Chương 291: Giương roi thúc ngựa
“Ăn cái này vào có tác dụng thật sao? Ông không lừa tôi đấy chứ?”, Mạc Phong nghi ngờ hỏi.
Ông già quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Không cần thì trả lại cho tôi, đâu ra lắm lời thế!”
“Ông mơ đấy, trả lại cho ông chẳng khác nào đã phí phạm trận đánh trước đó của tôi rồi sao?”, anh vội vàng bỏ thứ đó vào trong túi, nhướng mày nhếch mép nói: “Ừm … Tôi còn có việc này nữa…”
Rầm …
Anh chưa kịp nói xong thì ngực mình đã bị lãnh một chưởng bay thẳng ra ngoài.
Cánh cửa cũng đột ngột mở ra.
Anh nặng nề ngã xuống đất.
“Fuck… cái quái gì vậy, tôi còn chưa nói xong mà!”, Mạc Phong vừa nằm trên mặt đất vừa rên rỉ.
Lạch cạch …
Cánh cửa được đóng lại ngay lập tức.
“Cậu nhóc, nếu cậu dám tiết lộ thông tin về sự có mặt của tôi ở đây, tôi sẽ giết tất cả mọi người xung quanh cậu!”
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong không khí, đó là giọng của ông già.
Mạc Phong vỗ đầu, trầm giọng nói: “Truyền âm trong không khí à? Ông già này quả là lợi hại!”
Từ rất lâu rồi, ngoại trừ sư phụ anh ra, người có thể đánh anh thành ra như thế này cũng chỉ có ông già này thôi.
Anh nhìn lọ thuốc và viên thuốc trong tay rồi thầm gật đầu, nếu đã là một cao nhân sống ẩn dật thì không cần thiết phải lừa dối người khác.
Anh cầm thuốc rồi đến thẳng bệnh viện.
Giang Tiểu Hải vẫn giống như trước nằm trên giường bệnh đọc báo và tin tức, tuy rằng nằm ở bệnh viện nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn chú ý vài tin tức ở bên ngoài.
“Con trai, uống cái này đi. Uống canh xương bò rất tốt cho sự phục hồi của cơ thể. Không chừng uống thêm vài bát, ngày hôm sau đã có thể đứng lên rồi ấy chứ!”, người phụ nữ trung niên mỉm cười nói.
Giang Tiểu Hải đặt tờ báo sang bên cạnh, thở dài nói: “Mẹ, mấy ngày nay lúc thì mẹ nấu canh xương bò, lúc thì canh xương heo. Con không uống được nữa, hay là mẹ uống đi. Dù sao đôi chân này của con cả đời này cũng không lành lại được nữa đâu, con đã nghĩ thông rồi!”
Lúc này cánh cửa được đẩy ra.
“Thế giới bên ngoài tốt như vậy, chú không định ra ngoài xem sao?”, Mạc Phong thò đầu vào cười đểu nói.
“Đội trưởng!”, Giang Tiểu Hải kêu lên với sự vui mừng khôn xiết.
Anh liếc nhìn canh trong cốc giữ nhiệt: “Cậu nhóc này, có phúc mà không biết hưởng, mau uống đi!”
“Vâng!”
Nói rồi cậu ấy lập tức uống cạn canh trong chiếc cốc giữ nhiệt.
Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh!
Người phụ nữ trung niên bên cạnh vừa thương vừa xót, thấy Giang Tiểu Hải uống xong, bà vội vàng đứng dậy cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt: “Hai đứa nói chuyện nhé, cô đi ra ngoài rửa bát”.
Lúc ra ngoài, bà còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Đội trưởng, anh ngồi đi, đừng đứng mãi đó!”, lúc này chân tay Giang Tiểu Hải không được tiện nhưng cũng không quên chào hỏi.
Mạc Phong vội vàng xua tay, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, chú không phải lo, uống cái này đi! Một viên uống một ngụm nước!”
Anh lấy trong túi ra hai lọ thuốc để lên tủ.
