Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 48




Chương 48: Nhảy Cùng Sói

Lúc này tại bãi đỗ xe của tập đoàn.

Mục Thu Nghi đang lùi xe, Tổng Thi Vũ xách chiếc túi

Hermès bước tới, đang định mở cửa xe. “Hôm nay chúng ta đi ăn bò bít tết đi! Mình biết một nhà hàng làm bò bít tết rất ngon, có muốn đi ăn thử không?”

Mục Thu Nghi đang lái xe, sắc mặt hơi gượng gạo, cười nói: “Hôm nay có một bữa tiệc xã giao, mình phải đi đàm phán, hôm khác chúng ta đi ăn nhé?!” “Xã giao? Có tiệc xã giao cậu nên mang theo mình chứ? Hai người đẹp cùng nhau xuất chiến thì có chuyện gì không đàm phán được, vòng ngực 36E của mình đủ để khiến bọn đàn ông mờ mắt rồi!”, lúc nói, Tống Thi Vũ ưỡn ngực, như để thể hiện ra vốn liếng của mình. “Thôi bớt bớt lại, có 36C thôi, không phải tất cả đàn ông đều không hiểu biết!”

Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói bỡn cợt.

Tống Thi Vũ ngoảnh phắt lại, thấy Mạc Phong bước từ chỗ tối ra. “Sao lại là anh chứ? Đúng là dai như đỉa!”

Mạc Phong chợt cười: “Thôi xin, cô mới là người bám lấy vợ tôi từ sáng đến tối đấy, không biết ai mới dại như đỉa! Hơn nữa tôi đang chuẩn bị đi tham gia tiệc xã giao với vợ tôi đấy, chứ cô nghĩ sao?” “Tiệc? Sao anh đi cùng cô ấy, những chuyện này đến lượt anh đi à? Bạn thân là tôi để cho mốc meo lên hay gì, anh tự tới góc tường mà chơi mình đi!”, Tổng Thi Vũ khoanh tay hừ lạnh. “Chậc chậc”, Mạc Phong khẽ lắc đầu: “Dù cô có tranh cãi cỡ nào thì cũng không thay đổi được sự thật vòng 1 của cô chỉ có 36C đâu!”

Gương mặt xinh đẹp của Mục Thu Nghi bỗng chốc sầm hẳn xuống. “Đủ rồi, hai người cứ như chó với mèo ấy, gặp nhau là cãi, hay hai người tới luôn với nhau đi cho êm chuyện!”

Mạc Phong và Tống Thi Vũ nhìn nhau năm giây rồi… “Dù đàn ông trên thế giới này có chết hết mình cũng không thèm cưới anh ta!” “Hay quá, con người tôi cũng ghét mấy người không thành thật nhất, rõ ràng có 36C mà cứ nói mình 36E, trợn mắt nói dối, phục thật đấy!”

Mục Thu Nghi nhấn mạnh còi xe, lần này hai người hết cãi nhau. “Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Thi Vũ, cậu về trước đi, mình với tên này ra ngoài làm chút chuyện!”

Tống Thi Vũ hơi ngớ người ra, vội ngoáy lỗ tại: “Cậu với anh ta ra ngoài làm chút chuyện á?” “Biết ngay cô là FA mà, trai đơn gái chiếc ra ngoài có thể làm chuyện gì được? Cô không biết à?”, bấy giờ Mạc Phong mới mở cửa xe, đắc ý cười nói.

Nhưng nhìn ánh mắt như lưỡi dao của Mục Thu Nghi, Mạc Phong ngoan ngoãn hơn nhiều.

Mình đường đường là Minh Vương, đây tuyệt đối không phải sợ vợ mà là yêu thương vợ.

Nhìn chiếc xe đã khởi động, Tống Thi Vũ hơi ngơ: “Này? Hai người bỏ rơi mình ở đây thật à?”

Vèo

Xe như một mũi tên rời khỏi dây cung, phóng ra khỏi gara.

Để Tổng Thi Vũ hít khỏi họ khụ khụ: “Khụ khụ, chuyện gì the…”

Câu lạc bộ Nhảy Cùng Sói là câu lạc bộ giải trí nằm bên bờ sông, trước cửa có một mô hình sói cỡ lớn.

Bên trong có bar, karaoke, nhà hàng, thậm chí có cả spa, có thể xem như là một câu lạc bộ toàn năng.

Mục Thu Nghỉ dừng xe bên đường, cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe. “Vợ, chút nữa cần anh làm gì?”, Mạc Phong ngồi bên cười xấu xa. Nếu anh không lên tiếng, thậm chí Mục Thu Nghi cũng quên bằng còn có anh ngồi bên.

Suốt dọc đường cô luôn suy nghĩ về dự án, Kim Tư Nhã bây giờ không thiếu gì cả, chỉ thiếu tiền.

Bên ngoài là một công ty lớn nhưng lại không thu hồi được vốn.

