Cho nên Mạc Phong cũng định qua một thời gian nữa sẽ hỏi tên này cho ra nhẽ, mặc dù anh không nghĩ Trương Phong có mưu đồ gì với mình, nhưng cũng phải hỏi rõ ràng mục đích của hắn là gì.
Sau một hồi, Trương Phong đi ra từ khu rừng nhỏ.
"Xong rồi à? Không bị phát hiện đúng không?", Mạc Phong vội hỏi.
Hắn vỗ ngực tự tin nói: "Đừng lo, tôi mà đã làm việc thì anh cứ việc yên tâm, cháy thành tro thì bị phát hiện kiểu gì? Tôi vừa dùng thuật câu hồn để siêu độ luân hồi cho vong hồn đó đấy!”
Đọc nhanh ở VietWriter
"Luân hồi? Luân hồi có thật à?"
"Đương nhiên là có thật. Vạn vật trên đời đều có luân hồi. Ngày và đêm luân phiên luân hồi. Sinh, lão, bệnh, tử cũng là luân hồi".
"..."
Mạc Phong cũng chỉ khẽ gật đầu, anh cũng đồng ý với quan điểm này, vạn vật đều là vô hạn, còn quá nhiều chuyện vượt quá phạm vi có thể chấp nhận được của người bình thường.
Bầu trời vốn đã hừng sáng, trong chốc lát, một tia nắng khẽ chiếu qua đám mây đen.
"Trời sáng rồi, chốc nữa cậu gọi xe rồi về ngay đi!"
Trương Phong thấy vậy vội vàng nói: "Đừng, anh Mạc, tôi vừa mới tới anh liền đuổi tôi đi. Người ta còn chưa được ăn một bữa hải sản ngon ở đây đâu!"
"Ăn hải sản gì? Lẽ nào Giang Hải không có chỗ nào bán hải sản à? Hơn nữa, cậu đi một cái là đám Triệu Khải bận tối tăm mặt mũi kia kìa".
Đọc nhanh ở VietWriter
"Yên tâm đi, nhà hàng dạo này lại tuyển thêm vài nhân viên mới, bận mấy cũng đủ nhân lực làm. Vả lại, chính anh Khải bảo tôi đến mà, còn dặn là nhất định phải ở bên cạnh anh, không rời nửa bước! Còn nữa, hải sản ở Giang Hải này có thể sánh được với hải sản ở ven biển không hả?"
"..."
Đúng là cạn lời với tên này mà, lẽ nào cậu tưởng tới ven biển để chơi à!
Đến lúc phải đánh nhau, anh nào còn tâm tình mà để ý tới tên này, đúng là Trương Phong rất thạo trừ ma diệt quỷ nhưng đánh nhau thì mù hẳn!
Tới lúc đó, tên này kiểu gì cũng bị đánh.
Nhưng điều khiến Mạc Phong tức giận hơn nữa là khi anh nói với hắn những điều này, hắn ngược lại còn vỗ ngực nói rằng hắn có thể tự bảo vệ mình, bảo anh không cần phải quan tâm tới hắn đâu.
Dù sao thì trước đó người ta cũng giúp anh, Mạc Phong cũng không cương quyết bắt Trương Phong quay về nữa.
Mặc dù lúc đó nếu Trương Phong không xuất hiện, một mình anh cũng có thể giải quyết được thi thể cô gái đó, nhưng kiểu gì cũng phải trả một cái giá nào đó.
Bữa sáng ở thành phố Long Môn về cơ bản toàn là hải sản, hải sản ở đây rẻ hơn cả mỳ ở chỗ đất liền bọn họ, hàu ở Giang Hải ba con mười tệ.
Còn ở chỗ ven biển mười tệ được hẳn mười con, mua hai mươi còn được tặng thêm năm, bán kiểu này đủ để cho thấy người dân nơi đây đã ngán hải sản đến tận cổ.
“Từ lâu tôi đã nghe nói hải sản ở mấy chỗ ven biển còn rẻ hơn thịt. Hình như là thật!”, Trương Phong nhìn bát mỳ hải sản lớn mà lòng vui như Tết đến.
