Chương 370: Dân hai ngón
“Nếu có bản lĩnh anh thử động vào tôi xem!”, ánh mắt Dương Thái Nhi đanh lại, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Nếu Tưởng Minh Xuyên tát cô thật, mối quan hệ giữa hai gia đình sẽ tan vỡ, với tính cách của ông cụ Dương, có lẽ cụ ta sẽ thực sự bày ra tư thế chống lại nhà họ Tưởng ngay.
Bóp!
Tưởng Minh Xuyên tát vào mặt mình một cái thật mạnh, đây nào phải là lấy vợ, rõ ràng là lầy tổ tông về nhà mài Có tiền cũng vô ích!
Trong xã hội ngày nay, chỉ có tiền thôi thì chưa đủ mà còn phải có quân nữa! Ông cụ Dương ra lệnh một tiếng thì người ở lực lượng canh phòng phía Nam sẽ lập tức vào thành phố này ngay.
Nếu nhà họ Dương không tuân theo quy tắc thì nhà họ Tưởng thực sự lâm vào tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan!
“Được lắm! Xem như cô giỏi!”, Tưởng Minh Xuyên trợn to hai mắt gầm lên.
Dương Thái Nhi không thèm nhìn hắn mà vẫn giữ thái độ lạnh lùng: “Anh đừng bao giờ coi thường quyết tâm của một người phụ nữ khi bảo vệ đứa con của mình! Phụ nữ yếu đuối nhưng khi làm mẹ sẽ vô cùng mạnh mẽ. Nếu như anh dám động đến đứa con trong bụng tôi, tôi sẽ khiến nhà họ Tưởng các người cả đời này không ngóc đầu lên được!”
Nhiều năm như vậy, Dương Thái Nhi không chỉ là một diễn viên, mà thông qua nhà họ Dương làm hậu thuẫn, cô cũng có không ít thế lực của riêng mình, nếu Tưởng Minh Xuyên thật sự dám lộn xộn, cô thực sự dám ‘cá chết lưới rách’ liều mạng với nhà họ Tưởng!”
Hai người nhìn nhau, Tưởng Minh Xuyên nắm chặt tay kêu răng rắc, đường đường là cậu chủ số một ở Yến Kinh mà lại bị một người phụ nữ dày vò như vậy.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra quyền lực quan trọng như thế nào!
Tưởng Minh Xuyên nhíu mày và gầm gừ: “Chúng ta cứ chờ xem, không biết là nếu như tôi hủy hoại người mà cô Dương đây quan tâm nhất thì cô sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?”
Nói xong hắn bước ra khỏi cửa mà không ngoái đầu lại.
Phòng bệnh to lớn chỉ còn lại Dương Thái Nhi ngắn ngơ ngồi ở trên giường.
“Người mà mình quan tâm nhất?! Chẳng lẽ là…”
Cô vội lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số, nhưng sau khi gọi mấy cuộc, đầu dây bên kia đều tắt máy.
Mười giờ ba mươi tối, ga tàu hỏa Giang Hải.
Mạc Phong ngủ một giấc từ điểm xuất phát cho đến điểm dừng.
Anh vừa định lấy đồ xuống tàu thì đột nhiên một thân hình duyên dáng chồm tới từ phía sau lưng anh.
“Xin lỗi …”, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nằm đè lên người Mạc Phong.
Cô gái này trông khá đặc biệt, không phải kiểu chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì mà là khí chất cô ta mang lại cho người khác rất mặn mà, cảm giác rất lão luyện.
Cô ta mặc một chiếc quần bó sát, thân trên cũng mặc một chiếc áo bó sát màu đen, giống như vừa ra khỏi phòng tập thể hình vậy. Vì mặc đồ chật nên trông cơ thể cô ta cũng rất nuột nà.
Mạc Phong nhanh chóng đỡ cô ta dậy và cười nói: “Không sao đâu, lần sau chú ý, đừng vội ra ngoài khi tàu chưa dừng hẳn!”
“Biết rồi!”, cô gái mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền hơi nông.
Khi chiếc xe dừng lại, cô ta lập tức lao ra ngoài.
Tại sân ga.
“Lại ăn trộm được một chiếc điện thoại, người bây giờ ngu thật, ngu đến mức mình chán chả buồn ra tay nữa!”, cô gái lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động màu lính ngụy.
Trong xe lửa.
Trên tay Mạc Phong thì có thêm một chiếc ví, khóe miệng anh hơi nhéch lên: “Giờ bọn trộm lại ngu ngốc vậy sao? Ví cũng không cần luôn!”
Khi cô gái trước đó đang yên đang lành va vào anh, hai ngón tay cô ta nhanh chóng kẹp lấy chiếc điện thoại trong túi của anh.
