Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 419




Chương 419: Hãy sống oanh liệt mỗi ngày

Tin cái con khi!

Diệp Đông Lâm khoanh tay, đôi lông mày xinh đẹp cau lại giận dữ: “Ha ha, đồng đội trên giường thì đúng hơn nhỉ?”

“Cô nói như vậy là không hiểu tôi rồi! Nếu như tôi thực sự có quan hệ với cô ta thì chắc chắn tôi sẽ thừa nhận, nhưng mà không có thì là không có!”, Mạc Phong dang hai tay cười gượng bắt lực nói.

Diệp Đông Lâm hằm hè: “Vậy anh xem xem có ai tin anh không?”

“Em tin!”, Diệp Đông Thanh bước qua đám đông với một nụ cười tươi.

Điều này làm cho Diệp Đông Lâm rất tức giận, cô em gái nhỏ này! Tên này là một con sói, chỉ cần hơi không cần thận là anh ta sẽ gặm sạch xương cốt của em đó!

Nhưng thấy em gái mình đã lún sâu vào rồi, cô ấy cũng biết phải làm sao đây? Con gái chưa từng yêu rất dễ sa vào vòng tay của đàn ông, nhất là loại đàn ông có lQ cao mà lại dẻo miệng nữa!

Lúc này trên một chiếc xe Range Rover.

“Vừa rồi sao con lại kéo bố đi? Bố còn chưa nói chuyện sính lễ với cậu ta đâu đấy. Không thể để con gái của bố bị gã đó chơi không như vậy được. Ít nhất cũng phải đòi ba mươi triệu tệ sính lễ, không được thiếu một xu!”, Hoắc Đức Khải vung tay, nhe nanh múa vuốt nói.

Hoắc Bân vội vàng nắm lấy tay bố mình và khẽ nói: “Đừng bố! Chị nói rồi, người này chúng ta không dây vào được đâu!”

“Sao lại không dây vào được chứ? Cậu ta là con em nhà nào mà lại ngầu thế? Ở tỉnh nào?”

“Chị nói anh ta là người ở Yến Kinh”.

“Yến Kinh? Là người ở Cửu Thành, Yến Kinh?”

Hai bố con chợt im lặng, rốt cuộc ông ta cũng đã hiểu tại sao vừa rồi Hoắc Bân gọi Mạc Phong là anh rễ.

Bấu víu quan hệt!

Nếu có thể tạo quan hệ với một gia tộc nào đó ở Yến Kinh thì còn gì bằng.

“Nhưng cậu ta là người thuộc nhà nào ở Yến Kinh?”, Hoắc Đức Khải một tay gãi đầu, vẻ mặt nghỉ ngờ hỏi.

Hoắc Bân khẽ lắc đầu: “Con không biết mà chị cũng không nói. Dù sao thì chị ấy cũng bảo con đừng có dây vào anh ta, nếu như anh ta không vui thì có thể khiến cho nhà họ Hoắc ta hỗn loạn, diệt sạch chúng ta cũng không phải là điều không thể!”

“Cái gì? Mạnh đến như thế sao?”

Lúc này trong đại sảnh nhà họ Diệp.

Mạc Phong cùng những người khác quay trở lại bàn ăn tiếp tục ăn cơm, có điều ông cụ Diệp và quản gia hình như đang ở trong phòng làm việc.

“Đi! Kiểm tra xem người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai!”, ông cụ Diệp chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói.

Quản gia chắp tay, cung kính nói: “Ông cụ xin hãy yên tâm, chỉ cần có thể tra ra chút tin tức gì, tôi nhát định sẽ điều tra rõ cho ông!”

“Đi đi!”

“Dạt”

Sau khi người quản gia rời đi, chỉ còn lại ông cụ Diệp đứng một mình trong phòng làm việc.

Ông cụ luôn cảm thấy rằng Mạc Phong rất giống một người mà trước đây ông ta từng gặp.

Dù là nói năng hay về mặt khí chất, đều có một số điểm tương tự, hơn nữa diện mạo cũng có chút giống nhaul Ông cụ luôn cảm thấy trong đầu mình hiện lên một hình ảnh rất mơ hồ, thoáng qua trong nháy mắt nhưng không nhớ nỗi là ai.

Lúc này tại đại sảnh.

Diệp Đông Thanh không ngừng bóc tôm, hai bàn tay nhỏ bé đỏ ửng.

“Thôi, đừng bóc nữa, tôi thật sự không ăn nổi nữa rồi…”, Mạc Phong vừa nắc lên vừa sờ bụng mình nói nhỏ.

Đôi mắt đẹp như trăng sáng của cô chớp chớp: “Anh đừng có phụ lòng tôi, anh hỏi thử chị tôi xem, trước giờ tôi chưa bao giờ bóc cho họ ăn đâu đấy!”

“Hừ! Bao nhiêu năm rồi cô em gái này của tôi chưa từng một lần bóc tôm cho người làm chị này ăn. Giờ bệnh tình của em gái tôi cũng xem như tạm ổn rồi, anh có thể về Giang Hải được rồi!”, Diệp Đông Lâm ở một bên nhìn anh, xịu mặt nói.

“Chị! Người ta vừa mới tới sao chị đã muốn đuổi người ta đi rồi vậy?”

“Con bé ngốc này, có thể trưởng thành hơn chút được không?”

