Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 431 cảm giác khi được làm sếp




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + AzTruyen.net và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Đôi mắt Mạc Phong sáng lên, mặc dù anh không biết chức vụ này là gì nhưng nghe không hề nhỏ mà!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hôm nào phải điều tra về cô gái này mới được!

“Vậy có thể không cần đi, cô quay về Nam Khương đi!’, anh khoanh tay cười lạnh lùng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bạch Doanh tức giận giậm chân, sau đó kéo cánh tay Mục Thu Nghi: “Chị Thu Nghi, em không muốn tới nhà hàng…”

“Đi đi, đợi tôi sắp xếp được trong công ty sẽ gọi cô tới! Hơn nữa gã này cũng chỉ là một bảo vệ thôi mà!”, Mục Thu Nghi cười xấu xa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đời không như mơ mà!

Lại còn bị chính vợ mình vạch áo cho người xem lưng. Sau này mà lấy nhau về thì không biết sẽ thế nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thương Hồng cũng kéo tay Mạc Phong: “Vậy còn em! Em có cần tới nhà hàng không?”

“Không! Nếu anh mà đặt tài hoa của em vào bếp thì đúng là một sự khinh thường, anh có nhiệm vụ hay hơn giao cho em, ngày mai đi cùng anh!”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Vâng, sếp Mạc!”

“…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sếp Mạc sao?

Thật sung sướng! Hóa ra đây là cảm giác khi được làm sếp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giang Hải, bên trong biệt thự nhà họ Từ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đã là sáng sớm nhưng Từ Giai Nhiên vẫn không ngủ được. Vốn đã không ngủ được mà cô ta còn pha thêm ly café đậm đặc.

Cộc cộc cộc…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc này có tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”, Từ Giai Nhiên khẽ nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người bước vào không phải ai khác mà chính là Từ Mậu Thịnh.

“Thấy phòng con vẫn sáng đèn, chắc chắn có tâm sự nên bố đi lên đây. Nói đi, con đang nghĩ gì?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô ta cúi đầu khẽ lắc: “Không có gì ạ…con chỉ thấy thực ra mình thật bình thường, chưa bao giờ trải qua chuyện gì dữ dội, cuộc đời thật nhàm chán, không có gì đặc sắc!”

“…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có lẽ ai cũng sẽ có cảm giác như vậy. Thời gian trôi nhanh quá, ngoảnh đầu lại đã chẳng còn nhiều chuyện đáng để ghi nhớ.

Từ nhỏ cô đã lớn lên dưới sự bảo vệ của cả gia tộc. Bất luận là đi học hay đi thực tập thì đều được gia đình sắp xếp. Nói thẳng ra là chưa bao giờ tự độc lập.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô giống như một đứa trẻ sinh ra từ vạch đích vậy.

Mạc Phong thì ngược lại, luôn độc lập tự chủ. Bất luận gặp vấn đề gì đều vô cùng bình tĩnh, quen với việc sống chết nên mới có thể có thái độ thong dong như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bởi vậy người ta nói mãnh hổ thường đi một mình, chỉ có phế vật mới đi thành bầy.

Từ Mậu Thịnh chắp tay sau lưng cười xùy: “Tối nay con bị thằng nhóc đó khiến rung động phải không? Không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cậu nhóc đó có được sức hấp dẫn như vậy là có mối liên hệ rất lớn tới những gì cậu ta từng trải qua. Có lẽ cậu ta đã trải qua những việc mà người khác chưa gặp bao giờ!”

“Con nhất định sẽ nỗ lực, giống như Bạch Như Nguyệt ở phía Nam, Nghiêm Khả Di ở phía Bắc! Có lẽ chỉ có trở thành người phụ nữ giống như vậy thì con mới đủ tư cách đứng bên cạnh anh ấy!”, Từ Giai Nhiên khẽ chau mày gật đầu.

Con gái trở nên quyết tâm khiến Từ Mậu Thịnh chìm vào suy tư. Ông ta không biết sau này sẽ phải đối diện với nhà Mộ Dung như thế nào, và cũng không biết rốt cuộc có nên kết thông gia với nhà họ hay không.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Mục Thu Nghi và An Nhiên lái xe đi làm sau khi ăn sáng. Mạc Phong thì đưa Bạch Doanh và Thương Hồng rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Họ tới Lâm Quân Các trước.

Mặc dù còn sớm nhưng do món bánh kẹp thịt quá nổi tiếng nên hàng ngắn hàng dài đã xếp chật kín cả đoạn đường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ôi trời! Thơm quá, đây là nhà hàng của anh à? Sau này tôi sẽ tới đây làm việc phải không?”, Bạch Doanh quay qua nhìn anh và hỏi với vẻ kích động.

Mạc Phong nhún vai khẽ cười: “Có chịu không?” "Chịu chịu! Vậy có phải sau này ngày nào tôi cũng được ăn không?" "Hả...! Về lý thuyết thì là như vậy, nhưng phải làm thì mới có tiền ăn. còn tiền lương... "Ây da, tiền hay không không quan trọng, chỉ cần ngày nào cũng được ăn đồ ngon là được!" "..." Ủng hộ team chúng m*ình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiền không quan trọng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.