Nói rồi anh liền ôm vò rượu định đi ra ngoài cửa, nhưng đột nhiên như nhớ tới điều gì, anh lại từ từ quay người lại.
"Hi hi, có phải anh không nỡ xa tôi không? Hay là đêm nay đừng về nữa, dù sao thì…nhà tôi nhiều phòng lắm!”, Từ Giai Nhiên nói với vẻ hồ hởi.
Gần đây, Từ Giai Nhiên trở nên ngọt ngào hơn một chút, trước đây cô ấy luôn giữ dáng vẻ của một nữ hoàng lạnh lùng cao ngạo.
Mạc Phong ngượng ngùng cười nói: “Tôi định nói là ngày mai dược liệu của nhà họ Diệp đã tới Giang Hải rồi, các người có thể tự mình tiến hành bán hàng, sau này tôi sẽ giúp mọi người mở ra các kênh!”
Đọc nhanh ở VietWriter
"Ngày mai dược liệu tới rồi ư? Nhưng mà…chúng tôi chưa từng bán bao giờ?”, Từ Mậu Thịnh nhìn anh đầy vẻ bất lực, nhà ông ta chỉ làm về bất động sản và trang sức, đột nhiên bảo bán dược liệu nên họ cảm thấy hơi khó khăn.
Nếu không phải hai năm gần đây ngành bất động sản và trang sức khó làm ăn hơn thì ai lại muốn chuyển nghề vào thời điểm này chứ?
Khóe miệng anh hiện lên một nụ cười: “Ai cũng là lần đầu tiên bán dược liệu cả thôi, chú Từ cứ yên tâm. Giờ chúng ta đều là người trên cùng một chiếc thuyền, tôi sẽ không bỏ mặc nhà họ Từ không lo đâu!”
"Vậy thì cảm ơn cậu Mạc nhé!”
"..."
Ông ta nói năng rất lịch sự.
“Hề hề!”, Mạc Phong gãi đầu cười gượng.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, anh liền ôm vò rượu rời khỏi nhà họ Từ.
Đọc nhanh ở VietWriter
Mạc Phong lái xe đi đã xa rồi nhưng Từ Giai Nhiên vẫn đứng ở bậc thềm bên ngoài nhìn về hướng anh rời đi một hồi lâu.
“Phải rồi đó, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì con cũng có thể giữ chặt được trái tim của cậu ấy thôi. Như vậy cậu ấy sẽ có thể toàn tâm toàn ý giúp nhà họ Từ chúng ta, lợi dụng thực lực của cậu ấy để làm gia tộc ta lớn mạnh hơn!”, Từ Mậu Thịnh ở phía sau tủm tỉm cười nói.
Nhưng Từ Giai Nhiên vẫn cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: “Bố, con mệt rồi, con đi ngủ trước đây!”
Nói rồi cô sải bước lên lầu, Từ Giai Nhiên có thể đi đến được ngày hôm nay phải nói là số người cô đã lợi dụng nhiều không đếm xuể, trong đó có một phần lớn là các cậu ấm theo đuổi cô.
Cô lừa người ta đến mức gần như tán gia bại sản, sau đó đá họ một phát không thương tiếc, thương trường như chiến trường, không có chỗ cho tình cảm, dù chỉ là một chút.
Bao gồm cả cuộc hôn nhân với gia đình Mộ Dung, chẳng qua là hai bên lợi dụng lẫn nhau vì lợi ích của cả hai mà thôi.
Có lẽ lúc đầu Từ Giai Nhiên chỉ là muốn lợi dụng các mối quan hệ của Mạc Phong để giúp nhà họ Từ bước lên một tầng cao mới, nhưng càng về sau cô lại càng không muốn ra tay với anh nữa.
Mặc dù Mộ Dung Trầm Chương có tính cách xa cách, nhưng anh ta cũng có một người phụ nữ mà anh ta muốn bảo vệ. Bao nhiêu năm nay Từ Giai Nhiên đều xuất hiện ở bên ngoài như một người phụ nữ mạnh mẽ.
Chưa bao giờ cô được người khác kéo lại phía sau để bảo vệ. Vừa rồi ở trên cầu, một phần nguyên nhân Mạc Phong bảo vệ cô là vì vò rượu, nhưng nhiều hơn có lẽ là bởi vì có cô ở trong xe.