Hai chị em cúi đầu nói nhỏ với nhau, tuy giọng nói nhỏ nhưng Mạc Phong vẫn có thể nghe rõ.

Anh khẽ gật đầu cười khúc khích: “Chắc ngày mai tôi sẽ trở về Giang Hải. Cô Diệp đặt vé cho tôi được không?”

“Không vấn đề! Chuyện nhỏ!”, Diệp Đông Lâm lập tức đồng ý.

Cô ấy chỉ mong Mạc Phong đêm nay đi khuất mắt luôn, có điều thôi thì sáng sớm mai đi cũng được.

“Đặt cho tôi một vé trở lại Giang Hải nữa!”, Bạch Doanh cũng mỉm cười nói.

Mạc Phong kinh ngạc quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô ta: “Cô quay lại Giang Hải làm gì nữa?”

“Ai khiến anh quan tâm!”

Diệp Đông Lâm vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đè, tôi sẽ cho người đặt vé ngay!”

Cô ấy hy vọng rằng Bạch Doanh và Mạc Phong có gì đó với nhau, để em gái cô có thể nhìn ra bột mặt thật của anh mà từ bỏ.

“Sao anh đi nhanh vậy chứ? Anh vừa mới tới thôi mà!”, Diệp Đông Thanh khẽ kéo ống tay áo của anh.

Lần đầu tiên gặp Diệp Đông Thanh, cô ấy có tính cách rất xa cách, nhưng sau vài ngày tiếp xúc anh mới nhận ra rằng tất cả đều là giả vờ, nội tâm của cô ấy thực sự là một người ngọt ngào trong sáng và ngốc nghéch, không có chính kiến!

Có lẽ cô gái vẫn luôn coi chị gái mình là thần tượng nên bắt cứ lúc nào cũng đều học theo chị gái mình.

Đêm khuya.

Diệp Đông Thanh thực sự buồn ngủ lắm rồi, nhưng cô ấy vẫn muốn kéo Mạc Phong lên trên nóc nhà ngắm trăng.

Vì cô ấy đang bị bệnh nên cho dù nhàm chán thì Mạc Phong cũng phải đi cùng cô ấy.

Trên đỉnh của tòa nhà.

Phải thừa nhận rằng bầu trời đêm ở Bắc Khâu thực sự rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với ở Giang Hải, Mạc Phong cảm thấy mình đã không thưởng thức bầu trời đầy sao hơn mười năm nay rồi.

Lần cuối cùng hình như là khi anh tám tuổi, lúc đó anh ở trong một căn nhà cứu trợ người nghèo khổ ở Giang Hải.

Anh và ông chú câm ngủ trên chiếc chiếu trên mái nhà và ngắm nhìn trời.

Cũng là lúc đó, Mạc Phong hỏi ông chú câm: “Rốt cuộc nhà của chúng ta ở hướng nào vậy?”

Ông chú câm giơ tay chỉ về phía Đông.

Cũng không rõ là ở đâu phía Đông.

Diệp Đông Thanh chỉ dựa vào vai anh cười khúc khích: “Cảm ơn anh…”

“Hả? Cảm ơn tôi vì chuyện gì?”, Mạc Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Cảm ơn anh đã cho tôi có được cuộc sống hạnh phúc như vậy trong quãng thời gian cuối cùng này.

Thực ra, tôi đã rất vui khi anh có thể đến Bắc Khâu. Tôi còn tưởng lần tạm biệt nhau ở Giang Hải đã là lần cuối cùng rồi!”, Diệp Đông Lâm vừa nói vừa chui vào trong vòng tay của Mạc Phong.

Cô ấy giống như một cô bé bị thương cần được quan tâm chăm sóc.

Anh không khỏi thở dài: “Cô có biết một sinh vật gọi là ve sầu không?”

“Biết chứ!”

“Ve sầu phải sống trong đất khoảng ba đến năm năm mới từ từ bò ra khỏi mặt đất, sau một thời gian dài làm việc chăm chỉ thì chúng mới có thể biến thành một con ve sầu có cánh, sau đó đậu trên cây ra sức ca hát trong suốt bảy ngày! Sau bảy ngày, tuổi thọ của chúng cũng đã hết! Con người cũng vậy, đừng quan tâm mình có thể sống được bao lâu, hãy để mỗi ngày của mình trôi qua thật đặc sắc!”

Cũng như Mạc Phong vậy thôi, anh cũng không biết mình còn sống được bao lâu, mỗi ngày anh đều đang sống cuộc sống với máu tanh, nếu không cần trọng sẽ đầu rơi máu chảy. Vậy nên anh nghĩ đến cái gì thì nhất định sẽ làm luôn!”

Đều là lần đầu tiên làm người, vậy tại sao lại phải nhường cho người khác, thay vì mỗi ngày phải sống dè dặt cẩn thận, thà rằng sống cho oanh liệt một ngày thôi.

Đối với Mạc Phong, nếu ngày mai phải chết, thì hôm nay anh nhát định sẽ không để người đã giẫm đạp lên mình được sống thoải mái!

Sói trở mặt ắt phải có lý do, hoặc là đề trả ơn hoặc là để trả thủ!

Chính vì anh nhìn nhận mọi thứ một cách cởi mở nên anh mới có thể sống được đến bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.