Giang Tiểu Hải thậm chí còn không hỏi đây là loại thuốc gì, cậu ấy uống một viên và một ngụm nước, đúng như lời Mạc Phong nói.
“Chú không sợ thứ anh đưa cho chú là thuốc độc sao?”, anh không khỏi lắc đầu cười gượng.
Tuy rằng biết đầu óc Giang Tiểu Hải tương đối đơn giản, nhưng cũng không đến mức đưa cho cái gì ăn cái đó chứ?
“Em tin rằng đội trưởng không làm thế. Không phải thuốc này liên quan đến thương tích trên người anh đấy chứ?”
Mạc Phong vội giấu cánh tay ra sau lưng, phải nói là trước đó ông già kia ra tay không hề lưu tình, suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của anh rồi.
Lúc này ở Cục Dân sự, Yến Kinh.
“Ha ha, giờ coi như đã là người một nhà rồi, dù sao tối nay cũng phải đến chỗ tôi chứ?”, Tưởng Minh Xuyên không khỏi khịt mũi nói.
Tuần này họ đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.
Dương Thái Nhi nhìn tờ giấy kết hôn trong tay, không khỏi nhíu đôi lông mày lá liễu, cô nắm chặt cuốn sổ đỏ trong tay.
Tưởng Minh Xuyên không khỏi bật cười đắc ý khi nhìn thấy bộ dạng của cô ta: “Cô không bằng lòng cũng đâu còn cách nào khác, bố mẹ mai mối cưới gả phải nghe theo thôi. Có điều tôi cũng không thiệt, một cô gái xinh đẹp như cô, những người phụ nữ ngoài kia không bì được, cũng đủ để tôi chơi một thời gian! Giờ tôi đã là người đàn ông của cô rồi, tối đến phải hầu hạ tôi cho cẩn thận, hiểu chưa?”
“Vô liêm sỉ…”, Dương Thái Nhi tức giận kêu lên.
“Chấp nhận thôi!”
“Không biết xấu hổ! Đồ cặn bã!”
“Đồng ý luôn!”
Cho dù Dương Thái Nhi có chửi bới Tưởng Minh Xuyên như thế nào, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận, cứ như thể hắn đã giành được chiến thắng cuối cùng.
Hắn vươn tay nắm lấy vòng eo của Dương Thái Nhi, và đương nhiên cô ta ra sức vùng vẫy.
“Đừng nhúc nhích, ông của cô và đám người đó đều đang nhìn kia kìa! Đã đến bước quan trọng này rồi, cô không sợ người ngoài chê cười hay sao?”, Tưởng Minh Xuyên ghé đầu vào tai cô ta cười khúc khích.
Cuộc hôn nhân của nhà họ Tưởng và nhà họ Dương đã được nhiều người biết đến, hôm nay khi hai người họ bước ra khỏi Cục Dân sự, đương nhiên có rất nhiều người quan tâm, nếu hai bên đánh nhau hoặc xúc phạm nhau ở cửa của Cục Dân sự, điều này sẽ làm mất mặt cả hai gia đình.
Đây là lý do tại sao dù thế nào thì Tưởng Minh Xuyên cũng vẫn tươi cười chào hỏi, có điều hắn chỉ là đang kìm nén lại cơn giận trong lòng mình mà thôi.
Dương Thái Nhi nhìn quanh và phát hiện không chỉ có người nhà họ Tưởng, người nhà họ Dương mà còn có rất nhiều hãng truyền thông.
Cuối cùng cô ta không phản kháng khi bị Tưởng Minh Xuyên ôm vào lòng nữa, cũng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
“Thế là phải rồi, chúng ta sắp phải tham gia bữa tiệc của gia tộc rồi, cho dù có diễn cũng đừng để bị lộ tẩy, nếu không không chỉ nhà họ Tưởng tôi bị mất mặt mà nhà họ Dương cô cũng bị mất thể diện đó!”, Tưởng Minh Xuyên khịt mũi lạnh lùng nói.
Nhìn thấy hai người nắm tay nhau bước ra khỏi Cục Dân sự.
