"
“Sao nhóc lại tìm tới tôi?”, Mạc Phong nhìn cô nhóc bằng ánh mắt khó hiểu.
Hôm qua khi rời khỏi nhà cô nhóc, anh còn đề phòng cẩn thận, chắc chắn không bị ai bám theo.
Tống Tư Tư mỉm cười, một nụ cười khiến người ta có cảm giác rung động.
"Chú, chú ngốc quá đi! Đây là thành phố Long Môn. Nhà họ Tống chúng tôi muốn tìm người thì dễ trở bàn tay mà!"
Mạc Phong không khỏi nhíu mày, điều này đủ cho thấy thế lực hùng mạnh của nhà họ Tống ở thành phố Long Môn, có khi từng lời nói, từng hành động của anh đều đã nằm trong tầm giám sát của họ từ lâu.
Tống Tư Tư như thể nhìn thấu tâm tư của anh, cô nhóc không khỏi nhíu mày, cười nhẹ nhàng: "Đừng lo, nếu có người theo dõi chú 24/24, lẽ nào còn chưa bị chú phát hiện?"
"Thế hôm nay nhóc đến tìm tôi có chuyện gì? Cứ bám sát tôi như vậy, nhóc không sợ bị nghi ngờ à?"
Cô nhóc thờ ơ nhún vai, cười khúc khích: "Tôi không làm gì trái lương tâm, sao phải sợ bị nghi ngờ? Chẳng lẽ chú có mâu thuẫn với bác cả tôi nên tôi không được chơi với chú?"
"Nhóc tới đây để chơi với tôi á?"
Đọc nhanh ở VietWriter
"Đúng thế, tôi muốn chú cùng tôi đi đến công viên giải trí, tại chả có ai đi cùng với tôi cả. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ, chú đi với tôi nhé!"
"..."
Mạc Phong không khỏi sầm mặt.
Anh thì đến nhà họ Tống để cướp người, sao bây giờ cứ như thể anh đến đây để vui chơi thế!
"Không rảnh! Cũng không có tâm trạng! Tôi khuyên nhóc đừng có đi theo tôi, nhóc xinh đẹp thế này, nhỡ đâu có lúc tôi không nhịn được nữa, nhóc không sợ xảy ra chuyện gì à?", Mạc Phong dọa cô nhóc.
Nếu chuyện này để cho bố cô là Tống Khánh Phong biết, thì ông ta lại chẳng gấp chết đi được, sự xuất hiện của Mạc Phong ở quận Sa Đầu ngày hôm qua đã lọt vào tầm mắt của quá nhiều người.
Vung một cước đá cánh cổng sắt lớn thành hình chữ C, hơn nữa còn chưa biết anh là thù hay là bạn, với năng lực của anh, nếu anh thực sự giở trò với Tống Tư Tư thì không một ai có thể ngăn được.
Người khác trốn còn không kịp, nhưng cô nhỏ này lại bám lấy anh như sam!
"Tôi từ trước đến nay chả sợ gì cả. Hơn nữa, tôi cũng không để chú phí một ngày đi chơi với tôi đâu! Tôi có thể giúp chú!", Tống Tư Tư nhếch mép cười đầy tinh nghịch, lè lưỡi.
Mạc Phong nhướng mày, bật cười: "Nhóc giúp tôi kiểu gì?"
Cô nhóc rón rén ghé vào tai anh nói nhỏ, vừa nói xong, nụ cười trên mặt Mạc Phàm từ từ lộ ra.
"Nhóc chắc chưa? Nếu nhóc làm như vậy, bác của nhóc không bỏ qua cho nhóc đâu!"
Tống Tư Tư nhún vai tỏ vẻ thản nhiên: "Chịu chút oan ức vì chú có là gì đâu chứ? Vậy hôm nay chú có thể chơi với tôi một ngày được không?"
"Cô chủ Tống đã ngỏ lời mời thì đương nhiên tôi cung kính không bằng tuân mệnh!"
"..."
Trương Phong đứng bên cạnh vội hỏi: "Anh Mạc, anh đi đâu đấy? Tôi cũng muốn đi!"
"Không được, cậu đợi tôi ở khách sạn!"
Mạc Phàm vùa nói vừa đưa cho hắn hộp đàn anh đang đeo trên lưng: "Trông cho kĩ vào đấy, lỡ làm mất thứ gì thì tôi chặt cậu thành từng mảnh ném xuống biển!"
"..."
Sau khi đưa hộp đàn cho Trương Phong, anh và Tống Tư Tư bắt taxi ở ven đường rồi rời đi.
…………
Buổi sáng ven biển đẹp hơn bất kỳ nơi nào khác, đặc biệt là khi hạ cửa kính xe xuống, mái tóc tung bay, nheo mắt trước gió và ngắm mặt trời chậm rãi ló dạng từ phía chân trời.
Cảm giác được ánh mặt trời chiếu lên đúng là một cách hưởng thụ cuộc sống.
