Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 353




Chương 353: Kế hoạch phát tài

Lúc này, Tống Giai Âm đang đưa Mạc Phong chạy lên núi.

Khi lên núi, họ tình cờ gặp phụ nữ trung niên vừa cãi nhau với mẹ của Tống Giai Âm.

“Thím Dương, buổi chiều tốt lành, thím đi làm à2”

Tống Giai Âm luôn lịch sự chào hỏi bà ta, nhưng người phụ nữ lại liếc xéo cô gái và nói với vẻ giận dữ: “Hừ! Thật đúng là làm hỏng thuần phong mỹ tục, làm chuyện đó thì về nhà mà làm, lại còn chạy lên núi tìm cảm giác kích thích. Rõ thật là lên thành phố chỉ học thói hư tật xấu!”

Lúc này Mạc Phong đang ngồi xổm bên vệ đường hái một chiếc lá và nhét vào miệng.

Người phụ nữ trung niên lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu và chán ghét nói: “Tìm được một người đàn ông mà lại tìm phải thằng ngốc. Cả đời này của mày coi như xong rồi, sau này tao sẽ không để Xuân Sinh nhà tao đến tìm mày nữa!”

Nói xong bà ta cầm dụng cụ làm nông rồi bỏ đi, miệng vẫn lẫm bẩm điều gì đó.

Ở thành phố đầu đá lẫn nhau kinh lắm, nhưng ở thôn quê thì cũng có khác gì đâu?

Nếu ai cũng nghèo thì đương nhiên không ai ghen tị với ai cả, nhưng vì Tống Giai Âm có thể ra khỏi núi và học đại học, sau này chưa biết chừng có thể có một cuộc sống tốt hơn nên khó trách nhiều người trong thôn có cách nghĩ khác.

“Anh Mạc, anh đừng ăn đám cỏ dại này. Nếu anh đói, em về nhà pha mì cho anh ăn!”, Tống Giai Âm ngồi xốm sang một bên vội nói.

Anh không nhịn được cười: “Em nhằm rồi, đây không phải là cỏ dại! Đây gọi là bách tuế thảo, nhai nát rồi đắp lên vết thương có thể cầm máu, loại bỏ máu ứ. Núi ở đây toàn là thuốc Đông y, sao lại để hoang phí thế này chứ?”

Chẳng trách người dân ở đây có tuổi thọ cao. Thổ nhưỡng và nguồn nước là một yếu tố rất quan trọng, hơn nữa Mạc Phong còn phát hiện ra đất ở thôn Thập Lý rất thích hợp cho sự phát triển của thảo dược.

Nếu đưa dược liệu của nhà họ Diệp vào đây để trồng…

“Thuốc Đông y? Sao em cảm giác chẳng khác gì cỏ dại vậy nhỉ?”, đôi mắt đẹp của Tống Giai Âm chớp chớp.

Mạc Phong đứng dậy chỉ vào thảo dược trên đường bên cạnh, hưng phần nói: “Em nhìn loại quả màu đỏ này đi, tên nó là thù du, có thể hỗ trợ cho tiêu hóa! Em lại nhìn cây đen dưới gốc cây kia, tên nó là cam thảo, chuyên dùng chữa ho. Còn cả cái này nữa…”

Anh cũng không ngờ mới đi được nửa đường núi đã tìm được bảy tám loại dược liệu, xem ra thôn Thập Lý này không phải nghèo, mà là giàu có mới đúng!

Những dược liệu này mọc tươi tốt hơn những dược liệu bán ngoài thị trường, dường như nó có liên quan đến vị trí địa lý, nguồn nước, thổ nhưỡng ở đây.

Dùng sức ảnh hưởng của nhà họ Diệp để bán hết số dược liệu này, e rằng sẽ kiếm được bộn tiền.

Mặc dù chuyền đi này là để giúp ông già lấy nội đan của rắn bay, nhưng không ngờ rằng lại có thu hoạch như vậy.

Mặc dù Tống Giai Âm không thể hiểu những gì Mạc Phong nói, nhưng nhìn thấy anh vui mừng như vậy, tâm trạng của cô gái cũng tốt hơn nhiều.

“Anh Mạc, anh biết nhiều thật đấy… Đi thôi, em dẫn anh lên đỉnh núi xem!”

Nói rồi hai người đi lên đỉnh núi.

Càng lên cao, thảo dược càng dày đặc, điều quan trọng nhất là anh đã tìm thấy một số dược liệu quý.

hiếm trên đó như hạt thông Tam Dương, rễ cây Long đởm, v.v.

Đứng trên đỉnh núi, vừa hay ngọn núi được bao bọc bởi một nhánh sông dài, phong cảnh thật dễ chịu, bây giờ khó tìm được một nơi sinh thái nguyên sơ như thôn Thập Lý.

Toàn bộ bầu trời quanh ngôi làng đều trong xanh, đã lâu rồi Mạc Phong không nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy.

“Thật là một nơi tuyệt vời, anh cảm thầy không muốn rời đi nữa!”, Mạc Phong dang hai tay ra để cảm nhận sự mát mẻ của làn gió.

