Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 315




Chương 315: Kiếp này đã từng có ai liều mạng vì cô chưa?

Cô ta đã từng là niềm kiêu hãnh mà Giang Tiểu Hải khen không ngớt lời, giờ cô ta cũng đã trở thành bí mật mà cậu ấy uống rượu say rồi cũng không muốn nói ra.

Lý Thanh Tuyết cúi đầu, không ngừng xin lỗi khách: “Xin lỗi, tôi vừa mới bưng thức ăn, thực sự không biết ông ở phía trước. Hay là như thế này đi, ông cởi bộ đồ này ra, tôi giúp ông giặt sạch, hoặc là bao nhiêu tiền tôi sẽ đền cho ông”.

“Giặt? Chiếc áo sơ mi này của tôi nhãn hiệu Adani, một chiếc cũng đã bằng hai tháng lương của cô rồi đấy, cô có đền nổi không? Hay là đền cái khác nhé?”, gã đàn ông đang say đó giơ tay ra chạm vào gương mặt xinh đẹp của cô ta và cười đểu nói: “Cũng xinh đẹp và non tơ lắm!”

Mấy người Mạc Phong ngồi trong một góc đều đã nhìn thấy cả.

“Ha ha, loại người này lại khiến Tiểu Hải suýt nữa trở thành người thực vật. Nếu không phải nể tình cô ta là phụ nữ, tôi nhất định sẽ cho cô ta một trận!”, Triệu Khải cầm ly rượu lên, khịt mũi nói.

Trương Hiểu Thiên vội vàng đẩy Triệu Khải, ý bảo cậu ấy không được nói linh tinh: “Tiểu Hải, coi như không nhìn thấy gì là xong, chúng ta uống rượu thôi, đừng để tâm đến cái khác”.

Bộp…

Nhưng Giang Tiểu Hải lập tức đập đũa xuống bàn: “Các anh ăn trước đi!”

Dứt lời cậu ấy liền đứng dậy và đi về hướng Lý Thanh Tuyết.

Trương Hiểu Thiên và Triệu Khải thấy vậy liền lo lắng, họ cũng vội vàng đứng lên.

“Ngồi xuống!”, Mạc Phong cầm ly rượu trầm giọng nói: “Đây là chuyện của cậu ấy, cậu ấy phải tự mình giải quyết, không ai có thể giúp được”.

“Nhưng đội trưởng, anh cũng biết rằng Tiểu Hải suýt nữa vì người phụ nữ này mà… cô ta căn bản không xứng đáng!”, Triệu Khải thở dài và uống cạn ly rượu.

Trương Hiểu Thiên cũng lắc đầu: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Tiểu Hải ơi là Tiểu Hải, anh không thể đi lại vết xe đổ được!”

Có những chuyện ngoài bản thân mình ra, người khác thực sự không thể giúp gì được. Chỉ khi bản thân mình tình nguyện buông bỏ thì mới thực sự buông bỏ được.

Lý Thanh Tuyết cúi đầu lui về phía sau mấy bước: “Ông cởi quần áo ra để tôi giặt cho ông, tôi không có nhiều tiền đền cho ông…”

Điều này nói lên hoàn cảnh sống và tình trạng khó khăn hiện tại của cô ta. Trước đây khi theo Châu Phi, cô ta đã có thói quen tiêu tiền xa hoa, vì vậy thu nhập hiện tại không đủ để cô ta chi tiêu. Không những thế, để duy trì cuộc sống, cô ta đã bắt đầu phải vay tiền để tiêu rồi.

Nhưng sớm muộn gì cũng phải trả nợ nên buổi tối cô ta đành phải ra ngoài làm thêm để duy trì cuộc sống.

“Hôm nay hoặc là đền tiền, hoặc là ở với tôi một đêm! Ông chủ nhà hàng này là anh em của tôi, chỉ một câu nói của tôi có thể khiến ông ấy sa thải cô. Nếu như cô nghe lời thì chẳng những ông ấy không sa thải cô, chưa biết chừng còn tăng lương cho cô nữa đấy!”, gã đàn ông trung niên này lại đưa tay ra sờ mặt Lý Thanh Tuyết.

Ông ta còn chưa kịp chạm vào thì đã cảm thấy một cơn đau nhói ở cánh tay.

Một bàn tay to lớn phía sau bóp mạnh vào vai người đàn ông.

“Tôi sẽ trả tiền thay cho cô ấy, được chứ?”, giữa hai hàng lông mày của Giang Tiểu Hải lộ ra vẻ sát khí.

Sát khí này ngay cả Mạc Phong đang ngồi trong góc cũng cảm nhận được, từ khi có thể đứng lên trở lại, Giang Tiểu Hải đã hoàn toàn thay da đổi thịt.

So với Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên, thể lực của cậu ấy chỉ có hơn chứ không hề thua kém.

Xem ra, thuốc không chỉ giúp khôi phục đôi chân của Giang Tiểu Hải, mà còn khiến cơ thể của cậu ấy vượt xa trước kia.

“Đau đau đau! Mẹ kiếp thằng nào vậy? Dám động vào bố mày?”, người đàn ông trung niên ngửa ra sau kêu rên.

Bốn năm người đàn ông lực lưỡng ở bàn bên cạnh đứng lên.