Vì là cuối tuần nên khu vui chơi đông nghịt, mới tám giờ sáng đã có rất nhiều người đến đây xếp hàng.
Tuổi thơ của họ hạnh phúc như vậy đấy, nhưng Mạc Phong nhớ lại bản thân mình, khi anh bằng tuổi họ, anh đã là một nhân vật khiến tổ chức châu Âu phải nể sợ.
Khi người thường còn đang xem phim trong rạp chiếu phim hay đang vui chơi trong công viên giải trí, thì anh đã lăn lộn trong cõi chết hàng trăm lần.
"Sao vậy chú? Đừng nói là chú chưa đến công viên giải trí bao giờ nhé?", Tống Tư Tư cười khúc khích trêu chọc khi thấy anh đứng ngây ra ở cửa.
Mạc Phong không giấu diếm khẽ lắc đầu: "Đúng vậy, coi như đây là lần đầu tiên!"
Hồi nhỏ anh cũng rất muốn đến, nhưng vì nghèo, lớn lên thì có tiền nhưng lại không muốn đến đây nữa, đôi khi những thứ đã mất thời thơ ấu không thể mua lại bằng tiền.
"Vậy chú còn chờ gì nữa?"
Tống Tư Tư không cho anh cơ hội để nói, kéo tay anh chạy vào công viên giải trí.
Nhưng đúng lúc này, một người mặc đồ đen xuất hiện phía sau cây to, nhìn thẳng vào bóng lưng hai người đang đi vào.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Mạc Phong đột nhiên quay đầu nhìn xung quanh.
"Chú sao vậy?"
Anh cau mày nhìn người đàn ông trung niên mặc áo da đen đang bước ra từ phía sau cây: "Người đàn ông đó có vấn đề!"
Nhìn bóng lưng người đàn ông mặc đồ đen rời đi, Mạc Phong luôn cảm thấy chân của người đó có gì đó không ổn, là một tên què!
Lẽ nào luồng khí sát khí anh cảm nhận được vừa rồi tỏa ra từ một tên què?
"Chú, chú đang nhìn gì vậy? Có ai ở đó đâu?" Tống Tư Tư bước đến từ phía sau, hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Mạc Phong lúng túng vò đầu: "Tôi... Chắc tôi nhìn nhầm..."
Sau đó, anh liền theo chân cô bé vào công viên giải trí, cùng cô lên tàu cướp biển và tàu lượn siêu tốc.
Cũng không biết mình già đi hay sao nhưng Mạc Phong lại cảm thấy tim đập nhanh và thở hổn hển.
"Quái! Sao tim đập nhanh thế! Lúc nhảy xuống từ vịnh Hổ Hiệp cũng đâu có kinh hồn bạt vía đến mức này đâu!", sau khi xuống tàu lượn, anh cứ ngồi xổm bên đường, tay ôm ngực, thở phều phào.
Anh bị doạ cho sợ không nhẹ, nhưng Tống Tư Tư ở phía sau vẫn cười khúc khích.
"Chú, đừng nói là chú bị cao huyết áp nhé?"
Mặt Mạc Phong đỏ bừng, anh đường đường là một Minh Vương, đã quen với chém giết chết chóc, nhưng lại bị một cô nhóc coi thường.
"Nhóc mới bị cao huyết áp ấy! Tôi còn trẻ như vậy, làm sao bị cao huyết áp được?", anh cúi người nhìn cô nhóc, nói với vẻ bực dọc.
Tống Tư Tư cười đến run người: "Chú, chú phải thừa nhận là mình già rồi chứ! Chú nói xem từng này tuổi rồi mà còn lên mặt, không sợ một ngày nào đó bị vẹo sống lưng à? "
"Nhóc...!"
Từ trước đến nay, Mạc Phong luôn là người chọc tức người khác, nhưng lúc này anh lại không làm được gì cô nhóc.
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận mà, đợi đến ngày mai là ổn!"
Đến khi Mạc Phong bình tĩnh lại thì Tống Tư Tư cũng không biết mình đã leo lên ngựa đá từ lúc nào.
"Chú! Mau chụp ảnh cho tôi!"
Chụp ảnh?
Có người dám để cho trai thẳng chụp ảnh hả?
Mạc Phong lấy điện thoại ra, cúi người, cố gắng hết sức để tìm góc chụp đẹp một chút, bởi vì anh biết cô nhóc này sau khi chụp ảnh chắc chắn sẽ chỉnh sửa lại, sau đó còn phải Photoshop. Ai mà xinh thì chỉ cần sửa qua là được, nhưng cô nào trông không đẹp lắm thì có khi chỉnh đến mức đến mẹ ruột cũng không nhận ra được.
Tách!
Sau đó là tiếng máy chụp ảnh vang lên, Mạc Phong xua tay cười khúc khích: "Xong rồi!"
"Chú đừng xóa, tôi xuống ngay!"
