Chương 368: Anh là anh Mạc của em
Trong lúc cắp bách, Mạc Phong đã xé toạc luôn đồ lót của Tống Giai Âm.
Anh lập tức châm vào huyệt Tam Minh và nhiều huyệt khác liên quan để ngăn nọc độc phát tán.
Cuối cùng, anh ngồi xổm xuống và dùng miệng hút nọc độc ra từng chút một.
Da của Tống Giai Âm lúc đầu chuyển sang màu tím, sau khi uống viên thuốc kia cùng với tác dụng châm cứu bởi cây kim bạc của Mạc Phong, nước da của cô dần trở nên hồng hào và sáng bóng.
Mạc Phong đứng dậy phun ra chút độc dược cuối cùng, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Được rồi, không sao nữa rồi, chúng ta mau về nhà đi…”
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, anh đã tháy Tống Giai Âm đang vòng tay ôm mình…
Ực…
Anh bắt giác nuốt nước bọt.
“Mẹ kiếp…”, Mạc Phong không khỏi trợn mắt, cả người choáng váng.
Anh đã vô tình nuốt nọc độc của con rắn bay vào trong…
“Anh Mạc, anh…anh xé hỏng quần áo của người ta rồi…”, Tống Giai Âm mặt đỏ bừng và ngại ngùng nói.
Trước đó là vì phải châm cứu cho Tống Giai Âm để khống chế nọc độc, cho nên Mạc Phong cũng khá đơn giản và thô lỗ.
Cơ thể duyên dáng này phập phồng nhấp nhô, đôi lông mày trăng khuyết như núi xa, môi hơi đỏ thẫm như chu sa, lúc này khí chất lạnh lùng đã khẽ khàng thu lại, lộ ra vẻ dịu dàng khiến người ta phải mến thương.
Tống Giai Âm lúc này mang vẻ đẹp đầy thần thái, tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra cô gái này xinh đẹp như vậy.
“Anh Mạc…”
Cô gái thấy Mạc Phong đang ngắn người nhìn cơ thể mình thì lại kêu lên đầy hờn dỗi.
“Xin lỗi, vừa rồi anh mắt tập trung quá…”, Mạc Phong vội vàng giải thích.
Anh nhanh chóng cởi quần áo của mình ra khoác lên người Tống Giai Âm, vì cơn mưa vừa rồi nên quần áo của anh cũng ướt hết.
Anh mặc vào cho Tống Giai Âm, vẻ đẹp mơ hồ ấy lại càng như muốn lấy mạng người ta hơn.
Phụt…
Dạo này hỏa khí bốc lên mà lâu rồi không trút ra được, lúc này mũi anh liền chảy máu cam.
“Anh Mạc, anh chảy máu mũi rồi…”
Mạc Phong lúng túng ho khan ngẩng đầu: “Không sao, gần đây anh bị bốc hỏa!”
Một cô gái xinh đẹp với cơ thể duyên dáng yêu kiều như vậy đứng ở trước mặt mình, có thể kiềm chế được bản thân là Mạc Phong đã phục mình lắm rồi.
Nhưng may mà lần này đi xa nhà cũng xem như có chút thu hoạch. Anh đã lấy được nội đan của con rắn bay cho ông già rồi, hơn nữa bản thân anh còn phát hiện ra một mối làm ăn lớn, về đến Giang Hải anh phải lập tức hành động mới được.
Dược liệu của nhà họ Diệp được chia cho ba nhà, vốn dĩ đó là điều không thẻ, tuy rằng Diệp Đông Thanh đồng ý cấp quyền đại lý cấp hai cho ba nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là chắc chắn có thể cung cấp được dược liệu.
Đúng ra mà nói, một thành phố chỉ có thể có một đại lý thôi, vốn dĩ thịt trước mắt đã không nhiều, nay lại chia ra ba nữa, e rằng cuối cùng không ai đủ ăn, và sự than phiền thậm chí còn lớn hơn.
Nếu Mạc Phong muốn dùng Giang Hải làm địa bàn xuất phát của mình thì anh phải bình ổn được ba gia tộc này. Chỉ cần xây dựng cơ sở dược liệu của thôn Thập Lý này, cho dù không có nguồn cung cấp dược liệu của nhà họ Diệp, anh cũng sẽ có đủ dược liệu để phân phối cho ba gia tộc.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ở quê không có thói quen ngủ dậy muộn, Mạc Phong cũng quen dậy sớm nên gà gáy bên ngoài là anh cũng dậy luôn.
“Ò, Tiểu Mạc à, sao cháu dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm lát nữa? Có phải tiếng cô nấu ăn làm cháu tỉnh giấc không?”, người phụ nữ trung niên đang làm sủi cảo trong bếp nhìn thấy Mạc Phong đi ra liền hỏi.
Mạc Phong đứng ở trong sân hít sâu một hơi rồi cười tủm tỉm nói: “Không khí trong lành thế này, vậy nên cháu dậy sớm tập thể dục một chút!”