Tốc độ rất nhanh, có lẽ người bình thường bị mắt điện thoại sẽ phải rất lâu mới phát hiện ra.
Đúng vào lúc cô ta ăn trộm điện thoại, Mạc Phong cũng tương kế tựu kế tiện tay móc ví của cô ta ra.
Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Mạc Phong đeo túi, tay xách giỏ trứng bước ra khỏi ga tàu.
“Đứng lại!”
Anh vừa bước ra khỏi tàu thì phía sau có một tiếng quát vang lên.
Anh từ từ quay đầu lại thì thấy đó là cô gái ăn mặc trông lão luyện kia.
“Có chuyện gì sao?”, Mạc Phong dang hai tay ra và cười khúc khích.
Cô gái nhíu mày và đưa tay ra: “Trả lại đồ cho tôi!”
“Đồ gì? Cô nói cái này hả?”
Nói xong, Mạc Phong lấy từ trong túi ra một chiếc ví tương đối tinh tế, khi mở ra thì thấy có ảnh chứng minh thư của cô ta.
Cho đến tận lúc này anh mới thấy có một tắm ảnh trên chứng minh thư còn đẹp hơn cả người thật!
“Bạch Doanh! Người dân tộc Miêu? Hiếm gặp đấy nhỉ, người đẹp phương Nam sao lại đến Giang Hải vậy?”
Trong mắt cô gái chợt bắn ra một vẻ lạnh lẽo: “Việc của anh à? Trả lại đồ cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ò! Không khách sáo, con mèo nhỏ hoang dã này còn định cào xé người ta chắc? Chính cô là người đã lấy trộm điện thoại của tôi trước, sau đó tôi mới lấy ví của cô, rất công bằng mài”
Bạch Doanh có sự mềm mại của một cô gái phương Nam, nhưng từ trong xương tủy của cô ta lại mang sự hoang dã của một người đàn ông phương Bắc!
Theo cách nói dung tục thì cô ta có ngoại hình của một cô bé gái và có nội tâm của một bà chị.
Dưới làn gió lạnh, cả hai đối đầu nhau ở cổng ga tàu hỏa.
“Trả lại cho tôi!”, đôi lông mày mỏng của Bạch Doanh cau lại, cô ta tức giận hét lên.
Mạc Phong cũng nhún vai, khit mũi: “Cô trả lại điện thoại cho tôi thì tôi sẽ trả lại ví cho cô! Xét về bản lĩnh ‘hai ngón’ ăn trộm đồ thì cô còn phải gọi tôi là sư phụ đấy!”
“Lấy trộm bằng khả năng của mình, tại sao lại phải trả lại!”
Mẹ kiếp!
Lần đầu tiên anh thấy một người ăn trộm lại còn đầy lý lẽ như vậy!
Mạc Phong cũng dang tay vẻ không thèm quan tâm: “Vậy thì tùy cô thôi! Dù sao chiếc điện thoại đó của tôi cũng không đáng tiền. Nhưng mà trong chiếc ví này của cô thì có đầy đủ cả giấy tờ các loại nhỉ!”
“Anh…!”
Vút…!
Một nắm đắm tung ra, Mạc Phong vừa rồi vẫn còn đang đắc ý chợt cảm thấy hơi bối rối trước nắm đắm bất ngờ.
Anh vội vùi lại mây bước, trứng trong giỏ rơi ra khỏi giỏ vỡ đầy trên mặt đất.
“Này! Cô mà còn làm bừa thì tôi không nể cô là con gái nữa đâu đấy!”, Mạc Phong lùi lại mây bước, anh đặt cái giỏ xuống đất và tức giận nói.
Số trứng này là anh đã phải đi ngàn dặm xa xôi mới mang về được, vỡ bao nhiêu thế này khiến anh cảm thấy rất xót xa.
Bạch Doanh lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, khit mũi nói: “Bớt nói nhảm đi, trả lại đồ cho tôi!”
Sau đó, lại là một cú đá xoáy khác.
Mạc Phong cử động cổ tay, xương của anh đã bị cứng lại nhiều sau khi ngồi trên tàu suốt một thời gian dài.
“Vậy thì tôi sẽ chơi đùa với cô một lúc nhé!”
Vút…!
Anh sải bước về phía trước, cơ thể khẽ luồn qua tránh được cú đá kia, anh lật tay tung chưởng.
Bạch Doanh kinh ngạc lùi lại mấy bước: “Vô liêm sỉ”
“Cái này gọi là không từ thủ đoạn, sách lược đáy, hiểu không?”, Mạc Phong giải thích sự lưu manh của mình một cách đầy mới mẻ.
Hai cú đấm chạm nhau.
Không ngờ cơ thể của Bạch Doanh lại nhẹ nhàng như vậy, kungfu của cô ta cũng vừa có nhu vừa có cương.
Rầm…!