Tống Tư Tư vừa nói vừa trèo xuống từ ngựa đá.
Chả hiểu cô nhóc làm cách nào mà lại trèo lên được con ngựa đá cao như vậy. Bên dưới con ngựa đá cao khoảng hai mét có một bậc thang bằng đá, mà con ngựa đá vốn cao hơn một mét.
Vì vậy, Tống Tư Tư bây giờ đang cách mặt đất hơn ba mét. Thân thủ của cô nhóc này cũng được đấy chứ, anh thực sự tò mò cô nhóc leo lên kiểu gì!
Quả nhiên dù là con gái hay phụ nữ thì đều là sinh vật kỳ lạ, giây trước còn nói ngay cả nắp chai cũng không thể vặn được, nhưng giây sau lại có thể gõ vỡ cả đầu người ta.
Mấy bạn nữ cứ nói say thì say, nhưng nốc hết hai ba chai thì mình đã say còn người ta thì vẫn vô tư!
“Nhóc chậm lại đi, cẩn thận ngã!”, Mạc Phong nhìn đôi chân xinh đẹp của cô nhóc từng chút từng chút tụt từ trên ngựa đá xuống mà không khỏi cảm thán.
Tống Tư Tư quay đầu lại, cười nhẹ nói: "Không sao, trước đây tôi thường xuyên trèo lên đây!"
Bịch!
"A!"
Còn chưa dứt lời, tiếng hét của Tống Tư Tư đã vang đến, cô nhóc ngã thẳng khỏi con ngựa đá cao hai ba mét, nếu có tiếp đất được thì cũng bị sái cổ chân.
Nhưng khi cô nhóc ngã xuống, trọng tâm của cô nhóc lại không ổn định, chắc chắn sẽ ngã đập đầu hoặc ngã ngửa ra!
Dù ngã kiểu gì thì cũng lớn chuyện, nếu xảy ra có chuyện gì, bố cô nhóc là Tống Khánh Phong cũng sẽ nghĩ rằng anh đã khiến con gái ông ta thành ra thế này.
Tới lúc đó ông ta mà liên kết với Tống Thanh Sơn, thì dù anh có mọc cánh cũng không thể trốn thoát khỏi thành phố Long Môn.
"Chú!"
Tống Tư Tư vội vàng kêu lên.
Mạc Phong cất điện thoại vào túi, chạy như bay tới chỗ cô nhóc, cơ thể anh vừa di chuyển, người qua đường đứng phía trước chỉ cảm thấy như bên cạnh có một cơn gió thoảng qua.
Anh bước lên bậc thang đá rồi nhảy lên!
Lúc này, tóc của Tống Tư Tư đã xõa xuống sàn và bậc thang đá, nhưng cơ thể của nhóc lại lơ lửng trên không.
Cô nhóc còn đang lơ lửng trong không trung đã được Mạc Phong ôm vào lòng kiểu công chúa.
Cơ thể anh lại nhảy vọt ra xa hai mét, tốc độ nhanh như chớp nhưng lại hết sức nhẹ nhàng!
Người bình thường còn không thể tự mình nhảy lên hai mét, huống chi lúc này Mạc Phong còn ôm một người khác.
Những người qua đường đứng xung quanh thực sự chết lặng.
"Chuyện gì thế này? Anh chàng vừa rồi biết bay à?"
"Không biết nữa, tôi còn tưởng rằng cô gái đó chết chắc rồi. Nếu cô ấy ngã xuống, kiểu gì cũng sẽ đập đầu xuống đất, nhẹ cũng phải chấn thương sọ não. Anh chàng vừa rồi từ đâu ra vậy?"
"Chạy nhanh khiếp đi được! Anh ta xuất thân từ rạp xiếc đấy à?"
"..."
Đám đông vẫn trầm ngâm về chuyện ban nãy, nhưng Mạc Phong đã ôm Tống Tư Tư đến khu vực nghỉ ngơi của công viên giải trí.
Một cây kim bạc phóng ra, xuyên qua vài cây trúc, rồi dừng lại ở cây lớn ngoài cùng, anh bỗng thấy một con chim sẻ bị cây kim bạc đâm xuyên thân.
“Chú, chú lại sao vậy?”, Tống Tư Tư nhìn vẻ mặt kỳ lạ của anh, vội vàng hỏi.
Mạc Phong nghiêm mặt nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Mau về nhà đi! Có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, không, phải nói là đang nhìn chằm chằm tôi!"
Hai lần cảm nhận thấy sát khí! Chắc chắn không phải ngẫu nhiên!
Lẽ nào Vưu Giai Hàng quay lại rồi sao? Anh nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu, kinh mạch ở tay phải của hắn đều bị đứt đoạn, cho dù nối lại cũng phải bảy bảy bốn mươi chín ngày mới khôi phục lại được!
Trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn hắn không thể gây chuyện được, lẽ nào còn có người khác bám theo anh tới thành phố Long Môn?