Chương 415: Anh ấy đã tới, đúng không?
Chẳng trách Diệp Đông Lâm nói đến tối ăn cơm thì sẽ rõ. Lúc chiều, khi cô nói vậy Mạc Phong còn không hiểu là gì.
Giờ thì anh đã biết vì sao cô lại ăn thịt dê ngon lành như vậy.
Canh thuốc hầm, thuốc xào thịt, cháo hạt sen, canh gà nhân sâm với táo đỏ, cá hấp….
Toàn đồ ăn ngon nhưng lại khiến người ta chẳng có khẩu vị!
Đừng nói đến đồ ăn có vị cay hay chua, đến ngay cả một quả ớt cũng không thấy có.
“Nào nào nào! Mọi người đừng khách sáo, đồ ăn dân dã mà thôi!”, ông cụ Diệp vội vàng gọi mọi người ngồi xuống khẽ cười.
Điều này khiến một người không có đồ ăn cay không chịu được đúng là cực hình.
Đồ ăn của nhà họ đến muối còn nêm rất ít, chỉ cần đảm bảo một lượng vừa đủ cho cơ thể là được.
Đồ ăn ngon mà nấu thành ra thế này khiến Mạc Phong chẳng buồn ăn.
Mặc dù thanh đạm tốt cho cơ thể, thế nhưng…
“Ông cụ Diệp, có ớt không?”, cuối cùng thì Mạc Phong cũng lên tiếng nói ra nghi ngờ của mình.
Bạch Doanh cũng gật đầu: “Đúng vậy, có ớt không? Tôi ở Nam Khương ngày nào cũng ăn ớt, đến ăn cháo cũng phải có.
“Nhà…nhà tôi không ăn cay!”,
Lúc này Hoa Phong khẽ đẩy cánh tay của Mạc Phong: “Sư phụ có ăn tai heo không?”
“Ồ! Ở đâu đấy?”, anh cười quỷ dị.
Từ sau khi chứng kiến y thuật cao siêu của Mạc Phong, Hoa Phong bỗng trở nên khúm núm trước mặt anh.
Một lát sau, ông ta lấy từ trong túi ra mấy món ăn, không chỉ có tai heo, mà còn có cổ vịt, đó là loại càng cay càng thích ăn, ăn mãi không thấy chán..
Ông cụ Diêp cười ái ngại: “Thật ngại quá, tôi không biết khẩu vị của mọi người là gì, vì vậy nên nấu ăn như bình thường! Xin lỗi nhé!”
Ăn dưỡng sinh đã được quy định trong quy tắc của gia tộc, ông cụ còn răn dạy không được hút thuốc, uống rượu, không ăn cay sống, không ăn nội tạng động vật.
Lúc này ông quản gia bưng tô canh bước xuống từ cửa thang máy.
“Thưa ông, cô ba không ăn, cô nói không muốn ăn!”
Mạc Phong ngẩng đầu nhìn vào bát, nếu không nhầm thì có lẽ là canh cá chép, đúng là canh này có nhiều dinh dưỡng nhưng từ xa đã ngửi thấy mùi cá tanh, Diệp Đông Thanh làm sao có thể ăn được.
“Sao con bé này không nghe lời chứ, cá trên hồ Định Sơn hơn ba trăm tệ một cân, để tôi lên nói với con bé!”, ông cụ đứng dậy thở dài.
Bệnh nặng vừa mới được không chế, người có tinh lực mới hồi phục rất thèm ăn, cá chép đúng là rất ngon nhưng người bệnh mà không ăn được thì đồ ngon tới đâu cũng chỉ là lãng phí.
“Ông cụ, để tôi thử xem! Tôi vào bếp nấu mấy món, chắc chắn cô ấy sẽ thích ăn!”, Mạc Phong đứng dậy ngăn ông cụ Diệp lại.
Hai người nhìn nhau vài giây, ông cụ Diệp cười khổ: “Cậu biết nấu ăn?”
“Biết chút chút!”
“…”
Nói xong anh đi vào trong bếp, thực ra trong bếp nhà họ Diệp có đầy đủ đồ cả, thậm chí có rất nhiều hộp gia vị chưa cả mở dùng, có lẽ bình thường cũng chỉ dùng có mấy loại.
Một năm ba trăm sáu lăm ngày có cái gì mà ăn hoài không chán đâu, huống hồ là ăn những một, hai năm.
Sau khi vào bếp, chẳng mấy chốc có hương thơm tỏa ra.