Hai ông cụ nhà họ Dương và nhà họ Tưởng đều cười không ngậm được miệng.
“Ha ha ha ha, nhìn hai đứa nhỏ này mới thân mật làm sao, chúng ta xem như đã tác thành cho một mối nhân duyên tốt đẹp rồi!”
“Đúng vậy, nhưng đứa cháu gái này của tôi rất ngoan. Đến nhà họ Tưởng các ông không được ức hiếp con bé nhé, nếu không tôi sẽ không tha cho các ông đâu!”
“Làm gì có chuyện đó chứ, cô bé là bảo bối của nhà họ Dương các ông, chúng tôi sao dám đối xử tệ bạc chứ?”
“Nói cũng phải, nếu thằng nhóc Tưởng Minh Xuyên mà dám bắt nạt Thái Nhi thì tôi sẽ gọi một đội quân dỡ nhà họ Tưởng các ông ra!”
Hai người này nhìn thì có vẻ như đang trò chuyện, thực chất là đang ngầm đấu với nhau một sống một còn.
Lời nói vừa rồi của ông cụ Dương xem như là lời đe dọa, đâu có cách nào khác, nhà họ Dương chính là có bản lĩnh này!
Khi còn trẻ, ông cụ Dương phụ trách đội quân hùng mạnh nhất của Hoa Hạ, được mệnh danh là ‘Thủ lĩnh Hổ Lang’. Giờ ông cụ già rồi nhưng mấy người con của ông ta cũng nắm quyền trong quân đội.
Nếu ông ta tức giận, thực sự có thể mang theo một đội đặc công vây đánh nhà họ Tưởng không chạy được đẳng nào.
Ông cụ Tưởng chỉ ngượng ngùng cười nói: “Ông quá lời rồi, nếu cứ còn nói tiếp như thế này sợ rằng sẽ đi sang một hướng khác mất. Thôi được rồi, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi đi!”
Hai gia đình với hàng trăm chiếc xe hơi, những cuộc tụ họp giữa những người giàu có động cái cũng phải lên tới hàng triệu tệ. Hôm nay, hầu như tất cả những người có mặt đều là người thuộc tám gia tộc lớn của Yến Kinh. Đây gần giống như một lời tuyên bố rằng giờ đây nhà họ Dương và nhà họ Tưởng đã cùng đứng trên một chiến tuyến.
Chương 292: Sự cố trong sự cố
Biệt thự Nam Sơn, Giang Hải.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mạc Phong vội vàng về nhà, muốn đem gói dược liệu cuối cùng ra để dưỡng thương.
Đừng thấy vết thương bên ngoài không có gì nghiêm trọng, thực ra chủ yếu là bị nội thương.
Anh có thể cầm cự được đến bây giờ đã là chuyện không hề dễ dàng rồi, trước đó suýt chút nữa thì ông già kia đánh khiến lục phủ ngũ tạng của anh tan nát luôn.
Anh đổ đầy nước vào bồn tắm, đổ dược liệu vào và nằm trong đó một cách thoải mái.
Gói dược liệu cuối cùng để tăng cường gân cốt, rèn luyện thân thể cũng đã được sử dụng, nếu sau này gặp phải những kẻ mạnh khác nữa thì phải làm sao đây?
Mạc Phong ngâm mình trong bồn tắm, để cho suy nghĩ trống rỗng và ép khí xuống Đan điền.
Anh luyện Càn Long Quyết với sự tập trung cao độ, tăng cường nội lực!
Một luồng hơi nóng từ đỉnh đầu bốc lên, vết thương trên người khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thuốc tăng cường cơ bắp này là do sư phụ anh đặc biệt chuẩn bị trước khi anh xuống núi, tác dụng của thuốc khiến người ta phải kinh ngạc. Không cần biết vết thương nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần ngâm một lúc là tinh thần sẽ sảng khoái và hơn cả là kungfu cũng tăng lên rất nhiều.
Anh cứ nằm trong bồn tắm như vậy, Đan điền đã nóng như thiêu như đốt.