Sau trận mưa xối xả đêm qua, thôn Thập Lý lại như thay da đổi thịt, xem ra dược liệu trong đồng ruộng này so với ngày hôm qua còn phát triển mạnh hơn.
Rõ ràng, thổ nhưỡng ở đây thích hợp cho thảo dược phát triển chứ không phù hợp với cây trồng, đây thực sự là một vấn đề đau đầu đối với những người nông dân sống dựa vào việc làm ruộng để mưu sinh.
Ngay sau đó Tống Giai Âm cũng thức dậy, bởi vì tối hôm qua cô bị rắn cắn, cho nên tư thế đi đứng cũng có chút kỳ quái.
Trong nhà bếp.
“Này? Hình như con gái của chúng ta bị thương ở chân!”, lúc này bố của Tống Giai Âm thì thào.
Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Lão già ông thật sự không hiểu hay là giả bộ hồ đồ thế? Không phải sau lần đầu tiên đều như vậy sao?”
“Tại sao tôi lại quên chuyện này nhỉ? Bọn trẻ ngày nay thật sự không biết kiềm chế gì cả. Lần đầu không thể quá khích được!”
Tống Giai Âm khập khiễng về phía Mạc Phong.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Mạc Phong hít sâu một hơi nói: “Hôm nay anh định về Giang Hải!”
“Hôm nay? Chuyện này… nhanh như vậy sao?”, vẻ mặt Tống Giai Âm thất thần nói: “Hay là anh chơi thêm vài ngày nữa đi, anh mới đến đây thôi mà!”
“Sau này có thời gian anh sẽ lại đến nữa!”
“Anh sẽ còn đến nữa ư?”
Đôi mắt đẹp của Tống Giai Âm hơi dao động.
Anh không khỏi gật đầu cười hờ hững: “Đương nhiên anh còn tới đây nữa, ngọn núi phía sau đều là của anh cả mà, sau khi về tới Giang Hải anh sẽ bắt tay vào làm luôn!”
“Thực ra…anh không phải là nhân viên bảo vệ phải không? Hay là, thân phận của anh không chỉ là một nhân viên bảo vệ?”
“Sao thế? Bảo vệ thì không thể bao thầu ngọn núi để làm ăn à?”
Tống Giai Âm khẽ lắc đầu cười khúc khích: “Không phải, trên người anh Mạc toát ra mùi chính trực khiến người khác phải kính nể. Em cảm thấy anh làm bảo vệ thì lãng phí tài năng quá, có lẽ anh cần có sân chơi lớn hơn!”
Mạc Phong không thể không nhìn cô gái, đây là lần thứ hai cô gái này khiến anh cảm thấy cô là người khá đặc biệt.
Cô ấy có một cái nhìn sâu sắc đặc biệt nhạy bén, và cô ấy thực sự là một người giỏi giang, nếu có thể được bồi dưỡng thêm thì khả năng của Tống Giai Âm sẽ còn hơn như thế này rất nhiều!
Ngôi làng miền núi nhỏ này cuối cùng sẽ xuất hiện một con phượng hoàng!
“Em cho rằng anh là bảo vệ cũng được, không phải cũng chẳng sao, chuyện đó đều không quan trọng.
Anh chỉ là anh Mạc của em, chỉ như thế mà thôi!”, Mạc Phong nhún vai, cười khúc khích nói.
Sau bữa ăn sáng.
Mạc Phong gọi trưởng thôn đến để bàn bạc kế hoạch sửa đường, sửa sang lại núi. Ngoài dược liệu ra, trên núi còn có nhiều loại cỏ dại khác, những thứ này hút rất nhiều chất dinh dưỡng từ lòng đất, không có lợi cho sự sinh trưởng của dược liệu.
Vì vậy, cần tổ chức người dân lên núi sau làm cỏ, phân loại đồng ruộng trước đây để thuận lợi cho việc canh tác hoa màu sau này.
Con đường đến thôn Thập Lý cũng phải được triển khai càng sớm càng tốt, nếu không phương tiện di chuyển sau này sẽ không thể vào được, ban đầu Mạc Phong vồn định bỏ tiền ra thuê dân làng làm việc.
Tuy nhiên, vị trưởng thôn già kiên quyết không nhận, ông nói rằng anh đã đóng góp rất lớn cho dân làng rồi, với mức phí bao trọn tám mươi nghìn tệ một năm, mỗi nhà đã được chia máy trăm, mấy nghìn tệ một năm rồi.
Hơn nữa còn có thể tiếp tục duy trì ba mươi năm sau đó vẫn có tiền. Đãi ngộ đã như thế này rồi, ắt hẳn dân làng làm việc cũng sẽ không có ý kiến gì.
Xử lý xong những chuyện này rồi, Mạc Phong tất nhiên là chuẩn bị trở về Giang Hải, đã xa nhà ba ngày rồi, không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì không. Tín hiệu điện thoại di động trên núi không được tốt lắm, vì vậy về cơ bản vẫn luôn ở trạng thái tắt máy.