Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 394




Chương 394: Oan gia ngõ hẹp

“Ok người yêu! Đợi anh trở về!”, Mạc Phong cười rạng rỡ, sau đó quay người đi vào trong nhà ga tàu hỏa.

Mục Thu Nghi đợi trên xe cho tới khi thấy bóng lưng anh biến mất thì mới rời đi.

Chuyến tàu tám giờ rưỡi.

Mạc Phong cầm vé rồi đợi ở nhà ga.

Nhưng đúng lúc này anh để ý thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai đang lén lún kẹp ví tiền của một ông chú bằng hai ngón tay.

Anh lập tức bước tới chộp cổ tay của cô gái: “He he! Đúng là oan gia ngõ hẹp!”

“Anh! Lại là anh!”, cô gái tức giận trợn mắt với Mạc Phong.

Không phải ai khác mà chính là Bạch Doanh – người anh đã va chạm hai lần trước.

Mạc Phong không ngờ lại gặp cô ở trên tàu.

Anh nhún vai, khẽ cười: “Đúng vậy! Lại là tôi!”

Anh bóp mạnh tay, ví tiền lập tức rơi ra khỏi tay Bạch Doanh, rơi trở lại vào túi ông chú trung niên.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Bạch Doanh hung hăng trừng mắt.

Ở Giang Hải gặp phải gã này thì cũng thôi, sao ở vùng ngoại ô, trên tàu hỏa mà cũng đụng độ nữa vậy?

“Cô thiếu tiền tới vậy sao?”, Mạc Phong khoanh tay cười lạnh lùng.

Bạch Doanh quay ngoắt đầu lại: “Không thiếu! Chơi vui thôi!”

“Nghe có vẻ cứng gớm nhỉ, cô trộm đồ thì tôi mặc kệ, nhưng nếu tôi nhìn thấy mà làm ngơ thì không thể được!”

“Biến!”

“…”

Nói xong cô ta giựt tay ra rồi đi vào trong đám đông.

Nhìn theo bóng lưng cô gái, anh lắc đầu bất lực: “Một cô gái như vậy sao lại làm nghề này chứ?”

Với cơ thể, dung mạo, giọng điệu như ‘cô chiêu’ của cô thì rõ ràng là không phải làm vì tiền.

Trộm đồ, có lẽ chỉ để giải quyết những phiền phức tạm thời, ví dụ như ăn, uống, chi tiêu hàng ngày.

Nhưng Mạc Phong cảm thấy tò mò không biết cô ta tới Giang Hải làm gì.

“Xin mời hành khách trên chuyến tàu T3062 tới phía trước để kiểm vé lên tàu. Tàu sẽ cập bến trong vòng năm phút nữa”.

Mạc Phong xách túi khẽ gật đầu: “Cuối cùng cũng tới rồi! Tôi tới đây, Bắc Khâu!”

Kiểm vé xong mọi người đứng đợi. Người tới Mạc Bắc khá đông, nhưng tỉnh Mạc Bắc khá lớn, Bắc Khâu chỉ là một vùng không quá phát triển ở đây.

Ở đây không phồn thịnh như Giang Hải. Bắc Khâu chủ yếu là sa mạc hoang vu, là địa bàn của tộc Khương trước đây. Do địa là hình hoang mạc lớn nên khách du lịch không tới đây nhiều.

Thế nhưng vì có nhà họ Diệp nên phía trên cũng đã dồn sức phát triển thành thành phố Bắc Khâu từ thành phố cấp 5 trở thành thành phố cấp 2.

Bước lên tàu hỏa, Mạc Phong tìm vị trí của mình, đặt túi xách đất và lấy mấy túi đồ ăn vặt ra.

Bỗng có giọng nữ hô lên ở hành lang tàu.

“Đi nhờ, đi nhờ nào! Chú cho hỏi ghế 8A ở đâu ạ?”

8A sao?

Mạc Phong nhìn ghế của mình, anh ngồi số 8B, vậy chẳng phải là ghế của cô ấy ở bên cạnh anh sao?

Nhưng khi cô gái kia bước tới thì anh bỗng thấy bấn loạn.

“Sao lại là cô chứ!”

Cô gái đó không phải ai khác mà chính là Bạch Doanh – người anh đã gặp ở trong phòng chờ.

Mạc Phong co giật khóe miệng, cười lúng túng: “Rõ ràng là chúng ta có duyên với nhau mà!”

