Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Có bảy, tám người ngồi bên trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có điều chiếm hơn một nửa là đường chủ phía dưới của tông hội Thiên Long.
“Vừa rồi chúng tôi đã nói, không biết ông Tám cân nhắc thế nào rồi?”, một người đàn ông để râu trầm giọng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một người đàn ông trung niên khác có phần nhỏ thó nâng chén trà khẽ nhấp môi: “Chỉ cần tiêu diệt được nhà họ Từ, tông hội Thiên Long như rồng mất đầu, tới khi đó bất luận là ai đứng lên thì cũng chắc chắn sẽ tạo ra viễn cảnh khác. Hai tông hội cùng hợp lực, chia đều Giang Hải!”
“Đúng vậy! Hiện giờ nhà họ Tô đơn thương độc mã, chỉ cần chúng ta liên thủ tiêu diệt ông ta, thì cả Giang Hải này sẽ đều là của chúng ta. Chúng ta chỉ cần vơ tiền là được!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“…”
Đàm Lão Bát ngồi hút xì gà cười với vẻ lạnh lùng: “Giúp các ông trừ khử nhà họ Tô? Đó không phải là chủ cũ của các ông sao, sao lại vô tình vậy?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chủ cũ? Hừ! Đuổi giết hết chúng tôi rồi, còn cần nể tình sao.”, người đàn ông trung niên để râu trầm giọng.
Thời gian gần đây nhà họ Tô liên tục thu hẹp địa bàn của bọn họ, hơn nữa còn tìm kiếm những người anh em rơi vãi của các nhóm phía dưới và gia nhập vào nhà họ Tô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hành động đó của Tô Thanh Hà khiến những đại ca bên dưới phải kiêng dè và có ý đồ muốn chiếm căn cứ của ông.
Rầm!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra.
Người đàn ông trung niên để râu lập tức đứng bật dậy: “Ai cho cậu vào, cút ra ngoài!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàm Lão Bát vội vàng đứng dậy, chạy tới đón với vẻ cung kính: “Cậu Mạc, sao tới mà không thông báo một tiếng để tôi ra cửa đón”.
Mấy người đàn ông kia ngây người khi thấy ông Tám tỏ ra cung kính như vậy với một người thanh niên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Phong chậm rãi bước vào, kéo ghế ngồi xuống: “Bàn tiếp đi, coi như tôi vô hình! Tôi muốn xem thế nào là nuôi ong tay áo!”
Nghe thấy vậy Đàm Lão Bát tưởng là Mạc Phong nói mình bèn sợ hãi toát mồ hôi hột: “Cậu Mạc, ngay từ đầu tôi đã không đồng ý, nhưng vì nể mặt nên không từ chối thẳng mà thôi, đang khéo léo thoái thác!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông để râu kéo ghế đẩu, gằn giọng: “Đàm Lão Bát ông đúng là nhát như cáy, sợ gì gã này chứ?”
“Cái đám ngốc này, bình thường bớt ăn chơi nhậu nhẹt lại cho tôi, tới cậu Mạc cũng không biết sao?”, Đàm Lão Bát chau mày quát!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông trung niên có phần nhỏ thó khẽ chau mày: “Cậu Mạc? Lẽ nào chính là cậu nhóc trước đây từng làm loạn ở nhà họ Châu?”
“Cái gì? Là cậu ta sao?”, người đàn ông để râu hô lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước giờ họ luôn nghe nói về một thanh niên lợi hại xuất hiện ở Giang Hải, đến nhà họ Châu cũng dám gây sự.
Họ cũng từng gặp anh mấy lần ở nhà họ Tô, nhưng không ai ngờ đây lại chính là thanh niên được đồn đại trước giờ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mạc Phong nhấp chén trà: “Vứt ra ngoài!”
“Cái gì? Cậu hơi quá đáng rồi đấy!”, người đàn ông trung niên để râu tức giận gầm lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vụt!
Bốp!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiếng bạt tai vang lên trong không gian.
Người đàn ông để râu vừa rồi còn ngông cuồng thì giờ đã ngã lăn ra đất.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những đại ca khác há mồm trợn mắt.
“Có cần tôi nói lại lần nữa không?”, Mạc Phong quay qua nhìn với ánh mắt hung hăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đàm Lão Bát sợ tới nổi da gà: “Không cần…”
“Người đâu…!”, ông ta lập tức hô lên.
Rầm!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cánh cửa được đẩy ra, vài người đàn ông lực lưỡng bước vào.
“Đại ca có gì dặn dò ạ?”
Đàm Lão Bát liếc nhìn mấy người kia: “Vứt mấy người này ra ngoài cho tôi!”
“Dán ảnh của họ trước công ty, với loại người bất trung bất nghĩa như thế này thì cấm không được cho vào công ty nữa!”, Mạc Phong cười hờ hững.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng vậy! Một người chụp ảnh dán trước cổng, sau này cấm bọn họ bước vào!”
“…”
Nói xong, mấy người đàn ông kia áp tải họ ra khỏi phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đàm Lão Bát, ông là người không trượng nghĩa!"
Đám người bị lôi ra ngoài, miệng còn không ngừng chửi bới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mấy tay đàn em của ông Tám cũng toàn kẻ mạnh khiến họ chẳng thể nhúc nhích. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha *!!!
Đối với loại người bất trung bất nghĩa, đến cả đại ca của mình cũng bán đứng thì Mạc Phong rất ghét. Con người ta có thể nghèo, nhưng không được không có nguyên tắc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu nguyên tắc cũng không có thì khác gì động vật?
Xem ra tông hội Thiên Long vẫn chưa mua chuộc được Đàm Lão Bát. Điều này giống như làm kinh doanh, thà mệt một chút, khổ một chút nhưng cũng không muốn hợp tác với bọn họ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không đồng lòng thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.