Chương 420: Cô bạn gái nhỏ
Anh thấy mình đã nói nhiều như vậy mà Diệp Đông Thanh cũng không đáp lại, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô gái đã ngủ say.
“Ngủ say rồi mà còn không yên phận như thế!”, Mạc Phong không khỏi lắc đầu cười thầm.
Diệp Đông Thanh ngủ say rồi nhưng vẫn đang nắm chặt cổ áo anh, như thể sợ Mạc Phong bỏ chạy mắt vậy.
Anh ôm cô gái đi xuống dưới tầng, đưa cô ấy trở về phòng ngủ và khẽ đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô ấy thì Mạc Phong lặng lẽ lùi ra ngoài.
Nhưng khi anh vừa quay người lại thì một khuôn mặt chợt xuất hiện.
“Ói trời…”
Trước khi Mạc Phong kịp hét lên, một bàn tay lập tức che miệng anh lại.
Người đang đứng trước mặt anh chính là Diệp Đông Lâm.
“Suyt! Lại đây!”
Mạc Phong thẫn thờ đi theo cô ấy xuống sân nhà họ Diệp.
“Sao thế?”
Diệp Đông Lâm tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh có biết em gái tôi thích anh không?”
“Ừm, tôi biết!”, Mạc Phong gật đầu, không hề giấu giếm.
“Dù sao thì tình hình hiện giờ của con bé anh cũng đã thấy rồi đấy, tôi cũng không cầu xin anh có thể cho con bé cái gì, chỉ hi vọng anh có thể để cuộc sống sau này của nó được vui vẻ thôi! Nếu như anh đối xử không tốt với nó, người làm chị như tôi sẽ không tha cho anh đâu! Cho dù anh có quan hệ và năng lực mạnh mẽ đến như thế nào, nếu như anh…”
Diệp Đông Lâm còn chưa kịp nói xong, Mạc Phong đã che miệng cô ấy lại rồi thản nhiên cười nói: “Cô yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện như cô nghĩ đâu “Hừ! Hi vọng là vậy! Dù sao tôi cũng không tin tưởng đàn ông! Mẹ tôi nói rồi, ngoại trừ bố và ông nội tôi ra thì đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cải”
Dường như trong lòng cô gái này rất căm thù đàn ông, không biết từ nhỏ đến lớn cô ấy đã bị người nhà mình gieo rắc những suy nghĩ gì, mặc dù làm thế là muốn bảo vệ cô ấy, nhưng cũng khiến cô ấy nảy sinh một sự hiểu lầm nhát định về đàn ông!
Có những kẻ cặn bã, nhưng cũng có rất nhiều người tốt!
Ánh trăng như chiếc móc câu, đêm đã về khuya.
Trong một căn phòng nhỏ ở tầng một của nhà họ Diệp, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Bạch Doanh mặc bộ đồ màu đen bước ra.
Nếu như đã đến nhà họ Diệp rồi mà không đi xem xá lợi Phật thì chẳng phải uỗổng công đến đây rồi sao?
Bước chân của cô ta rất khẽ, cô ta lập tức bật người nhảy lên tầng hai, hơn nữa còn tiếp đất vô cùng nhẹ nhàng.
Cô ta kéo cửa phòng làm việc ra thì thấy cánh cửa đã bị khóa trái. Sau đó cô ta lấy ra một sợi dây sắt, bình thường kẻ trộm ít nhất phải mắt nửa ngày mới mở được ổ khóa, nhưng cô ta thì khác, cô ta nhét sợi sắt vào và khẽ vặn, tay nắm cửa đột nhiên lỏng ra.
“Ha ha, được rồi!”, Bạch Doanh cười nói, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Két!
Cô ta nhẹ nhàng mở tay nắm cửa.
Đột nhiên đèn trong phòng bật sáng.
“Tôi biết trước là cô sẽ đến đây mà, thật đúng là giống y như bà nội của cô, không đạt được mục đích thì không chịu từ bỏở!”, ông cụ Diệp ngồi ở bàn làm việc, khẽ thở dài nói.
Bạch Doanh ngượng ngủng cười, cởi bỏ khẩu trang xuống và nói nhỏ: “Ông cụ Diệp biết tôi sẽ tới sao?”
“Hầy! Tôi đợi cô lâu lắm rồi, cô còn không đến thì tôi sẽ ngủ mắt. Không phải cô muốn lấy xá lợi Phật sao? Ở đây này, tôi thấy vẫn nên chủ động đưa cho cô thì hơn, đỡ mắt công cô lại dỡ két sắt của tôi ra!”
Nôi Cô gái vò đầu bứt tai, vốn dĩ cô ta đến lấy trộm nhưng không ngờ lại có người chủ động đưa cho mình, điều này ngược lại khiến cô ta cảm thấy rất ngại!