Vậy nên anh mới cố gắng chống chọi với hai người đó, tình cảm của cô đối với Mạc Phong hơi mơ hồ, đã không còn phân rõ được rốt cuộc là đang diễn kịch hay thực sự đã yêu thương anh rồi.
…
Lúc này, trong một khu chung cư nhỏ bên cạnh Đại học Giang Hải.
Mộ Dung Trầm Chương không chọn về nhà ngay sau khi xong việc mà anh ta đến nơi Trần Nhã ở.
Kể từ sau sự việc lần trước, anh ta đã đổi một căn nhà khác cho Trần Nhã. Hướng đi đến Đại học Giang Hải cũng khá gần với nhà Mộ Dung.
Bây giờ nhà Mộ Dung đã móc nối quan hệ với nhà họ Diệp rồi nên ông cụ nhà Mộ Dung cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Miễn là đừng đi quá xa, về cơ bản nhà Mộ Dung sẽ không gây phiền phức cho anh ta nữa.
"Bà xã, anh về rồi này!”
Mộ Dung Trầm Chương mở cửa và hét lên, đến đây anh ta mới có cảm giác gia đình là như thế nào.
Chỉ khi ở bên người mình yêu, bạn mới có cảm giác thân thuộc. Lúc này Trần Nhã cũng lon ton chạy ra khỏi bếp, cô đang đeo tạp dề và còn cầm muôi cơm trên tay.
"Đúng lúc quá, anh mau lại đây nếm thử món canh đậu xanh em nấu này. Ngày nào anh cũng ở bên ngoài mệt mỏi như thế, đừng để bị say nắng nhé!”
Trần Nhã bước vào trong phòng bếp, nhưng vừa bước vào thì đã có một đôi bàn tay đưa ra ôm lấy eo cô.
"Tiểu Nhã…”, Mộ Dung Trầm Chương hôn lên vành tai của cô và thì thầm: "Anh yêu em!”
Tai trái gần tim nên nhớ nói những lời yêu thương vào tai trái nhé!
Trần Nhã đỏ mặt cúi đầu: “Được rồi, anh húp canh đi!”
“Tại sao anh nói với em nhiều lần như vậy rồi mà em không đồng ý vậy?”, Mộ Dung Trầm Chương mỉm cười nói.
Khi còn sống ở châu Úc, hai người là bạn học đại học của nhau, cho dù là ở nước khác, nhưng lúc đó điều kiện và ngoại hình vượt trội của Mộ Dung Trầm Chương vẫn nổi bật trong trường.
Trần Nhã có thể không phải là người đẹp nhất, nhưng chắc chắn là người khiến trái tim anh ta rung động nhất!
Cô gái này đã bước vào cuộc đời anh ta với kiểu tóc đuôi ngựa và chiếc váy hoa màu xanh.
Cho đến bây giờ, anh đã đã nói câu ‘anh yêu em’ không dưới một lần, nhưng lần nào Trần Nhã cũng chỉ cười.
Đừng thấy nhà Mộ Dung làm ăn khấm khá ở Giang Hải, thật ra ra khỏi Giang Hải, chưa nói đến việc tên tuổi được xếp hạng ở Hoa Hạ mà cho dù là ở tỉnh Ba Du cũng chưa chắc đã có được địa vị vững chãi.
Nói là gia tộc hạng năm e rằng đã là cất nhắc lắm rồi!
Tại sao sau khi bám víu được với nhà họ Diệp thì ông cụ có thể mắt nhắm mắt mở đối với chuyện của Trần Nhã ư?
Đó là bởi vì nhà họ Diệp là một gia tộc hạng hai, có thể được coi là hào môn rồi.
Có được sự giúp đỡ của nhà họ Diệp đương nhiên coi như đóng góp được cho gia tộc, vì vậy Mộ Dung Trầm Chương được phép lén lút đến gặp Trần Nhã.
Chỉ cần nhà họ Mộ Dung có thể chen chân được vào hàng ngũ gia tộc hạng bốn, đến lúc đó việc hủy bỏ hôn ước với nhà họ Từ cũng không phải là điều không thể.