Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 395




Chương 395: Khó phòng giặc trốn trong nhà

Lúc này trong một căn phòng nhỏ của nhà họ Tô ở gần sông Giang Hải.

Một người phụ nữ trung đeo tạp dề đang quét dọn từ dưới đi lên tầng ba.

“Bà Tôn, ở trên này cháu quét dọn rồi, bà không cần phải lên nữa!”, một cô gái buộc tóc đuôi gà phất tay khẽ cười.

Người phụ nữ trung niên cười lúng túng: “Không sao, tôi lên xem sao, cô cũng biết ông cụ không được khỏe, cô cả nói rằng nhất định phải vệ sinh khử trùng, cô mới tới nhà họ Tô nên không hiểu hết quy tắc, để tôi lên xem sao!”

“Còn có cả quy tắc đó sao? Sau này bà Tôn chỉ thêm cho cháu nhé. Dù sao cháu cũng hiểu tính cách của cô cả, giờ tìm việc khó lắm…”, cô gái cúi đầu khẩn cầu.

“Được rồi, cô vào nhà bếp xem canh bồ câu hầm cho ông đã được chưa, tôi đi lên dọn vệ sinh trước!”

“…”

Nói xong người phụ nữ trung niên cầm chổi đi lên lầu. Cô gái buộc tóc đuôi gà nhanh chóng đi xuống lầu.

Thấy Tô Nguyệt từ trong bếp đi ra, cô gái kia vội chạy lên: “Cô cả! Xuất hiện rồi!”

“Ồ! Dính câu rồi sao! Mới có mấy ngày mà đã mất kiên nhẫn vậy cơ à, đúng là kém tắm!”, Tô Nguyệt khoanh tay hừ giọng: “Phòng xa phòng gần khó phòng giặc trốn trong nhà! Được rồi, tôi biết rồi, cô đi làm đi!”

Mạc Phong nói thật chuẩn. Đám người xấu nhất định sẽ ra tay một lần nữa khi thấy vẻ ngoài khỏe khoắn của ông cụ vào lần trước.

Vì vậy, thời gian gần đây, Tô Nguyệt hầu như đã thay đổi toàn bộ nhân công trong nhà trừ một vài người có thâm niên – những người đã làm cho nhà họ Tô trên mười năm.

Thường thì những người mới tới làm ở nhà họ Tô sẽ không có gan dám làm chuyện đó, hơn nữa làm vậy cũng chẳng có lợi lạc gì.

Đám người ngoài kia chắc chắn sẽ lôi kéo những nhân viên kỳ cựu của nhà họ Tô. Bởi vì những người này có thể tiếp cận Tô Thanh Hà bất kỳ lúc nào và cũng có thể thăm dò được không ít bí mật của nhà họ.

Đề phòng lâu như vậy mà ông cụ vẫn còn bị trúng độc lần thứ hai. Tô Nguyệt cảm thấy chắc chắn là người trong nội bộ ra tay, vậy nên cô đã lập ra danh sách những nhân công then chốt.

Trong những ngày theo dõi nhân công hết sức nghiêm ngặt thế này mà người phụ nữ trung niên kia vẫn dám liều mạng thì chứng tỏ có người đã cho bà ta lợi ích rất lớn.

Tại tầng ba.

Người phụ nữ trung niên cầm chổi đi vào phòng. Bà ta quét tới quét lui nhưng không hề chú tâm, chỉ từng bước tiếp cận vào phòng ngủ.

Cộc cộc cộc.

“Thưa ông, tôi tới dọn phòng ạ!”

Bên trong là giọng nói run rẩy của Tô Thanh Hà: “Vào đi!”

Bà ta đẩy cửa bước vào thì thấy ông cụ đang nằm nghiêng mình trên giường.

“Miệng khô quá, rót cho tôi chút nước!”

Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu: “Vâng ạ!”

Bà ta lập tức cầm cốc trà mang ra ngoài, lấy trà trong tủ ra và nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác. Sau khi xác nhận không có ai thì ba ta lấy từ trong túi ra một gói bột màu trắng.

Bà ta tưởng rằng mình rất cao siêu mà không ngờ bốn phía trong căn phòng đều được lắp camera.

Trên màn hình của một căn phòng dưới tầng một.

Lúc này hình ảnh hiện ra trên màn hình chính là những gì diễn ra trên tầng ba.

