Chương 414: Sống chết có số, phú quý do trời
Diệp Đông Lâm dường như đã ý thức được điều gì đó, nhưng cô ấy chưa kịp nói thì đã bị Mạc Phong đẩy sang ghế lái phụ
Đám người ngồi trên những chiếc xe phía sau nhìn thấy vậy cũng mắt chữ A miệng chữ O. “Mẹ kiếp! Thao tác kiểu gì thế kia? Đổi vị trí khi đang tăng tốc á?” “Gã này đang muốn chết sao?” “Chỉ cần sơ suất một chút là xe nát, người cũng chết luôn! Đồ điên!” 11
Lúc này Mạc Phong đã ngồi vững vàng vào ghế lái, đột nhiên anh đạp mạnh chân ga, trực tiếp tăng tốc vọt tới mốc 130.
Ngay sau khi anh đạp chân ga thì Diệp Đông Lâm gần như chồng chờ bốn chân lên trời và nằm luôn ở ghế phụ. Vừa mới chuẩn bị bò dậy thì lại bị va vào kính chắn gió vì Mạc Phong lại đột nhiên tăng tốc. “Đồ khốn kiếp! Anh muốn hại chết tôi phải không?”, cô ấy tức giận hét lên.
Mạc Phong không khỏi nhún vai cười khúc khích: “Không phải cô vẫn không sao đấy thôi, hét cái gì chứ, thắt dây an toàn vào, tôi tăng tốc tiếp đây!” “Vẫn tăng tốc nữa à?” “Xe tốt mà không dùng để phiêu vài lần thì thật là lãng phí quá. Ngồi vững nhé!
Bùm!
Diệp Đông Lâm sợ đến mức thắt dây an toàn vào ngay lập tức, gió thổi rất to khiến cô ấy gần như không mở nổi mắt.
Những chiếc xe sau cũng lập tức tăng tốc
Thành phố Bắc Khâu có đặc điểm là địa hình bằng phẳng, không giống các sườn đồi nhấp nhô ở khắp mọi nơi như ở phía Nam, địa hình như thế này thích hợp nhất để đua xe.
Mạc Phong chỉ chú ý đến tình hình trong gương chiếu hậu mà bỏ qua phía trước. “Dừng lại! Mau dừng lại!”, Diệp Đông Lâm kêu lên, hai chân đạp mạnh.
Khi định thần lại thì thấy ngay trước mặt mình là một vách đá, tức là giữa cầu có một vách đá khoảng ba bốn mét. “Mẹ kiếp! Kích thích quá!”
Trong tình hình này mà Mạc Phong lại không giảm tốc độ, thay vào đó, anh đã đạp ga tông vào biển cảnh báo quanh đó ngay tại chỗ.
Râm!
Cả chiếc xe vọt lên không trung.
Khoảnh khắc đó Diệp Đông Lâm cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Hình ảnh của hai mươi năm qua cứ thể liên tục hiện liên trong đầu cô, người ta vẫn nói là chỉ khi sắp chết người ta mới nhìn lại mấy chục năm đã qua của cuộc đời mình.
Ngay từ khi sinh ra, gia đình đã hoạch định đường đời sau này của cô ấy, thậm chí đi học ở đầu, kết bạn với ai đều do gia đình sắp đặt
Những người cô ấy từng ngồi cùng bàn hoặc là thuộc gia đình quan chức hoặc là con em của gia tộc lớn.
Cổ ấy không có tuổi thơ vui vẻ như những người khác, cũng không có trải nghiệm có thể ăn vặt mọi lúc mọi nơi, kể cả những quán ăn vặt ven đường.
Cô ấy luôn sống trong hình ảnh ‘con nhà người ta!
Khoảnh khắc chiếc xe vọt lên, cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm!
Cô ấy lại mong sao bị ngã xe như thế này thì bản thân sẽ được giải thoát, không còn phải chịu sự trói buộc của gia đình nữa.
Lach cach!
Chiếc xe rung lên dữ dội, rõ ràng là đã đỗ ở phía bên kia cầu, tay lái lao sang trái, phanh gấp, lượn vòng đẹp mắt rồi văng ra ngoài, lốp xe hắn lên một vết nặng nề trên mặt đất. “Kích thích thật! Lâu lắm rồi mới được chơi vui như thế này!”, Mạc Phong thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, thoải mái cười nói.
Diệp Đông Lâm mở mắt ra xem trên người có vết thương gì không, sau đó quay đầu nhìn anh kêu lên: “Anh điên rồi sao? Lỡ ngã xuống dưới thì sao?” “Chết cùng với người đẹp, làm ma cũng phong lưu “Cút!”
Vừa rồi cô ấy thực sự sợ không còn hồn vía gì nữa, thậm chí cô ấy còn nghĩ là nếu chết mình sẽ xuống địa ngục hay là lên thiên đường? “Tốt xấu gì thì chúng ta cũng được xem như là bạn bè sinh tử có nhau rồi, cô nói chuyện không thể dịu dàng được một chút hay sao?”, Mạc Phong nhưởng mày trêu ghẹo nói.