Nước bên trong bồn lục ục sôi sục lên!
Ở ngoài cửa.
Diệp Đông Thanh mồ hôi nhễ nhại mở cửa bước vào, hình như cô ta vừa chạy bộ.
Buổi sáng Tống Thi Vũ để lại một chiếc chìa khóa trên bàn, cô ta mở cửa đi vào phòng, sau đó uể oải cầm bộ đồ ngủ hay cái gì đó rồi đi vào phòng tắm.
Mạc Phong đang tắm bên trong đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
Anh lập tức kinh hãi ngồi bật dậy.
Qua tấm rèm dưới có thể thấy một đôi chân xinh đẹp như tuyết đang đung đưa.
Chà …
Một chiếc áo rơi thẳng xuống đất, tiếp theo là quần…
Nhìn thấy cảnh này, Mạc Phong đột nhiên như có máu xộc thẳng lên trán.
Tí tách…
Máu mũi phun ra.
Vốn dĩ công hiệu của dược liệu này đã rất mạnh rồi, giờ lại nhìn thấy cảnh tượng này nữa, máu mũi anh không khỏi phun ra…
Diệp Đông Thanh đứng trước gương nhìn cơ thể của mình: “Mình đây muốn body có body, muốn nhan sắc có nhan sắc, cũng không biết sau này ai may mắn lấy được mình!”
Mạc Phong vội che miệng nín cười, cô gái này còn tự sướng hơn cả anh nữa!
Cô ta cởi hết quần áo, sải bước đi về phía bồn tắm: “Sau một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng được tắm đã đời rồi!”
“Mẹ kiếp!”, Mạc Phong đang ngồi trong bồn tắm không khỏi che miệng, tim anh cũng bất giác đập nhanh hơn.
Roẹt…
Rèm tắm bị kéo mở ra, Diệp Đông Thanh không khỏi kêu lên: “Á…”
Cô ta cuống quýt lấy tay che cơ thể mình, nhưng…
“Đồ lưu manh…”
“Biến thái…”
Nếu cứ tiếp tục hét chói tai như vậy, sợ rằng bảo vệ bên ngoài sẽ xông vào mất.
Anh lập tức đứng dậy, nhưng không biết rằng mình cũng đang trần như nhộng, anh vội bịt miệng Diệp Đông Thanh: “Bà cô ơi, cô đừng có kêu nữa! Là tôi vào đây tắm trước mà, ai biết cô vừa vào đã cởi đồ, tôi còn không có cả cơ hội mở miệng nói!”
Diệp Đông Thanh lập tức cắn tay anh: “Buông tôi ra! Tay anh để ở đâu đấy hả?”
Mạc Phong nhận ra tay mình đặt ở chỗ không nên động, vội vàng buông cô ta ra: “Vậy nên tôi giải thích như thế, cô có thể hiểu được đúng không?”
“Lại còn nhìn à!”, hai mắt Diệp Đông Thanh rưng rưng, mình đã bị một người đàn ông nhìn thấy hết rồi.
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, sau này cô ta phải làm người kiểu gì đây?
Đúng lúc đó.
Ngoài cửa có tiếng bước chân.
“Đông Thanh có ở nhà không?”
Mạc Phong và Diệp Đông Thanh lập tức nhìn nhau: “Tại sao Tống Thi Vũ lại về vậy?”
“Làm sao bây giờ! Đều tại anh cả đấy, tắm ở bên trong không biết đóng cửa lại sao?”, cô ta hung dữ trợn mắt nhìn Mạc Phong, nói với vẻ tức giận.
Xấu hổ…
Anh cũng không nói nên lời, anh nghĩ rằng Diệp Đông Thanh đã đi rồi, rõ ràng mình về nhà đâu có thấy ai. Có trời mới biết bà cô này lại đột ngột bước vào lúc mình đang ở trong bồn tắm.
Đã thế lại còn cởi đồ nhanh như thế!
“Hay là tôi ra ngoài giải thích nhé”, Mạc Phong cúi đầu thở dài nói: “Cũng không được, càng giải thích càng không rõ ràng được”.
