"Cảm ơn các vị từ xa tới đây ủng hộ câu lạc bộ của chúng tôi! Tôi có chuẩn bị một chút rượu và đồ ăn nhẹ cho mọi người, mong mọi người nể mặt!", đôi môi đỏ mọng của Thương Hồng chúm chím.
Có những người chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy cực kỳ quyến rũ rồi, giống như Từ Giai Nhiên chính là một ví dụ điển hình. Nhưng Thương Hồng lại không giống như vậy, cô ấy không chỉ đủ quyến rũ, mà quan trọng nhất là nụ cười trời cho càng làm lộ thêm khí chất quyến rũ đó.
Nếu như là ở thời cổ đại, e rằng lại có thêm một nhân vật hại nước hại dân như Đát Kỷ xuất hiện rồi!
Đọc nhanh ở VietWriter
Từ Giai Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu, nhíu mày và trầm giọng nói: "Người phụ nữ này thật biết cách khơi dậy trái tim của đàn ông. Chỉ hai ánh mắt tùy tiện cũng đã đủ để khiến đám đàn ông bên dưới khán đài hú hét rồi, thật sự không thể nhìn nổi nữa!”
Nếu không phải vì thể diện của nhà họ Từ thì cô đã nghĩ đứng dậy rời đi rồi. Trước giờ tiêu điểm luôn đổ dồn về phía cô, nhưng bây giờ lại bị người ta cướp mất ánh đèn sân khấu, làm sao Từ Giai Nhiên có thể chịu đựng được.
Lúc trước khi nhìn thấy Thương Hồng với bộ dạng nhếch nhác và bẩn thỉu, Từ Giai Nhiên không hề để tâm, không ngờ đã nhiều ngày không gặp, bây giờ nhìn cô ấy lại hoàn toàn giống một con người khác.
Hoặc phải nói rằng đây mới chính là bản gốc của cô ấy!
Có một người phụ nữ như vậy ở bên cạnh Mạc Phong, chẳng phải Từ Giai Nhiên sẽ có thêm một tình địch mạnh nữa hay sao? Xung quanh anh chàng đó đã có nhiều phụ nữ lắm rồi, giờ lại có một người phụ nữ quyến rũ hơn như thế này, hơn nữa còn không chỉ giỏi trong việc cưa cẩm đàn ông mà còn có bản lĩnh thực sự.
Một người đẹp tuyệt sắc thế này mà có thể phối hợp ăn ý từ trên giường đến nơi làm việc thì chắc đàn ông nào cũng thích mê!
"Sao hả? Ghen rồi à? Nghe nói người phụ nữ này trở về từ nước ngoài chính là vì anh chàng đó đấy! Tôi còn nghe nói trước đây cô ta còn là một nhân vật rất quyền lực ở nước ngoài. Xin chúc mừng cô lại có thêm một tình địch!”, Mộ Dung Trầm Chương ngồi bên cạnh cười ha hả.
Đọc nhanh ở VietWriter
Từ Giai Nhiên không khỏi quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Tôi là vợ sắp cưới của anh đấy. Nhìn bộ dạng anh như thế này là đang hi vọng bị tôi cắm sừng lắm phải không?"
"Cô nói đúng rồi đấy! Nếu như cô cắm sừng tôi thì thực sự phải cảm ơn cô rồi. Như vậy tôi có thể quang minh chính đại hủy bỏ hôn ước này, cưới người phụ nữ khác. Có điều cho dù cô là vợ chưa cưới của tôi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc cá nhân của cả hai chúng ta cả!”, anh ta cong khóe miệng lên tủm tỉm nói.
"..."
Thương Hồng cầm vật đầu tiên lên sân khấu: “Đây là sen tuyết Côn Lôn ba mươi năm tuổi, có tác dụng dẫn khí hoạt huyết, kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có thể dưỡng âm bổ dương, có giá bán là tám triệu tệ!”
Bùm!
Khán giả không khỏi bùng nổ.
"Mẹ kiếp! Một đóa sen tuyết mà tám triệu tệ!”
"Tuy rằng đây là dược liệu hạng một, nhưng tám triệu tệ cũng hơi đắt rồi. Lần trước ở Yến Kinh tôi có nghe nói nó chỉ đáng giá hơn bảy triệu tệ thôi, sao giá bán ở Giang Hải những tám triệu tệ vậy!”
