Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 313




Chương 313: Bản thân đã là chỗ dựa

Mất mấy ngày họ mới tìm ra được tung tích của Diệp Đông Thanh, nhưng lại không biết rốt cuộc cô định làm gì ở Giang Hải.

Nhưng dù muốn làm gì ở Giang Hải cũng phải cần người giúp đỡ, địa vị của nhà Mộ Dung ở Giang Hải quả thực có thể là một trợ thủ đắc lực.

“Ha ha, ở Giang Hải này, nhà Mộ Dung các anh cũng không phải một tay che trời đúng không? Tại sao tôi lại phải chọn nhà Mộ Dung mà không phải là nhà họ Từ hay là nhà họ Châu chứ?”, Diệp Đông Thanh khoanh tay và cười nói.

Mộ Dung Trầm Chương biến sắc, anh ta mỉm cười: “Nhưng kênh nội địa và hải ngoại của chúng tôi ở Giang Hải tương đối thành thục. Nếu hợp tác với chúng tôi, nhà họ Diệp có thể mở ra việc kinh doanh dược liệu ở khu vực Tây Nam. Thử hỏi nhà họ Từ và nhà họ Châu có thể làm được điều này sao?”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước nhanh vào, thì thầm vào tai anh ta vài câu.

“Tại sao anh ta lại đến đây?”, Mộ Dung Trầm Chương nhíu mày, quay đầu nhìn Diệp Đông Thanh mỉm cười nói: “Thì ra là cô Diệp vừa gọi cho anh Mạc. Mặc dù tôi không biết quan hệ của cô và anh ta là gì, nhưng tôi vẫn khuyên cô một câu là gã này rất nguy hiểm, vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì hơn!”

Ngoài cửa có tiếng bước chân.

Két…

Cửa phòng bị mở ra, Mạc Phong xách hai tên vệ sĩ bước vào, tiện tay ném luôn xuống dưới đất.

“Anh nói thế là sai rồi. Sao lúc tôi giúp anh, anh không nói là phải giữ khoảng cách với tôi? Hóa ra cậu chủ Mộ Dung cũng thích nói xấu sau lưng người khác cơ à?”, Mạc Phong vỗ tay mỉm cười và nói.

Mộ Dung Trầm Chương lập tức đứng lên, sắc mặt rất không tốt: “Tôi đang nói chuyện làm ăn với cô Diệp, nếu như anh đến đây để làm càn thì anh đi nhầm chỗ rồi!”

“Ồ? Nói về công việc? Anh đưa người phụ nữ của tôi đến đây mà không có sự cho phép của tôi, còn không cho tôi đến đây! Anh nói xem tôi phải tìm ai để lý luận đây?”, anh khoanh tay cười đầy xấu xa.

Diệp Đông Thanh cũng ngây người nhìn anh, nói như kiểu mình có lý lắm vậy!

Vậy tại sao anh lại không có gan quay về Bắc Khâu với tôi?

“Sao tôi lại có cảm giác cứ hễ cô nào xinh đẹp thì đó đều là người phụ nữ của anh vậy nhỉ?”, Mộ Dung Trầm Chương trầm giọng nói.

Mạc Phong dang hai tay, nhún vai nhếch mép cười: “Nếu anh nói như vậy thì cũng không phải là không được. Chưa biết chừng bà già tám mươi hay bé gái tám tuổi cũng đều có thể làm bạn gái của tôi được đấy!”

“Anh…”

Mộ Dung Trầm Chương tức giận đến mức không khỏi bùng nổ.

Nếu không móc nối được với nhà họ Diệp thì khó ăn nói với ông nội lắm.

Anh ta sải bước về phía Mạc Phong, nhỏ giọng nói: “Anh có thể nể mặt tôi chút được không, đừng nhúng tay vào, tôi thực sự cần phải tạo quan hệ với nhà họ Diệp!”

“Đó là chuyện giữa anh và cô ấy! Nhưng hình như tôi không đến thì anh cũng không bàn chuyện làm ăn thành công mà phải không?”, Mạc Phong nhướng mày cười tủm tỉm.

Quả thật, sau khi anh ta ‘mời’ Diệp Đông Thanh đến đây từ sáng sớm và cũng đã tốn rất nhiều nước bọt, nhưng việc hợp tác vẫn không có tiến triển gì.

Diệp Đông Thanh đứng dậy nắm lấy cánh tay Mạc Phong, cười tủm tỉm nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”

“Xong ngay!”, Mạc Phong ngoái đầu nhìn Mộ Dung Trầm Chương cười xấu xa: “Vậy chúng tôi đi trước nhé, cậu chủ Mộ Dung!”

Mộ Dung Trầm Chương đanh mặt lại và không nói gì, cũng không cho ai ngăn cản. Chưa nói đến việc có thể ngăn cản được hay không, nếu như thực sự động tay động chân thì cũng coi như là trực tiếp trở mặt với Diệp Đông Thanh rồi.

Sau khi Mạc Phong và Diệp Đông Thanh rời đi một lúc lâu, anh ta mới gầm lên một tiếng xé ruột xé gan trong phòng.