Gần đây công ty mới ra một dòng mỹ phẩm trang điểm LAB, tiêu thụ ở nước ngoài không mấy khả thi, hơn nữa giá cũng khá đắt, vì chi phí làm ra sản phẩm không rẻ, tồn đọng thời gian dài trong kho, tiền thuê kho mấy trăm nghìn một tháng.

Chủ yếu xuất khẩu thị trường châu Âu, dòng sản phẩm này không có danh tiếng gì nên khó tiêu thụ. Bản không được thì sẽ không thu hồi được vốn.

Không có tiền thì không có lương trả cho nhân công, một khi vòng vốn đứt đoạn thì tập đoàn Kim Tư Nhã sẽ phá sán.

Hoặc là phải đổi một tổng giám đốc khác!

Thế nên hôm nay Mục Thu Nghi buộc phải lấy được dự án này. “Anh ngồi yên trong xe!”.

Mạc Phong trợn to mắt: “Hả? Anh không vào trong với em à? Nhỡ đâu chút nữa xảy ra nguy hiểm thì biết phải làm sao?” “Tôi tới để đàm phán làm ăn, có phải đi đánh trận đấu mà nguy với chả hiểm. Hơn nữa giờ là xã hội có pháp luật, không ai dám làm bừa gì đâu. Bảo anh tới đây chủ yếu là sợ chút nữa tôi say thì anh lái xe, biết chưa?”, Mục Thu Nghi nhíu mày, lạnh lùng nói.

Sau đó cô mặc kệ Mạc Phong, mở cửa xe, xách túi đi luôn.

Bóng lưng đẹp như mộng của cô là mơ ước của biết bao người đàn ông.

Dù Mục Thu Nghi không ăn mặc hở hang, nhưng chiếc quần jean dáng bút chì kia đã để lộ đường cong hoàn mỹ của cô.

Chỉ chừng đó thôi đã đủ khiến bao anh mê như điều đổ!

Mạc Phong ngồi trên xe cũng thấy sốt ruột. Không sợ kẻ gian giỏi giang, chỉ sợ kẻ gian nhớ nhung, vợ mình xinh đẹp thế này muốn người ta không để ý cũng khó!

Tại tầng hai câu lạc bộ Nhảy Cùng Sói. “Xin hỏi có phải cô Mục không ạ?”, một nhân viên phục vụ cung kính hỏi.

Mục Thu Nghi cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Những người khác ở đâu?” “Xin mời cô Mục đi theo tôi, mấy người bên ông chủ

Trần cũng đã ở trong phòng rồi ạ.

Ông chủ Trần?

Đang nói cậu của mình à?

Cô đắn đo một lúc rồi vẫn theo nhân viên kia vào một phòng riêng.

Trong phòng ánh sáng lập lòe khiến người ta có cảm giác choáng váng hoa mắt.

Thậm chí còn có giọng nói vui vẻ của mấy cô gái. Mục Thu Nghi rất ghét không khí như thế này nên bật đèn lên. “Ai thế? Ai bật đèn lên thế, mất hết cả hứng!” “Đúng vậy, con thần kinh nào thế, muốn làm cái gì vậy?” “Lễ tân làm gì thế, sao ai cũng để vào đây vậy!”

Mục Thu Nghi sầm mặt, bước tới trước mặt cô gái nhuộm tóc màu đỏ rượu: “Cô mắng tôi là gì?” “Con…con thần kinh… sao? Mắng cô cô không phục à?”, cô gái nhuộm tóc đỏ rượu hơi yếu ớt trả lời.

Bốp…

Mục Thu Nghi không hề do dự, vung tay tát một cái. “Mẹ cô không dạy cô ra ngoài phải ăn nói cho đàng hoàng à?”, gương mặt Mục Thu Nghi lạnh như băng.

Tuổi trẻ mà có thể làm được đến tổng giám đốc, tuyệt đối không phải kiểu con gái vô tri chỉ được cái mã.

Nhưng sau đó là một tràng vỗ tay phát ra từ góc khuất.

Mục Thu Nghi quay đầu lại nhìn, thấy Trần Lượng đang vỗ tay, đứng dậy trong góc tối: “Không hổ là nữ tổng giám đốc, vừa có sức hút vừa cá tính, tôi thích!”

So với Mạc Phong, tên đàn ông này càng khiến cô thấy ghê tởm.

Mạc Phong cùng lắm chỉ là một kẻ vô sỉ, nhưng Trần Lượng này lại là một tên đạo đức giả chính hiệu. Ngoài mặt tỏ ra lịch thiệp, nhiều người rất dễ bị thu hút vì phong độ ngời ngời của anh ta.

Nhưng anh ta lại làm những chuyện không bằng cầm thủ, mắng anh ta là cầm thú là đã đề cao anh ta rồi. “Trần Lượng? Sao lại là anh? Cậu tôi đâu?”, Mục Thu

Nghi nhìn quanh một vòng, không hề thấy cậu mình đâu, trong lòng có dự cảm không lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.