"Đừng chỉ nói đến đắt tiền, loại sen tuyết này được mệnh danh là vàng trong tuyết, rất khó kiếm, dù có được trồng nhân tạo cả mười nghìn đóa, có thể sống được mười đóa đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa thứ này nếu như kết hợp ngâm với nhân sâm thì có thể khiến đàn ông quay trở lại tuổi mười tám đấy!”
"..."
Việc bán đóa sen tuyết này với giá tám triệu tệ là do Mạc Phong yêu cầu, anh đã nhìn qua món này, quả thực là vô cùng hoàn hảo, tám triệu tệ đã là thiệt thòi rồi, tính ra cả nhà họ Diệp cũng không tìm được năm mươi đóa, vậy mà họ lại gửi cho anh một đóa đến đây!
Anh cũng muốn trước hết dùng dược liệu để mở ra quan hệ với đám người này rồi sẽ tính tiếp, kiếm tiền thì sau này còn nhiều cơ hội.
Thương Hồng không khỏi mỉm cười khéo léo khi nghe khán giả bình luận như vậy: “Đương nhiên mua thứ gì cũng phải chi cho đáng đồng tiền, vì hôm nay là buổi đấu giá đầu tiên của câu lạc bộ này nên nếu ai đấu giá được món đồ đầu tiên này, tôi sẽ tặng người đó một bức ảnh chụp riêng tư!”
Nói xong, cô chớp chớp đôi mắt nhìn mọi người, không ít người tại hiện trường hò hét ầm ĩ.
Mạc Phong hơi ghen tị khi nhìn thấy cảnh này, làm sao cô ấy có thể đánh mắt đưa mày với những người đàn ông khác chứ? Lại còn ảnh riêng tư?
Nghĩ lại những tấm ảnh mà Thương Hồng gửi cho anh lúc trước, có tấm nào không khiến đàn ông lập tức phát điên? Cho dù không dùng ảnh để dụ thì cô ấy cũng đã làm rung động trái tim bao nhiêu đàn ông rồi.
Bây giờ chuyện bức ảnh được đưa ra khiến bầu không khí dưới khán đài bỗng chốc sôi động hẳn lên.
"Tám triệu một trăm nghìn tệ!”
"Nhỏ nhen! Tám triệu ba trăm nghìn tệ! Bức ảnh đó của tôi chắc rồi!”
"Này này này! Mẹ kiếp, anh Lưu này, không phải anh nói không có hứng thú với đóa hoa sen tuyết này hay sao? Sao anh lại tăng giá lên, nhà họ Lưu anh muốn đọ tiền nhiều với nhà tôi chứ gì?”
"Có giỏi thì anh cứ lên đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”
"Chín triệu tệ!"
"..."
Thay vì nói đây là một cuộc đấu giá hoa sen tuyết, thà nói đây là đấu giá bức ảnh kia thì đúng hơn!
Khi Từ Giai Nhiên nhìn thấy những người này tranh giành cái gọi là ảnh chụp kia, cô ấy cau mày trầm giọng nói: "Không phải chỉ là ảnh chụp thôi sao? Rốt cuộc đây là bán thuốc hay làm gì vậy?”
"Tôi lại cảm thấy thấy rất thú vị đấy chứ! Người phụ nữ này rất mưu mô, biết tận dụng điểm mạnh của mình để tối đa hóa lợi ích! Anh Mạc lần này chẳng khác nào có được bảo bối trong tay rồi!", Mộ Dung Trầm Chương khoanh tay cười đắc ý.
Giá cả ngày càng cao, không khí ngày càng sôi động.
Bầu không khí sôi động hơn rất nhiều so với buổi đấu giá lần trước mà Từ Giai Nhiên đưa Mạc Phong đến tham gia, đây chính là điều bất ngờ về tác dụng khác biệt của người dẫn chương trình, Thương Hồng chỉ tùy tiện nói đôi câu thì đã có thể điều khiển được cảm xúc của đám đông.
Phải thừa nhận rằng xinh đẹp cũng là một thế mạnh!
"..."
Những dược liệu sau đó về cơ bản là rẻ hơn, nhưng đều là những dược liệu không dễ thấy trên thị trường, là những dược liệu quý có thể cứu mạng lúc nguy cấp.
Vì vậy, Mạc Phong không hề lo lắng về việc những mẫu hôm nay đưa ra không bán được.