Nhưng khi vừa mới gắp được một con bào ngư, Mạc Phong đã dùng đũa gắp cho vào miệng.
"Anh Mạc, sao anh lại ăn miếng của tôi thế?"
Anh ngẩng đầu nhìn Trương Phong nhếch mép cười nói: "Cậu đang tu luyện, không nên ăn cái này. Ăn mỳ đi, bào ngư để tôi ăn giúp cậu cho!"
“Đừng, tôi là đạo sĩ chứ có phải hoà thượng đâu. Ăn thịt uống rượu không tính là phá giới!”, Trương Phong tủi thân nói.
Tất nhiên, Mạc Phong không làm hắn khó xử, vừa ăn sáng, vừa kể cho hắn nghe kế hoạch trước mắt của mình.
Nếu có được sự giúp đỡ của đạo sĩ Trương Phong, chắc chắn sẽ làm ít công to.
Mặc dù anh chàng này không giỏi võ thuật, nhưng đạo thuật ở thời khắc quan trọng vẫn rất có ích.
Trương Phong nghe thấy lời này, không những không cảm thấy lo lắng mà càng thêm kích động: "Anh Mạc, lời anh nói là thật sao?"
"Chuyện này sao có thể là giả được? Ủa, cậu kích động thế làm gì? Bây giờ tôi với cậu rất có khả năng bỏ cả mạng luôn đấy. Cậu phải nghĩ cho kĩ vào, muốn thuận lợi quay về Giang Hải thì chắc chắn phải làm náo loạn cả bờ biển này đấy!”, Mạc Phong cũng húp một ngụm nước mỳ, thở dài.
Một khi thành phố Long Môn biến động, toàn bộ vùng ven biển cũng sẽ rung chuyển theo, có khi còn liên luỵ đến bản thân mình.
Vì vậy, Mạc Phong cũng đang nghĩ cách giảm thiểu thanh thế xuống mức nhỏ nhất!
“Vậy... Vậy thì chẳng phải chúng ta nổi tiếng rồi sao?”, Trương Phong cười toe toét nói.
Xấu hổ chết đi được ấy!
Trên trán Mạc Phong thoáng chốc xuất hiện một vài vạch đen, mẹ chứ ngu hết thuốc chữa, thế cậu nghĩ đến đây để làm gì?
"Thái độ đúng đắn một chút xem nào! Lần này chúng ta cá cược mạng của mình đấy. Nếu không chú ý thì rất khó khả năng sẽ bỏ mạng ở thành phố Long Môn luôn. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Trương Phong cười gằn: "Anh Mạc, thực ra như thế không phải hoàn toàn là chuyện xấu!"
"...", Mạc Phong không khỏi trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Ơ! Thế chẳng nhẽ lại là chuyện tốt à?"
"Đương nhiên là chuyện tốt!"
Trương Phong đứng dậy, nhúng đũa vào nước rồi vẽ hình Thái Cực Quyền trên mặt bàn.
Những bậc thầy phong thủy này cùng với việc địa vị ngày một cao của các quân vương, đã để lại một gia tài sử sách cho con cháu.
Có vẻ như Trương Phong cũng muốn dùng Mạc Phong làm bàn đạp để đánh bật danh tiếng của mình, hoặc có thể nói rằng hắn sẽ tự nhiên lừng danh, được mọi người biết đến sau khi giúp Mạc Phong phát triển thế lực hùng hậu của mình.
Chẳng hạn, sau khi Lưu Bị chiếm một phần ba thiên hạ, mọi người đương nhiên cũng biết được Gia Cát Lượng lợi hại như thế nào.
Mạc Phong lúc này cũng khẽ thở dài: "Từ xưa đến nay, đế vương đa phần là bạc mệnh, tôi sợ chết nên là thôi, chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh là được rồi!"
"Nhưng... anh Mạc, thế giới bây giờ sắp thay đổi rồi, cho dù anh không ham quyền lực, nếu anh không có thế lực mạnh mẽ thì anh lấy gì để bảo vệ những người xung quanh chứ?"
"..."