“Ấy, bà Tôn cầm thứ gì trên tay vậy?”

“Ai mà biết được, nhưng tóm lại là chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Lẽ nào hai lần trước ông cụ bị trúng độc cũng là do bà ta?”

“Ăn thức ăn nhà họ Tô, tiêu tiền nhà họ Tô, cuối cùng lại hại người ta. Thật đúng là vô liêm sỉ!”

“…”

Tô Nguyệt làm như vậy chính là để dương Đông kích Tây. Lúc này bà Tôn ở tầng ba hoàn toàn không hề biết hành động của mình đã bị bại lộ.

Dù gì bà ta cũng chỉ là người làm, không phải là cao thủ chuyên nghiệp, lại càng không thể hiểu những kỹ thuật cao siêu, nên cho rằng những chiếc máy camera kia chỉ là những quả cầu trang trí mà không hề biết nó được gắn mắt thần quan sát ở bên trong.

“He he, có một triệu trong tay rồi! Xong lần này mình sẽ về Đông Bắc!”, bà ta cười nham hiểm.

Nhưng đúng lúc này có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

“E rằng bà không đi nổi đâu!”

Bà Tôn giật mình khiến tách trà rơi xuống đất. Bà ta quay lại người lúng túng: “Cô…cô cả…Sao cô xuất hiện đột ngột vậy, dọa tôi…”

“Tôi khiến bà sợ hãi sao?”

Bà Tôn nghe thấy vậy thì toát mồ hôi lạnh, sợ hãi lùi lại: “Cô..cô cả, cô nói gì, tôi chỉ rót nước cho ông thôi, có làm chuyện gì xấu đâu…”

“Vậy hả! Bên trong cái túi này là gì vậy”.

Vừa nói cô vừa nhặt cái túi trắng dưới đất đưa lên mũi ngửi. Nó không mùi không vị!

Thuốc độc có mùi vị thì còn có cách chữa trị, còn loại không mùi không vị thì mới là độc dược chí mạng, bởi vì rất khó tìm được thuốc khắc chế.

Bà Tôn toát mồ hôi hột, nói với giọng run rẩy: “Đây…là đường thôi!”

Bốp!

Thấy bà ta còn giảo biện, Tô Nguyệt bèn tát cho bà ta một phát: “Tôi ghét nhất loại người làm sai mà không chịu thừa nhận!”

“Dựa vào gì mà đánh tôi, những thứ khác không nói, chỉ riêng việc tôi ở đây đã mười lăm năm, đến ông nội cô còn không dám đánh tôi thì cô là cái thá gì! Tôi là người làm, không phải là nô lệ! Tôi sẽ tố cáo cô! Trong luật lao động nghiêm cấm ngược đãi công nhân đấy!”, bà Tôn ôm mặt gào lên.

Tô Nguyệt bất ngờ khi bà ta con hiểu về luật lao động. Cô ta chỉ cười xùy: “Tôi đánh bà bà có thể tố cáo tôi, cùng lắm thì bồi thường cho bà ít tiền. Còn tội giết người bất thành thì có đáng chết không?”

Ầm!

Người phụ nữ trung niên lảo đảo tì vào bàn với vẻ run rẩy: “Cô nói cái gì! Tôi không hiểu!”

“Được! Không hiểu phải không? Ngẩng đầu lên nhìn đi!”, Tô Nguyệt chỉ vào một chấm đỏ trên giá sách.

“Nhìn thêm đây nữa!”

Cô lại chỉ vào chùm đèn trên đầu: “Chẳng giấu gì bà, ở căn phòng này đâu đâu cũng là camera cả!”

Nghe thấy vậy người phụ nữ trung niên bỗng mềm nhũn, ngã ra đất: “Cô..cô cả! Xin cô tha mạng! Tôi bị người khác xúi giục!” “Ai xúi giục bà!”, Tô Nguyệt lạnh lùng nói.

Bà Tôn trở nên hoảng loạn.

Một giây sau, một con dao găm tì ngay vào cổ bà ta. “Là Triệu Trung Thiên! Ông ta nói chỉ cần tôi cho thứ này vào cốc của ông cụ thì sẽ cho tôi một triệu tệ… Tôi nói thật…tôi vẫn chưa bỏ vào đâu, xin cô cả tha mạng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.