Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 383




Chương 383: Tôi muốn lăn lộn cùng với anh

Nghe thấy tổng giám đốc nói sẽ đích thân đi kiểm tra mẫu, người phụ nữ mặc trang phục công sở cung kính gật đầu: “Được! Tôi sẽ thông báo ngay lập tức! Để bên dưới gửi dược liệu đã mua đến phòng kỹ thuật lấy mẫu!”

“Ra ngoài di!”, Mục Thu Nghi nhẹ nhàng vẫy tay cười nhạt nói.

Lúc này trong bộ phận bảo vệ.

Mạc Phong đang chơi bài cùng các anh em.

“Ôi trời, anh Mạc…Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tháng này sẽ không đủ tiền mua mì gói mất!”

“Phải đó, sao ván nào cũng thua hết vậy? Kiểu may mắn gì đây!”

“Ai nấy đều như hổ báo mà kỹ thuật không bằng người ta, phải đóng chút học phí thôi!”

“…”

Giang Tiểu Hải đang ngồi bên cạnh nhịn không cười thành tiếng.

Khi còn ở trong đội, ban đầu Mạc Phong khiến cho huấn luyện viên của mình cược trăm ván thua cả trăm, không để người ta thắng lấy một lần.

Cuối cùng huấn luyện viên thua đến mức còn không còn quần để mặc nữa, không cách nào khác liền mời Mạc Phong ăn cơm một tháng, muốn học hỏi kinh nghiệm đánh bạc của anh.

Dù sao thì cược mười thua chín thì vẫn bị thua một, nhưng dường như Mạc Phong chưa bao giờ bị thua.

Khi huấn luyện viên hỏi anh bí quyết thắng trong mỗi lần đánh bạc, Mạc Phong chỉ cười hờ hững: “Tất cả đều dựa vào chơi bẩn nhanh tay thôi!”

Biết rằng anh thắng một tháng liền đều nhờ vào chơi bẩn nhanh tay, huấn luyện viên suýt chút nữa giết chết anh!

Buổi trưa.

Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Triệu Khải, sau khi tan làm, Mạc Phong và Giang Tiểu Hải đã bắt xe đến Lâm Quân Các.

Nhưng họ vừa mới rời đi thì An Nhiên mang theo hộp cơm bước vào phòng bảo vệ.

“Ấy, giám đốc An, cô…lại đến muộn một bước rồi. Anh Mạc vừa mới đi xong”, Vương Bưu nhếch mép cười.

An Nhiên ngượng ngùng bĩu môi như làm nũng: “Trước đó tôi đã nhờ đầu bếp nấu một ít canh đậu xanh. Nếu anh ấy không có ở đây thì mấy người uống giúp tôi đi”.

“Xong ngay”.

Lúc này ở Lâm Quân Các.

Hôm nay là sinh nhật của Triệu Khải nên cửa hàng này cũng đóng cửa một ngày. Dù gì thì đầu bếp cũng nghỉ rồi, ai nấu đồ ăn đây?

“Sao đội trưởng và Tiểu Hải còn chưa tới nhỉ? Đồ ăn sắp nguội hết rồi!”, Trương Hiểu Thiên dựa vào bàn nhìn đồ ăn ngon trên bàn mà nuốt nước bọt, cậu ấy lén đưa tay ra túm lấy một con cua.

Vừa kéo một cái chân cua thì Triệu Khải liền dùng đũa đánh vào tay cậu ấy: “Chờ thêm chút nữa đi, anh ăn vụng thế không tốt đâu đấy!”

“Không sao đâu, tôi ăn đỡ cái chân cua chống đói đã”.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy Mạc Phong và Giang Tiểu Hải bước vào với túi lớn túi nhỏ.

“Chúng tôi đến rồi đây!”

Mạc Phong cầm ba gói đồ đặt lên bàn: “Trên người đàn ông cần phải có ba món, giày da, thắt lưng và đồng hồ! Tặng cho chú đó!”

Triệu Khải vội mở hộp ra xem: “Wow! Đều là phiên bản giới hạn của các thương hiệu nổi tiếng. Chắc là tốn rất nhiều tiền đây!”

“Cũng không đắt lắm, tầm hơn trăm nghìn tệ chứ mấy!”, anh thản nhiên cười nói.

“…”

Trương Hiểu Thiên không thể không chồm người qua: “Đội trưởng, khi nào em tổ chức sinh nhật, có phải anh cũng sẽ tặng em những món quà xịn xò một chút không?”

“Chú muốn gì?”, Mạc Phong hỏi.

“Em muốn một chiếc xe thể thao!”

“Đắt quá, đổi cái khác đi!”

“Vậy anh tìm cho em cô bạn gái!”

Mạc Phong ho khan một tiếng: “Nói đi, chú muốn xe thể thao thương hiệu gì?”

“…”

Sau đó ba người đều không nhịn được cười ra tiếng, Trương Hiểu Thiên ngẩn ra một chút rồi cũng cười theo.

Giang Tiểu Hải từ trong túi lấy ra một chiếc áo sơ mi: “Tôi không giàu bằng đội trưởng, nhưng bộ quần áo này đã tiêu tốn của tôi nửa tháng tiền lương đấy!”

