Chương 46
“Nói đi, cậu muốn thế nào thì mới chịu lên đó?”, người phụ nữ mập nghiến răng nghiến lợi.
Mạc Phong dang tay ra, cười lạnh: “Chẳng phải các chị đang thu phí gì đó ư? Tôi thấy cấp trên cũng thương cấp dưới đấy chứ? Gần đây tôi hơi kẹt tiền, chị cho tôi ít phí trấn an được không?”
Đám người: “
Vương Bưu trợn tròn mắt, đỉnh thật!
Dám dọa con cọp cái này, anh Mạc dũng cảm quá!
Rõ ràng người phụ nữ mập cũng đã hiểu những lời này.
“Cậu to gan nhỉ, dám dọa tôi!”, cô ta trợn trừng mắt, tức giận nhìn Mạc Phong.
Mắt cô ta trợn to như mắt trâu, rõ ràng đang rất tức tối.
Mạc Phong dang tay ra, tỏ vẻ không sao cả: “Nếu sếp Trương không muốn thương cấp dưới thì coi như tôi chưa nói gì, xem ra tôi vẫn nên rời đi thì hơn”.
“Cậu muốn bao nhiêu tiền!”
“Mười nghìn”.
Người phụ nữ mập kia quay lại, đá thanh niên tóc vàng một phát: “Chuyển mười nghìn cho cậu ta, nhanh lên! Sắp hết thời gian rồi”.
Trước đó Mục Thu Nghi chỉ cho mười phút, giờ đã qua ba phút, nhỡ ông tướng này vẫn không muốn mặc đồng phục vào thì phải làm sao.
Thanh niên tóc vàng xót hết cả ruột, kiếm mãi mới được mười nghìn đấy.
“Dì út… Tiền này… Thà cho cháu còn hơn…
Người phụ nữ mập lườm hắn ta: “Nhìn cháu kìa, chẳng phải chỉ là mười nghìn ư? Sợ gì chứ?”
Chỉ cần cô ta vẫn là phó giám đốc bộ phận hành chính thì chỉ mất hai ngày để kiếm lại mười nghìn này.
Ngày nào cũng có cả đống người muốn xin vào công ty, không đủ chức vụ cho họ, ai đưa nhiều tiền thì mới có chỗ.
Bên cạnh việc thu tiền của cấp dưới, cô ta còn bán các chức vụ trong công ty.
Một người phụ nữ tham tiền tới mức này thì cũng đáng nể thật! “Chuyển tiền cho cậu rồi đấy, mau lên đó đi!”, người phụ nữ mập tức giận nói, có vẻ vô cùng không phục.
Mạc Phong nhìn tin nhắn trong điện thoại, đúng là đã nhận được mười nghìn, xem ra người phụ nữ này rất quan tâm đến chức phó giám đốc bộ phận hành chính, chẳng biết bao năm qua cô ta đã lấy bao nhiêu tiền của vợ anh rồi!
Nếu Mục Thu Nghi trở thành vợ anh, chẳng phải đó cũng là tiền nhà anh ư? Cô nhẫn nhịn trước chuyện này nhưng anh thì không, phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ này đi mới được.
“Tôi có nói sẽ lên tầng sau khi lấy tiền à?”, Mạc Phong cười khanh khách.
Người phụ nữ mập tức điên: “Cậu muốn thế nào nữa! Chẳng lẽ tôi phải lấy thân bảo đáp thì cậu mới chịu lên cho à?”
“Nghĩ hay thật!”, Mạc Phong lườm cô ta, rốt cuộc cô ta lấy đâu ra can đảm để nói mấy câu buồn nôn đấy thế.
“Nghe nói chị đang giữ hai tháng lương của bạn tôi đúng không? Trả tiền cho họ, tôi sẽ xem xét tới việc tha thứ cho chị”.
Có thể thấy rõ người phụ nữ kia đã tức đến mức tóc dựng đứng cả lên.
Rốt cuộc tên này đang giở trò gì vậy!
Thanh niên tóc vàng chỉ vào Mạc Phong, tức giận mắng: “Này anh kia, anh đừng quá đáng nhé!”
“Còn bốn phút, cùng lắm thì tôi chơi với hai người thêm bốn phút nữa thôi”, Mạc Phong cười đều, thản nhiên nói.
Người phụ nữ kia giận tím mặt, không khéo cô ta lặn đùng ra đó mất.
“Được lắm, xem như cậu giỏi”, cô ta đi qua bên khác gọi cho bộ phận tài chính, chỉ chốc lát sau, Vương Bưu đã chạy lại.
“Anh Mạc, tiền về rồi, cả hai tháng lương luôn! Anh đúng là thần tượng của em, em gái em mới mười lăm tuổi, vẫn chưa có bạn trai, nếu anh không chê thì em giới thiệu nó cho anh nhé!”