Lần trước, khi Diệp Đông Thanh tới Giang Hải. Mạc Phong phát hiện cô đặc biệt thích ăn gà xắt hạt lự xào rau củ, vừa hay trong tủ lạnh có đầy đủ những nguyên liệu này.
Cơm là món chính, không thể chỉ ăn canh, dù là canh nhân sâm thì lúc này cũng không thể bằng một bát cơm được.
Mọi người ở ngoài ngửi thấy mùi thơm bèn ứa nước bọt.
“Ôi trời, bên trong anh ta nấu món gì vậy, thơm quá!”
“Hình như là đang xào thịt gì đó, nước bọt tôi chảy có thể hứng được mấy bát luôn rồi”.
“Không gờ gã này lại còn biết nấu ăn!”
“…”
Người ta nói đàn ông biết nấu ăn vô cùng quyến rũ, lúc này Diệp Đông Lâm ngồi trước bàn, nhìn bóng lưng của người đàn ông trong bếp và chìm vào suy nghĩ: “Cũng có chút tài cán!”
Cạch.
Cửa bếp mở ra, mùi thơm xộc lên mũi, đến cả ông cụ ăn thanh đạm mấy chục năm qua cũng phải nuốt nước bọt.
Anh bưng hai đĩa đặt lên bàn. Một đĩa là gà xào, một đĩa là sườn sốt chua ngọt.
Mạc Phong ngoắc tay với Diệp Đông Lâm: CCô tới đây!”
“Làm gì?”, cô đang gắp một miếng sườn đưa vào miệng, ăn nhồm nhoàm.
Anh lấy ra một phần cho vào khay đựng cơm đưa cho Diệp Đông Lâm: “Cô bưng lên cho cô ấy ăn, phải rồi, canh cá mang xuống tôi nấu lại cho hết mùi tanh rồi đưa cô ấy ăn sau”.
“…”
Thấy người đàn ông đối tốt với em gái mình, Diệp Đông Lâm bỗng có cảm giác nặng nề không nói nên lời.
Tầng ba.
Diệp Đông Lâm khẽ gõ cửa.
“Em không đói, không muốn ăn..”, giọng nói yếu ớt từ trong truyền ra.
Cô vặn nắm cửa bước vào: “Làm đồ ăn mới cho em, ăn thử xem!”
Ngửi thấy mùi vị này, Diệp Đông Lâm từ trong chăn thò đầu ra: “Thơm quá!”
Cô gạt chăn, gắng ngồi dậy. Do đã lâu không được ăn cơm, chỉ uống thuốc rồi uống canh nên trong bụng chẳng có lấy một hạt cơm nào.
Cơ thể như vậy không yếu sao được.
Diệp Đông Thanh lập tức bưng bát cơm lên trộn với đồ ăn và ăn miếng lớn. Diệp Đông Lâm đứng bên cạnh sững sờ, lâu lắm rồi em gái mới chủ động ăn cơm như vậy.
Nhưng vừa ăn cô vừa khóc, nước mặt lã chã rơi xuống.
“Sao đang yên đang lành mà em lại khóc thế?”,
“Anh ấy tới rồi phải không? Đang ở đâu?”
“…”
Diệp Đông Lâm khựng người: “Sao em biết!”
“Em từng ăn duy nhất món gà do anh ấy nấu!”
…
Lúc này ở dưới lầu.
Vì Mạc Phong nấu lại hết nên mọi người ăn cũng ngon lành hơn. Đến ngay cả ông cụ bình thường thích ăn thanh đạm thì giờ cũng cùng ăn với đám thanh niên.
“Phải rồi, bệnh của cháu gái tôi… có thể trị khỏi không!”, ông cụ do dự một lúc mới lên tiếng.
Ông sợ nghe thấy anh sẽ nói không thể chữa trị được nữa, nhưng không hỏi rõ thì ông lại day dứt không yên.
Mạc Phong liếc nhìn Hoa Phong khẽ cười: “Ông nói đi, rồi tôi bổ sung!” “Sư phụ đã nói như vậy thì tôi nói thật. Bệnh của cô ba không dễ chữa trị. Khí tức của cô ấy vô cùng hỗn loạn, trừ khi có thứ gì đó có thể giúp khuyết điểm về trái tim bẩm sinh của cô ấy cải thiện, như vậy toàn cơ thể sẽ đủ lượng máu tuần hoàn, bệnh tình mới có thể hồi phục được!”