“Chẳng phải cô vẫn luôn muốn xá lợi Phật này sao? Xem đây có phải là thứ cô đang tìm không, nếu đúng thì cô lấy đi!”, ông cụ Diệp mở chiếc hộp ra, trong phòng đột nhiên xuất hiện ánh sáng Phật.
Lúc này trong một căn phòng khác ở tầng một.
Mạc Phong đang ngủ say, nhưng đột nhiên có một luồng hơi thở kỳ lạ truyền đến, anh lập tức mở mắt ra.
Không phải sát khí!
Đó là một hơi thở trấn an con người ta, như thể cả thế giới bỗng chốc trở nên yên lặng!
Trong phòng làm việc!
Bạch Doanh cầm thứ gì đó có hình con rồng ở tay trái, cầm một viên xá lợi Phật ở tay phải, đưa ra soi nhìn dưới ánh trăng.
“Không phải cái này! Thật là kỳ lạ, ngay cả xá lợi cũng không cảm nhận được linh khí của rồng, rốt cuộc cái mà bà nội bảo tôi tìm là cái gì đây?”, cô ta nhẹ nhàng đặt xá lợi Phật vào trong hộp.
Ông cụ Diệp ngẩng đầu, ánh mắt khẽ chớp: “Không phải thứ mà cô đang tìm à?”
“Đã làm phiền ông rồi!”, Bạch Doanh đứng lên cúi đầu thật sâu và khẽ nói.
Sau đó cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ, trước giờ cao thủ đều không đi những lối đi bình thường.
Ông cụ Diệp không khỏi lắc đầu: “Xem ra giang hồ lại sắp loạn lạc rồi!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mạc Phong quen dậy sớm nên sáu giờ sáng đã ra sân tập thể dục.
Bữa sáng của nhà họ Diệp đều được đặt làm sẵn nên anh cũng ngại nhúng tay vào.
Trong sân, nắm đắm của anh ầm ầm.
Vụt!
Những cú đắm này khiến những cây hoa quế trong sân đều rung lên.
Loạt xoạt!
Những cánh hoa quế rụng đầy gốc.
Trên nóc trang viên nhà họ Diệp, Bạch Doanh đêm qua không hề về phòng mà ngủ gục luôn trên mái nhà.
Nghe thấy tiếng nắm đắm đang vút qua vút lại bên dưới, cô ta không khỏi thò đầu ra.
Bốp, bốp, bốp!
Mạc Phong hơi ngắn ra, anh không khỏi quay đầu lại nhìn: “Sao cô lại ở đây?”
“Sao hả, chỉ mình anh mới được dậy sớm à?”
Lại nói, người đó không phải là Bạch Doanh, mà là Diệp Đông Lâm!
Anh nhún vai và cười nói: “Tôi chỉ tò mò sao cô Diệp lại dậy sớm như thế thôi, chuẩn bị đi làm sao?”
“Chứ không thì sao? Anh nghĩ tôi cũng rảnh rỗi như anh à, bay nhảy khắp nơi! Đây là vé máy bay, vé còn lại là của cô bạn gái anh!”, lúc này Diệp Đông Lâm đưa cho anh hai vé máy bay, cô ấy đã mua loại khoang hạng nhất.
“Bạn gái gì chứ, đừng nói linh tinh, tôi thực sự không có gì với cô tal”
Sao anh cứ có cảm giác không thể giải thích được rõ ràng vậy nhỉ?
Diệp Đông Lâm đưa vé cho Mạc Phong và khịt mũi nói: “Đó là việc của anh! Lát nữa lúc đi đừng chào tạm biệt em gái tôi nữa, tôi sợ nó lại kích động không chịu đựng được!”
“Vậy bây giờ tôi có thể đi lên gặp cô ấy không?”, Mạc Phong bất đắc dĩ cười nói.
Cô ấy không nói gì, có lẽ là ngầm chấp nhận.
“Được! Nhưng đi khẽ thôi, tối qua khó khăn lắm con bé mới ngủ được một giấc ngon, để con bé nghỉ ngơi thêm một lát!”
Khi lên đến căn phòng trên tầng ba, Mạc Phong nhẹ nhàng mở cửa, anh cởi chiếc khóa bình an quanh cổ mình ra và đặt bên cạnh gối của Diệp Đông Thanh.
Chiếc khóa bình an này đã ở bên anh nhiều năm. Người chú câm đã tặng nó cho anh, nói rằng nó có thể xua đuổi tà ma và giữ anh được an toàn. Mạc Phong luôn đeo nó trên người, ngay cả khi xông pha trên chiến trường anh cũng chưa từng tháo xuống.
Tuy không có giá trị cao nhưng có thể coi đây là chút tâm ý của anh.
“Tôi sẽ còn đến đây nữa, cô hãy yên tâm đỉ!”, khóe miệng Mạc Phong nhéch lên một nụ cười.
Sau đó, anh quay người và rời khỏi phòng mà không ngoái đầu nhìn lại.
Máy bay cất cánh lúc hơn chín giờ sáng, ít nhất cũng phải mười hai giờ mới tới Giang Hải.