Diệp Đông Thanh quay đầu lại cắn vào cổ anh một cái: “Đồ khốn kiếp, đều tại anh cả!”
“Á…”, anh không nhịn được hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại.
Lúc này ngoài cửa.
“Đông Thanh có phải là cậu không?”, giọng Tống Thi Vũ lại vang lên.
Nghe âm thanh này, bước chân này dường như là đang hướng tới phòng tắm.
Cả hai liền hoảng hốt, như thể vụ ngoại tình sắp bị bắt quả tang.
Lúc này, Diệp Đông Thanh không quan tâm mình có bị tên này nhìn nữa hay không, dù sao thì những gì có thể nhìn đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi. Cô ta ấn anh trở lại bồn tắm rồi tự mình cũng nằm vào trong đó luôn.
May mà bồn tắm này đủ rộng để hai người cùng nằm.
Để có thể che đậy Mạc Phong tốt hơn, Diệp Đông Thanh liền nằm đè lên người anh.
Nhưng cô ta đã bỏ qua một điểm rất quan trọng.
Không biết là tình cờ hay là cơ duyên nữa.
Diệp Đông Thanh đột nhiên rên rỉ một tiếng, máu đỏ tươi từ trong bồn tắm tràn ra.
Cô ta quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Anh! Anh lại dám…”
“Tôi … tôi không cố ý!”
Không ngờ cô lại bị tước mất lần đầu tiên của mình trong tình cảnh như thế này!
“Đừng nhúc nhích!”, Diệp Đông Thanh tức giận hét lên, cố chịu đựng đau đớn.
Ở ngoài cửa.
“Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”, Tống Thi Vũ mở cửa bước vào với một nụ cười khúc khích.
Diệp Đông Thanh mở rèm tắm, ló đầu ra ngoài với nụ cười gượng gạo: “Tôi đang hát…Không phải cậu đang làm việc sao? Sao lại về giờ này?”
“Tôi quay về lấy ít giấy tờ. À phải rồi, sao sắc mặt cậu không được tốt lắm vậy, bị ốm à?”
Cô ta thực sự có nỗi khổ mà không thể nói ra: “Có thể là do đêm qua dầm mưa thôi. Không sao đâu! Tôi ngâm mình một chút rồi ra ngoài ngủ một giấc”.
“Hihi, hay là chúng ta cùng tắm đi. Đúng lúc người tôi cũng đầy mồ hôi đây!”, Tống Thi Vũ cười với vẻ mặt rất đểu.
Điều này khiến Diệp Đông Thanh sợ hãi, đừng nói là cô ta, ngay cả Mạc Phong đang nằm dưới bồn tắm cũng cảm thấy sợ hãi.
Mới ngày thứ hai mà đã ngủ với bạn của người ta, hơn nữa còn cướp đi lần đầu tiên của cô ta.
Nếu Tống Thi Vũ biết chuyện, chuyện này thực sự không thể giải thích được!
Nếu nói đây là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng sự cố đã xảy ra rồi, còn giải thích thế nào được?
“Không! Tôi không thích tắm chung với người khác!”, vẻ mặt Diệp Đông Thanh lạnh lùng, cô ta trầm giọng nói.
Tống Thi Vũ nhướng mày nhếch mép cười nói: “Sao lại căng thẳng như vậy? Giấu đàn ông trong bồn tắm à? Để tôi xem nào?”
“Đâu có!”, cô ta lập tức lẩm bẩm: “Sao tôi có thể tắm chung với một người đàn ông được kia chứ”.
Trái tim Mạc Phong nhảy lên tới tận cổ họng rồi, chân tay anh đều dài hơn Diệp Đông Thanh và thô hơn nữa, đến gần hơn chút nữa thì sẽ nhìn thấy.
Tổ tiên phù hộ, tuyệt đối đừng có đến đây!
Anh bắt đầu thầm cầu khấn.