“Được rồi! Anh em có thể đến đây là tôi vui lắm rồi!”, Triệu Khải thở dài gật đầu.

Cậu ấy đặt bảy cái bát lên bàn, nhưng có ba cái bát bên trên đều được đặt một đôi đũa.

Nhìn thấy bọn họ ai nấy đều có quà, Trương Hiểu Thiên không khỏi gãi đầu gượng cười: “Anh Triệu, tôi…tôi không chuẩn bị quà…”

“Không sao đâu! Anh em chúng ta để tâm làm gì chuyện này!”

“Tôi nhảy một điệu cho mọi người xem nhé!”

“…”

Vẻ mặt của Mạc Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng chưa kịp ngăn cản thì Trương Hiểu Thiên đã bắt đầu uốn éo rồi.

Hơn nữa, đó còn là điệu nhảy Hàn Quốc gần đây đã trở nên phổ biến, quả nhiên khi đàn ông mà đã đú lên thì phụ nữ chẳng là cái thá gì cả.

Các động tác liền mạch, một số động tác khó chỉ những người đã học khiêu vũ mới có thể thực hiện được, nhưng Trương Hiểu Thiên có thể dễ dàng hoàn thành chúng.

“Thế nào?”, sau khi kết thúc màn biểu diễn, cậu ấy nhìn mọi người và mỉm cười.

Nhưng cậu ấy lại phát hiện ra rằng ánh mắt của Mạc Phong đang tập trung ở ngoài cửa.

Trương Hiểu Thiên cũng lập tức nhìn lại, liền thấy một thanh niên nằm bò ở bên ngoài cửa kính không ngừng nhìn vào trong.

“Để tôi đuổi hắn đi! Bực ghê, không phải tôi đã nói hôm nay đóng cửa sao? Sao họ vẫn còn tới chứ?”

Lúc này Mạc Phong khẽ nhíu mày, bởi vì anh đã từng gặp người thanh niên đang đứng ở ngoài cửa này!

Đó là đạo sĩ Mao Sơn lần trước muốn mượn cơ thể của An Nhiên để hoàn hồn. Đúng lý mà nói, lúc này hắn phải ở trong tù mới đúng.

“Để hắn vào!”

Trương Hiểu Thiên vốn đang rất tức giận, nghe vậy liền quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh nói: “Cho hắn vào á?”

“Đúng!”

Mặc dù không hiểu lắm cách làm của Mạc Phong, nhưng Giang Tiểu Hải vẫn ra mở cửa: “Vào đi! Có chuyện gì thì nói mau!”

Thanh niên vừa bước vào đã chạy thẳng đến chỗ Mạc Phong, chắp tay kính cẩn nói: “Anh Mạc!”

“Tôi nhớ cậu! Cậu tên là…Trương Phong đúng không? Có chuyện gì sao?”, Mạc Phong ngẩng đầu mỉm cười nói.

Trương Phong cung kính cúi người chín mươi độ: “Anh Mạc! Tôi muốn theo anh lăn lộn!”

“Hả?”, Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

Ngay cả Mạc Phong cũng cười tủm tỉm: “Theo tôi lăn lộn? Xin lỗi, tôi không nhận đồ đệ. Hoặc là, tôi không nhận đồ đệ vô dụng!”

“Tôi có tác dụng, tôi có thể giúp anh Mạc!”, Trương Phong vội vàng nói.

“…”

Mạc Phong nhìn gã này từ trên xuống dưới, trông hắn rất gầy và yếu, không hề có sức chiến đấu!

“Cậu có thể giúp gì cho tôi? Giúp tôi xem bói à? Thôi đi, tôi không tin mấy thứ này!”, anh xòe hai tay ra cười khúc khích: “Nếu không phiền cậu có thể ngồi xuống cùng ăn cơm, ăn xong thì rời khỏi đây, nên làm gì thì làm đó đi!”

Nhưng Trương Phong lấy trong túi ra một lá bùa, kẹp vào đầu ngón tay, miệng niệm mấy câu thần chú, hắn ném tờ giấy bùa lên không trung rồi đột nhiên lá bùa bốc cháy.

Hắn chắp hai bàn tay lại, ngón tay tạo thành tư thế kỳ lạ, hắn lấy ra một ít đồng tiền rắc trên mặt đất.

“Anh Mạc! Hôm nay có thể có một người phụ nữ mang theo sát khí từ hướng sa mạc phía Bắc đến tìm anh! Anh phải cẩn thận”, Trương Phong nhìn những đồng tiền trên mặt đất khẽ nói.

Lúc này Mạc Phong mới chú ý tới một điểm đó là hai mắt hắn màu vàng!

Điều này cho thấy gã này đúng là có chút nghề, chưa biết chừng lại là truyền nhân chân chính của Mao Sơn. “Hướng sa mạc phía Bắc? Đùa gì chứ, tôi đâu có quen ai ở hướng đó!”, Mạc Phong không khỏi cười nói: “Tôi đã nói rồi, mấy cái ngón nghề giang hồ này của mấy người đều là ”

Reng reng reng…!

Chưa kịp nói xong thì điện thoại di động của Mạc Phong vang lên, khi anh cầm lên, thì ra là cuộc gọi của Từ Giai Nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.