Mạc Phong tức giận đập bàn và cũng đứng dậy.

Nói về mặt khí thế, anh chưa từng sợ ai cả!

Anh em sẽ không làm trì hoãn quyết định của bạn, nhưng chắc chắn là người hậu thuẫn đắc lực nhất khi bạn gặp chuyện.

Nhóm người ở phía đối diện nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Mạc Phong, họ lập tức xìu xuống.

Thoạt nhìn đã biết họ là bạn rượu thịt, nếu thật sự động tay động chân, không đâm chọc sau lưng nhau đã phải cảm tạ trời đất rồi.

Giang Tiểu Hải lấy từ trong túi ra năm trăm tệ, đặt ở trên bàn: “Trên người tôi chỉ có năm trăm tệ, ông xem đủ chưa?”

Khi nói lời này, cậu ấy bóp mạnh cánh tay của người đàn ông trung niên, hắn đau đến mức vội hét lên: “Đủ … đủ rồi …”

“Đi theo tôi!”, Giang Tiểu Hải nắm lấy cổ tay Lý Thanh Tuyết và đi ra khỏi cửa.

Khi đến bên bờ sông cả hai mới dừng lại.

Lý Thanh Tuyết cúi đầu nhìn hai chân Tiểu Hải: “Anh … không sao rồi chứ?”

“Nhờ phúc của cô nên đã ổn rồi! Sao lần trước đến bệnh viện cô không vào thăm tôi!”, Giang Tiểu Hải cười với vẻ mặt rất tự do thoải mái.

Thực ra trong khoảng thời gian này, Lý Thanh Tuyết cũng đang sống trong cảm giác tội lỗi, vài lần cô ta đến bệnh viện nhưng chỉ dám nhìn cậu ấy từ phía xa.

Mỗi lần cô ta mua hoa quả và đồ dinh dưỡng đều nhờ cô y tá mang vào, cô ta còn cố ý nhắc nhở cô y tá không được nói rằng mình đã đến đây.

“Vậy là anh đã biết cả rồi…tôi còn tưởng làm thế là thông minh lắm rồi cơ…”, cô ta nói và cười với vẻ đầy tội lỗi.

Giang Tiểu Hải muốn vươn tay ôm cô ta, nhưng mới được nửa chừng liền rụt tay lại: “Cô là sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm, sao lại phải đến chợ đêm làm thêm?”

“Bởi vì…không đủ tiền tiêu…”

Trước đó mấy thứ như son môi, túi xách cô ta dùng đều là hàng hiệu, hơn nữa một tháng Châu Phi còn đưa cho cô ta mười mấy nghìn tệ tiền tiêu vặt.

Đột nhiên không có hỗ trợ kinh tế nữa nên cô ta rơi một phát từ tầng lớp xã hội cao cấp xuống tận dưới đáy.

“Đây là nơi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, vì vậy bắt đầu ở đâu thì hãy kết thúc ở đó đi. Sau này tôi không ở bên cạnh cô nữa, nhớ là chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để xảy ra chuyện như hôm nay nữa”, Giang Tiểu Hải âu yếm vuốt ve tóc cô ta, đây có lẽ là lần cuối cùng rồi.

Lý Thanh Tuyết lập tức ôm lấy cậu ấy và nằm trong vòng tay của Giang Tiểu Hải: “Chúng ta … chúng ta còn có thể quay lại được nữa không? Em có thai rồi… Bác sĩ nói nếu còn phá nữa thì…có thể em không thể sinh con được nữa. Sau này em nhất định sẽ làm một người vợ ngoan mẹ hiền, có được không?”

Rượu vào ban đêm là mạnh nhất, còn cháo vào buổi sáng là ngọt nhất!

Con người chính là như vậy, chỉ khi mất đi rồi mới có thể nhận ra ai là người thực sự tốt với mình.

Giang Tiểu Hải nhẹ nhàng đẩy cô ta ra: “Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa!”

Trong mắt cậu ấy vẫn còn tình yêu, chỉ tiếc rằng trái tim cậu ấy đã như biển chết sẽ không còn dậy sóng nữa.

Lý Thanh Tuyết ôm hai tay mình và khóc lóc: “Tiểu Hải, quay lại đi mà, em thực sự biết sai rồi…”

Tiếng bước chân lại truyền đến, Giang Tiểu Hải cởi áo khoác lên người cô ta: “Gió to, mau trở về sớm đi! Trong thẻ này vẫn còn một trăm nghìn tệ, chắc đủ duy trì đến lúc cô sinh đứa bé ra. Sau này đừng liên lạc với nhau nữa. Có điều hy vọng rằng nhiều năm sau cô vẫn còn nhớ đã từng có một người đàn ông từng liều mạng vì mình”.

Lần này, cậu ấy bước đi rất kiên quyết, và không ngoảnh lại nữa.

Tít tít…

Có tiếng xe hơi ồn ào từ bên đường.

Mấy người Mạc Phong tựa mình vào phía trước xe và giơ ngón tay cái lên. “Đủ đàn ông đó!” “Các anh em còn tưởng rằng chú sẽ đi lại vết xe đổ cơ!” “Đi! Tiếp tục uống

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Mạc Phong rung lên, anh cầm điện thoại lên nhìn thì thấy đó là cuộc gọi của Tô Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.