Tống Thi Vũ bật cười khi nhìn thấy biểu cảm đó của Diệp Đông Thanh: “Trêu cậu thôi, ai mà không biết cô chủ họ Diệp nổi tiếng là ngọc nữ, sao có thể giấu đàn ông được kia chứ. Cậu nói xem tỉ lệ cơ thể cậu cân đối như vậy, cũng không biết gã đàn ông nào có phúc phận có được cậu nhỉ!”
Chương 293: Lấy tôi
Mạc Phong nằm trong bồn tắm cũng không nói nên lời.
Đây thực sự chỉ là một tai nạn rất khôi hài. Họ tình cờ ở cùng một phòng cùng một lúc, họ cùng không mặc quần áo, và họ lại cùng nằm trong bồn tắm…
Hàng loạt chuyện gần như không thể xảy ra cùng một lúc khiến Mạc Phong có chút hoài nghi cuộc sống.
Sau khi Tống Thi Vũ rời khỏi phòng tắm, cô ấy cầm tài liệu rồi rời đi.
Diệp Đông Thanh thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại ở bên ngoài.
“Cuối cùng cũng đi rồi!”, Mạc Phong nhúc nhích.
Đột nhiên Diệp Đông Thanh đột nhiên cảm thấy đau xé lòng, cô ta buộc phải đứng lên, quay đầu hung hăng nhìn Mạc Phong: “Đồ khốn kiếp!”
Bốp…
Một cái tát giáng vào mặt anh, để lộ ra năm dấu tay đỏ tươi.
“Chuyện này… đây đều là sự cố thôi, có thể trách tôi được sao?”, Mạc Phong nói đầy vẻ uất ức.
Anh chiếm được chút lợi lộc về mình, nhưng không phải do ép buộc, là Diệp Đông Thanh sợ bị Tống Thi Vũ nhìn thấy mình nằm trong bồn tắm cùng anh nên mới ngu ngốc ngồi lên trên người anh.
Điều mấu chốt nhất là còn ngồi đúng chỗ đến như vậy!
Diệp Đông Thanh đứng dậy, quấn khăn tắm ở bên cạnh chạy ra ngoài, nhưng bước chân hơi cứng ngắc, khập khà khập khiễng.
Có lẽ cô ta nằm mơ cũng không thể ngờ được mình lại từ một cô gái biến thành một người phụ nữ trong chiếc bồn tắm.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau chuyện đó Mạc Phong liền cảm thấy toàn thân đầy khí thế, nội thương bị ông già đánh đập gây ra cũng đã lành hơn phân nửa rồi, đây chắc chắn không phải hoàn toàn do tác dụng của dược liệu. Dù sao anh cũng ngâm thuốc này không phải một lần rồi, duy nhất lần này hiệu quả rõ nhất.
Anh cúi đầu xuống nhìn, thấy trong bồn tắm vẫn còn một vệt máu trôi…
“Lẽ nào là vì chuyện này…?”, Mạc Phong lẩm bẩm.
Nhà họ Diệp là gia tộc chuyên về dược liệu, cho nên hẳn là Diệp Đông Thanh đã ăn tất cả các loại dược liệu cao cấp mà trưởng thành, cho nên trong máu của cô ta có rất nhiều thành phần dược liệu cao cấp.
Một số người ăn thuốc như ăn cơm, cuối cùng máu của người này có thể chữa bệnh cứu người, những trường hợp như vậy cũng được ghi lại trong sách cổ.
Mạc Phong nhìn những thay đổi của cơ thể, cơ bắp trở nên săn chắc hơn, dường như toàn thân có sức mạnh vô tận.
Có vẻ như lần này anh thực sự gặp phải chuyện quá hời rồi!
Anh ngâm mình một lúc nữa rồi đứng dậy khỏi bồn tắm, anh đành phải mặc lại quần áo đã cởi ra trước đó rồi bước ra ngoài.
“Hầy… Xem ra còn phải xin lỗi người ta nữa…”, Mạc Phong cúi đầu, khẽ thở dài.
Anh nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng của Diệp Đông Thanh, anh liền đến căn phòng ở một góc trên tầng hai.