Cô ấy quay đầu lại, đôi mắt đẹp sâu thẳm đầy giận dữ: “Anh nghe kỹ cho tôi, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa tôi cũng không bao giờ dịu dàng với anh. Ngày mai anh cút về Giang Hải cho tôi!” “Trước đây cũng từng có cô gái nói như vậy với tôi, nhưng sau đó thì..Hầy, thơm thật!”
Diệp Đông Lâm tức giận đến mức định đá anh, em gái cô sao có thể yêu một người vô liêm sỉ như vậy được chứ?
Cạch!
Mạc Phong mở cửa xe, nhìn thấy một chiếc xe đang đỗ bên kia đoạn cầu, không dám đi qua.
Phía dưới là vách đá cao hơn trăm mét, khoảng cách giữa các đoạn cầu cũng khoảng ba bốn mét, thế này nếu bất cẩn một chút, hoặc tay ga không đủ lực thì chắc chắn sẽ bị ngã xuống dưới. “Có bản lĩnh thì sang đây!”, anh dựa vào nắp trước thùng xe, khinh thường cười nhìn đám người nói.
Lúc này, một chiếc Range Rover từ từ chạy đến, người xuống xe là Hoắc Bần mà trước đó đã bị Mạc Phong tất một cái bạt tai, lúc này hắn đang chườm đá cho mặt đỡ sưng. “Thằng ranh, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi. Ở Bắc Khâu này nhà họ Hoắc tao mới là lão đại. Mày tưởng rằng mày có người phụ nữ này làm chỗ dựa thì có thể bình an vô sự hay sao?”, Hoắc Bân bưng mặt chỉ vào Mạc Phong, tức giận hét lên.
Vì bị đánh bay mất hai chiếc răng nên khi nói chuyện, giọng nói của hắn nghe rất tức cười,
Mạc Phong không khỏi học theo bộ dạng của hắn, anh nói: “Nếu giỏi thì cậu vẫn nên đi lặp thêm rằng vào thì hơn, nếu không nói chuyện với con gái lại phun đầy nước bọt vào mặt người ta đấy!” “Thằng khốn! Nếu tạo để mày sống sót rời khỏi Bắc Khâu thì tao cùng họ với mày!” “Cháu trai, ngoan lắm!” “Hả?”
Hoắc Bản tức đến mức quay người lại đá vào người mình, nhưng hắn chỉ đau đớn ngồi bệt xuống đất. “Còn ngây ra đó làm gì, đỡ tạo dậy!”
Đám người lại đỡ Hoắc Bẫn lên xe, không còn cách nào khác, họ không thể qua được chiếc cầu phân từng đoạn này nên chỉ có thể bỏ cuộc. Diệp Đông Lâm ngồi trong xe không khỏi bật cười, bao lâu nay nhà họ Hoắc luôn bắt nạt bọn họ, lần nào cũng là người nhà họ Diệp lếch thếch rút lui, cuối cùng cũng đến lượt nhà họ Hoắc rồi.
Quả nhiên, chỉ có kẻ ác mới có thể trừng phạt được kẻ
Trong mắt cô ấy, Mạc Phong chính là một hung thần ác ác! bá. “Sao tôi cứ có cảm giác ánh mắt này của cô không được đúng lắm nhỉ?”
Trở lại xe, anh phát hiện ánh mắt của Diệp Đông Lâm đang săm soi mình từ trên xuống dưới, nhưng không phải là nhìn người, mà giống như đang nhìn khỉ hơn. “Tôi nói cho anh biết! Anh tự đi mà tìm cách xử lý rác rối mà mình đã gây ra!”, cô gái trừng mắt và cáu kỉnh nói.
Nếu chuyện này xảy ra với người khác, chắc là họ sẽ khó ngủ mất mấy đêm, nhưng Mạc Phong lại khẽ xua tay cười khúc khích: “Không phải chỉ là người nhà họ Hoắc thôi sao? Đừng lo, chỉ là chuyện nhỏ thôi! Tôi nhớ là mình có một người bạn là người nhà họ Hoắc!”
“Anh còn quen biết người nhà họ Hoắc sao? Đừng có đùa nữa!” “Ha ha, một ai đó vẫn còn đang mắc nợ tôi đó!”
Sau khi đã cắt được đuôi người nhà họ Hoắc, Mạc Phong liền lái xe về phía trang viên nhà họ Diệp.
Diệp Đông Lâm không cho Mạc Phong lên thăm Diệp Đông Thanh, cô ấy không muốn em gái mình biết rằng gã này đã đến Bắc Khâu.
Để tránh cho tâm trạng Diệp Đông Lâm quá kích động từ đó mất kiểm soát. Nếu như cô ấy lại nhất mực đòi theo Mạc Phong về Giang Hải thì biết phải làm sao?
Đến giờ ăn bữa tối.
Cũng coi như đã đói cả một ngày rồi, hôm nay Mạc Phong đã giúp bệnh tình của Diệp Đông Thanh ổn định trở lại, vốn tưởng rằng ít nhất nhà họ Diệp cũng phải thết đãi anh một bữa thịnh soạn, nhưng khi nhìn thấy bàn đồ ăn, Mạc Phong chợt hóa đá.