Mạc Phong trợn mắt nhìn gã: “Mẹ nó, anh là loại người đấy à?”
“He he, anh Mạc hơi bị mẫu mực.
“Chờ em gái chú lớn rồi giới thiệu cho anh”.
Người phụ nữ mập thấy dáng vẻ đắc ý của Mạc Phong, lập tức quát: “Rốt cuộc đã xong chưa? Sắp hết thời gian rồi!”
“Tôi đã nói trước rồi, muốn tôi cởi bộ đồng phục này ra thì dễ lắm, nhưng đến lúc mặc vào thì chị phải mất một lớp dal Trêu vào tôi ấy à, lần sau chi nên cân nhắc kỹ vào nhé”, Mạc Phong mặc lại đồ bảo vệ, cười xấu xa.
Đẹp trai nhưng vẫn đê tiện, đây chính là anh Mạc
Vương Bưu sùng bái nhìn theo bóng lưng anh, đúng là may mắn khi không đối đầu với anh, may mà gã chọn phe không tệ.
Người phụ nữ mập kia nổi tiếng là khó chơi, còn thù dai nữa, nhưng vẫn bị Mạc Phong trừng trị cho không dám kêu gào thêm.
Đây mới là đỉnh của đỉnh!
Mạc Phong mặc đồng phục bảo vệ rồi nhún vai cười lạnh: “Chuyện hôm nay đến đây thôi, sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội so chiều lắm”.
“Ha ha, đừng tưởng dựa vào phụ nữ là có thể yên tâm, cứ chờ xem!”, mặt người phụ nữ mập xám ngoét, cô ta trừng mắt nhìn Mạc Phong, hừ lạnh.
Thấy dì út mình đã bị Mạc Phong chọc giận đến mức phải rời đi, thanh niên tóc vàng kia cũng vội vàng quay người rời đi nốt.
Thấy họ chật vật rời đi, Vương Bưu kích động đến mức sắp nhảy dựng lên.
“Hoan hô! Anh Mạc đẹp trai quá, người phụ nữ mập kia ức hiếp bọn em thê thảm lắm, em nằm mơ cũng không ngờ có ngày bộ phận bảo vệ chúng ta được nở mày nở mặt thế này!”
Mạc Phong nở nụ cười ngượng ngùng: “Một con tép riu mà thôi, hỏi các anh em khác xem lương đã về chưa nhé, nếu chưa thì để anh xử cô ta tiếp. Giờ vợ anh tìm anh có chút việc, anh lên trên kia đây”.
Đây là lần đầu tiên Mục Thu Nghi gọi anh lên văn phòng của cô, chẳng lẽ cô nghĩ thông rồi à?
Rất có thể đấy!
Mạc Phong đi tới thang máy với nụ cười bỉ ổi.
Mạc Phong đi rồi, Vương Bưu cũng chuẩn bị về phòng bảo vệ.
“Đội trưởng Vương, chờ chút.”
Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe bỗng vang lên sau lưng gã. Vương Bưu quay đầu lại, thấy An Nhiên đi ra từ đại sảnh công ty, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, xem ra vừa chạy tới đây.
Chạy vội như thế, chẳng lẽ cô ta muốn tìm gã à? “Sếp… sếp An, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”, Vương Bưu nở nụ cười nịnh nọt, trước mặt cô gái xinh đẹp thế này, có phải xách giày cho cô ta thì gã cũng cam lòng.
Nhưng thực tế thường không được như mong muốn.
An Nhiên ngừng bước, thở hắt ra, lau mồ hội trên trán rồi nói khẽ: “Không không không, tôi tìm Mạc Phong, cho hỏi anh ấy có ở đây không thế?”
Tiếng trái tim tan nát lập tức vang lên.
Gã ngây thơ quá, cô gái xinh đẹp như thế, hơn nữa còn là giám đốc bộ phận hành chính, sao có thể quan tâm đến đội trưởng đội bảo vệ nhỏ nhoi như gã được.
“Thì ra cô đến tìm anh Mạc à. Tiếc là cô tới chậm rồi, nếu đến sớm năm phút thì có lẽ anh ấy vẫn ở đây, nhưng giờ anh ấy lại đi có việc rồi. Cô có chuyện gì thì cứ nói với tôi, để lát nữa tôi bảo anh ấy cho”, Vương Bưu cười khổ.
Chỉ người đàn ông như anh Mạc mới xứng đáng được những cô gái này ưu ái!
An Nhiên cười ngượng ngùng: “Không cần đâu, tôi thấy anh ấy vừa vào làm, chắc vẫn còn nhiều chỗ không hiểu nên mới tới chỉ đạo công tác, nếu anh ấy không có ở đây thì anh cứ làm việc tiếp đi”.
Không thể tin lời phụ nữ được, nhất là với những người phụ nữ đẹp thì càng không thể tin tưởng, dù chỉ là một dấu chấm câu!