“Aaaaaaaaa…”

Mọi người bên ngoài không biết có chuyện gì liền lần lượt đổ xô vào.

“Cậu chủ, xảy ra chuyện gì rồi?”

“Bảo vệ cậu chủ!”

Hơn chục người lập tức vây quanh Mộ Dung Trầm Chương, đề phòng xung quanh.

Anh ta xoa xoa thái dương nhíu mày và trầm giọng nói: “A Khôn ở lại, những người khác ra ngoài!”

Thanh niên mặc áo trắng đứng ở cửa vẫy tay với mọi người, mọi người lập tức sắp xếp đội hình bước ra ngoài.

“Cậu chủ, cậu tìm tôi có gì căn dặn?”, A Khôn cung kính cúi đầu nói.

Mộ Dung Trầm Chương xoa xoa thái dương, khẽ thở dài: “Cậu nói xem, gã đó rốt cuộc có gì tốt? Tại sao có thể khiến nhiều người phụ nữ bâu vào như vậy? Xét về ngoại hình, xét về gia cảnh, xét về tài cán, tôi có chỗ nào không bằng hắn? Nhưng tại sao Diệp Đông Thanh thậm chí còn không cả có hứng thú ngẩng đầu nhìn tôi lấy một cái?”

Ngay từ đầu anh ta cũng muốn lấy lòng Diệp Đông Thanh, nếu có thể, anh ta cũng sẽ không ngại giở trò mê hoặc một lần. Nhưng cho dù anh ta thể hiện sự quyến rũ như thế nào, người ta cũng không có ý nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Nhưng khi Mạc Phong đến, Diệp Đông Thanh đã chủ động nắm lấy tay anh ta.

Mẹ kiếp…

“Nhưng cậu chủ à, cô Dương sẵn sàng ra mặt bảo vệ anh ta, hơn nữa cô ba họ Diệp cũng phải lòng anh ta. Tôi luôn cảm thấy thân thế của anh ta không đơn giản như chúng ta tưởng tượng!”, A Khôn một tay chống cằm và phân tích một cách cẩn thận.

Nếu thật sự là người bình thường, đừng nói là có được sự yêu mến của phụ nữ mà ngay cả việc gặp được họ một lần cũng đã là chuyện khó rồi.

Mộ Dung Trầm Chương không khỏi trầm ngâm: “Ý của cậu là anh ta không dựa vào phụ nữ mà bản thân là người có lai lịch?”

“Tôi chỉ đoán thôi, nhưng tôi nghe giọng của anh ta, phương ngữ địa phương hơi khác so với chúng ta. Rất có thể lúc đầu anh ta không phải đến từ Giang Hải, mà có thể là từ nơi khác chuyển đến đây”.

“Kiểm tra ngay cho tôi! Cứ đi theo con đường này mà kiểm tra đến cùng. Tôi không tin không tìm ra manh mối!”

“Vâng…”

Nhà họ Từ, Giang Hải.

Bây giờ là thời đại thông tin, mọi tin tức đều được lan truyền rất nhanh.

“Xem ra nhà Mộ Dung cũng không thu được lợi ích gì!”, Từ Giai Nhiên đứng bên cửa sổ cười hờ hững.

Một người đàn ông trung niên phía sau đang đọc một số thông tin: “Thưa cô, vậy có phải chúng ta cũng nên thử chút hay không?”

“Thử? Không cần thiết. Nếu như không đoán ra được mục đích thực sự của Diệp Đông Thanh khi đến Giang Hải này, e rằng đừng ai mong hợp tác với họ. Giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi!”

Cô ta rất tôn trọng đối thủ của mình, Mộ Dung Trầm Chương cũng là một người tương đối nổi bật, ngay cả anh ta cũng chưa chạm tới ngưỡng cửa, cho dù bây giờ Từ Giai Nhiên ra tay, e rằng kết quả cũng không khá hơn chút nào.

Trên cầu ở Giang Hải.

Mạc Phong ngồi trong xe mở toang cửa sổ tứ phía, Diệp Đông Thanh tóc tai bay múa xung quanh. “Sao thế, có tâm sự à?”, Mạc Phong quay đầu lại mỉm cười nhìn và nói.

Diệp Đông Thanh giơ hai tay lên, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ ngày kia tôi sẽ rời khỏi đây. Dù sao thì tôi cũng đã ở Giang Hải được hai ba ngày rồi. Còn có chuyện đang chờ tôi giải quyết ở nhà! Vốn dĩ là tới đây để tìm người, nhưng có thể người ta đã đi khỏi Giang Hải từ lâu rồi!” “Người cô đang tìm… rất lợi hại sao?”, cuối cùng anh không nhịn được đành hỏi.

Nhưng Diệp Đông Thanh không trả lời câu hỏi của anh, cô ta khẽ lắc đầu: “Là ân nhân của nhà họ Diệp chúng tôi, đồng thời cũng là người đã đưa nhà họ Diệp chúng tôi lên đỉnh cao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.