Mặc dù đang là mùa oi ả nhưng thôn Thập Lý có độ cao so với mực nước biển khá cao, hưởng thụ làn gió thổi khi đứng trên đỉnh núi là tuyệt nhát.

Nghe vậy, Tống Giai Âm không khỏi đưa tay vuốt tóc ra sau tai và xâu hỗ nói: “Vậy anh Mạc…sau này anh còn đến đây nữa không?”

“Đến chứ! Đương nhiên phải đến rồi! Không chỉ đến mà anh còn đến thường xuyên nữa. Bởi vì trong đầu anh đã có một ý tưởng rất táo bạo!”

“Ý tưởng gì vậy?”

“Anh muốn bao toàn bộ ngọn núi này, hơn nữa anh cũng muốn bao cả hồ nước phía sau nữa, mang nước ở đó đến Giang Hải để bán, còn núi này thì để trồng thảo dược!”

“Hả?”

Tống Giai Âm có vẻ ngạc nhiên.

Bao núi và hồ chứa là một khoản chỉ phí không hề nhỏ!

Lương của một nhân viên bảo vệ làm sao đủ để làm những việc này?

“Anh chắc chứ? Bao cả ngọn núi và hồ chứa chắc là tốn rất nhiều tiền, hay là thôi đi anh, cộng thêm việc giao thông ở thôn Thập Lý không thuận tiện nữa, việc ra vào đã là cả một vần đề rồi!”, Tống Giai Âm không khỏi mím môi nói nhỏ.

Hôm nay cô cũng mới biết đây không phải là cỏ dại mà là thảo dược, sống ở Giang Hải lâu như vậy rồi, đương nhiên cô hiểu được một số chuyện thị trường.

Lợi nhuận từ dược liệu Đông y thực sự quá lớn, nhưng bao cả ngọn núi này cũng phải bỏ ra một khoản chỉ phí lớn.

Nếu lỗ thì sẽ mắt tất cả!

Tuy nhiên, theo đặc điểm của thổ nhưỡng ở thôn Thập Lý, dược liệu có thể phát triển nhanh chóng, néu thực sự làm thành dây chuyền thì sau này sẽ có đủ nguồn kinh tế.

Tiền bạc mới là thứ thực sự thu phục được lòng người, chỉ cần có đủ sức mạnh kinh tế mới có thể chiêu binh mãi mã chiếm lãnh thổ.

Nghĩ đến đó, nụ cười trên mặt Mạc Phong càng rạng rỡ hơn, giống như anh đã nhìn thấy những tờ tiền trắng từ trên trời rơi xuống.

Chính vào lúc này.

Tiểu Nhụy chạy ra khỏi bụi cỏ kêu lên: “Chị ơi! Không ổn rồi, ở nhà đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì?”, cả hai đồng thanh thốt lên.

Tống Giai Âm ôm láy Tiểu Duệ đang chạy về phía cô và vội hỏi: “Ở nhà xảy ra chuyện gì? Làm sao em tìm được đến đây?”

“Em nghe thím Dương nói là chị và anh rễ lên núi này, đám người xấu ở thị trấn trước đó lại tới rồi, sân nhà có nhiều người lắm!”, Tiểu Nhụy lo đến mức khóc um lên, nói năng không đầu không đuôi.

Nghe đến đây, Tống Giai Âm không khỏi nhíu mày, nhớ lại lúc trước khi cô gọi điện cho bố mẹ, cô luôn cảm thấy bố mẹ cô nói chuyện cứ ngập ngừng, như thể có điều gì đó đang che giấu cô vậy.

Cô không quan tâm đến Mạc Phong nữa mà kéo luôn Tiểu Nhụy chạy nhanh xuống núi.

Lúc này ở sân trong căn nhà gỗ của Tống Giai Âm.

Một nhóm mười mấy tên thanh niên quần áo xộc xệch đã bao vây quanh sân.

“Hiện giờ thị trấn đang tham gia vào kế hoạch trồng cây ăn quả, mỗi hộ gia đình cần phải tích cực tham gia, mỗi người một trăm tệ, gia đình ông có bốn người, ít nhất là bốn trăm tệ!”, một gã đàn ông đầu trọc chỉ vào bố mẹ Tống Giai Âm và giận dữ hét lên.

Bồ của Tống Giai Âm cầm cuốc bên cạnh nhìn quanh rồi nói: “Bốn trăm tệ! Sao các người không đi ăn cướp luôn đi! Đó là tiền sinh hoạt trong ba tháng của gia đình chúng tôi! Vốn dĩ giờ này chúng tôi cũng đã không có hoa màu gì để thu hoạch, tôi đi đâu kiếm tiền cho các người đây? Còn không cút đi là tôi báo cảnh sát đấy!”

“Ha ha, gọi cảnh sát? Cho dù muốn bắt thì họ cũng sẽ bắt đám dân điêu toa các người trước, hưởng ứng lời kêu gọi của thị trần lại khó khăn đến thế sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.