“Ai muốn có duyên cùng anh chứ? Có phải anh thích tôi nên cứ bám theo tôi không! Thích thì nói thẳng, chơi trò ‘thật tình cờ thật bất ngờ’ làm gì!”, Bạch Doanh trợn ngược mắt.

“…”

Anh cười lạnh lùng: “Thích cô! Cô thích tôi thì có! Nói đi, bám theo tôi xa như vậy là có mục đích gì? Nhìn cô là đã thấy có ý đồ rồi, thiếu tiền hay là thiếu tình!”

“Anh sao? Có điểm nào đáng để bổn cô nương thích chứ?”, Bạch Doanh tức giận.

Một người đàn ông trung niên bên cạnh nhìn hai người bèn cười khổ:”Cô gái mau ngồi xuống, cẩn thận không tàu chạy lại ngã đấy. Hơn nữa có ai yêu nhau mà không cãi cọ đâu, làm hòa là xong ngay thôi!”

“Ai là một cặp với người đó chứ?”, cả hai đồng loạt hô lên.

“Trời trời trời, xem cách nói chuyện cũng giống nhau chưa kìa! Tôi thấy hai người người là linh hồn song sinh đấy!”, ông chú trung niên cười thích thú.

Mạc Phong và Bạch Doanh nhìn nhau, cùng hừ giọng và ngồi vào chỗ của mình, chẳng buồn để ý tới đối phương.

Mạc Phong xé túi đồ ăn vặt và bắt đầu thưởng thức.

“Muốn thì lấy ăn đi!”, Mạc Phong lấy móng giò sốt tương ra đưa cho cô: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cái móng giò thôi!”

Bạch Doanh vốn không định nhận, nhưng cái bụng của cô ta bỗng lên tiếng biểu tình: “Hi vọng là vậy! Anh đi đâu thế?”

“Bắc Khâu! Còn cô?”

“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Tôi cũng đi Bắc Khâu!”

“…”

Lần trước họ cũng cùng ngồi tàu từ Thanh Châu trở về, lần này tới Bắc Khâu, không chỉ ngồi cùng tàu mà còn ngồi cùng nhau.

Đúng là nghiệt duyên!

Buổi trưa.

Tên tàu có xe bán đồ ăn lưu động.

“Cho tôi hai suất!”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.

Người phụ nữ trung niên liếc nhìn: “Anh ăn suất nào! Có suất mười lăm, hai lăm và năm mươi tệ!”

“Hai suất năm mươi tệ đi!”

Nghe thấy gọi hai suất năm mươi tệ, người phụ nữ trung niên lập tức nở nụ cười: “Được!”

Nói là năm mươi tệ một phần nhưng thực ra chỉ có hai phần rau, một phần thịt, nhìn lại chẳng bắt mắt. Cái thứ đen xì kia chính là thịt bò.

Nói chung là nấu đen thùi lùi lừa người khác chứ có ăn được mấy.

Nhìn Bạch Doanh, cô đang ngồi co rúm lại, ôm bụng trông có vẻ đói lắm.

“Mua thêm một suất, nếu cô không ngại thì ăn giúp tôi nhé!”, Mạc Phong đưa hộp cơm ra cho cô.

Cô ngẩng đầu ngạc nhiên rồi liếc qua chỗ khác: “Không cần đâu!”

Ục ục!

“Cầm đi! Cô không ăn lát nữa tôi cũng vứt, phí lắm!”

Bạch Doanh liếm môi, nuốt nước bọt: “Coi như giúp anh vậy!”

“…”

Người đàn ông trung niên ngồi đối diện gật đầu: “Phải vậy chứ, cãi nhau rồi lại làm hòa, đừng cố chấp nữa!”

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt chán ghét rồi quay đầu đi.

Tàu tới Mạc Bắc là loại tàu hỏa màu xanh truyền thống.

Mạc Phong đung đưa người với đôi mắt díp lại. Anh dựa vào cửa sổ. Bạch Doanh ngồi bên cạnh cũng vậy, cô mơ mơ màng màng rồi gục đầu vào vai anh.

Ánh nắng khẽ rót lên hai người, nếu nói không phải là một cặp tình nhân thì có lẽ chẳng ai tin.

Cô ngồi bên cạnh Mạc Phong, vô thức đổ vào lòng anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.