Cốc cốc cốc…
Anh nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cút…..”
Anh còn chưa kịp nói gì thì trong phòng đã vọng ra tiếng hét giận dữ.
“Tôi vào một lát được không?”
Nhưng trong phòng không hề đáp lại, Mạc Phong hỏi lại: “Cô không nói gì tức là ngầm đồng ý đấy nhé!”
Sau khi vặn tay nắm cửa, nó đã bị khóa, anh hơi nhấc tay phải lên và đập một phát.
Trụ khóa ở giữa bay thẳng ra ngoài, cánh cửa tự nhiên mở ra.
Khi bước vào, anh chỉ nhìn thấy Diệp Đông Thanh trùm chăn lên đầu, còn cơ thể để lộ ra ngoài.
“Này…Đều là người lớn cả rồi, có đến mức đó không? Thế cô muốn tôi bù đắp cho cô như thế nào, cô nói đi. Chỉ cần tôi có thể làm được, muốn gì tôi cũng cho cô!”, Mạc Phong ngồi xổm xuống trước giường và dịu dàng nói.
Lúc này Diệp Đông Thanh mới hé chăn ra, trên mặt có dấu hiệu của việc vừa khóc xong, toàn thân cô ta giật giật: “Tôi muốn anh…lấy tôi!”
“Cái gì?”
Anh không thể không thốt lên.
Đúng là mình đã vô tình phá trinh của cô ta, nhưng mở miệng ra đòi anh cưới thì vụ này đùa hơi quá rồi.
“Anh không muốn à? Nếu lấy tôi, nhà họ Diệp sẽ đưa lễ ba mươi tỷ tệ và cung cấp cho anh một nguồn dược liệu ổn định không bao giờ dứt, còn cả một biệt thự lớn ở phía Nam Bắc Khâu nữa. Đây không phải là thứ mà đàn ông đều muốn hay sao?”, Diệp Đông Thanh lấy tay lau khóe mắt, khịt mũi nói.
Tuy nghe nói nhà họ Diệp có tiếng tăm ở Bắc Khâu, nhưng như thế này cũng quá khủng rồi? Kết hôn với cô ta chẳng những không cần tiền mà còn được không ba mươi tỷ tệ cùng nguồn dược liệu vô tận.
Như vậy nếu sau này cần chữa bệnh còn lo không đủ dược liệu hay sao?
Ngoài ra, Diệp Đông Thanh cũng có thể được coi là một mỹ nhân tuyệt sắc, vì vậy có vẻ như thực sự không có lý do gì để từ chối!
“Vẫn không được!”, Mạc Phong khẽ lắc đầu nói.
Cô ta kinh ngạc quay đầu lại và hỏi: “Tại sao chứ? Tôi không đủ xinh đẹp, hay là của hồi môn của nhà tôi không đủ?”
“Không phải, cô rất xinh đẹp và điều kiện cũng rất tốt, nhưng tôi đã có vợ chưa cưới. Dù hiện tại đàn ông có nhiều vợ cũng không có gì lạ, nhưng cô chỉ có thể làm vợ bé thôi!”, anh nhún vai mỉm cười nói: “Đổi điều kiện khác đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ không nói hai lời”.
“Anh có biết ở Bắc Khâu chúng tôi có một phong tục không!”, Diệp Đông Thanh trầm giọng nói, ánh mắt tập trung nhìn anh.
Mạc Phong cười khẩy, hai tay chắp sau lưng và nói: “Phong tục gì?”
“Ai đã nhìn thấy cơ thể của người con gái thì nhất định phải cưới cô ấy. Nếu không lấy thì phải tự móc hai mắt của mình ra. Anh không những nhìn thấy tôi tắm mà còn…Nếu như không định lấy tôi thì anh móc mắt mình ra đi, cắt cả cái ‘công cụ gây án’ vừa rồi của anh đi nữa. Như thế chuyện này coi như xong!”
Suy nghĩ rối tung.
Mẹ kiếp, phong tục kiểu gì thế này?
Nếu bạn tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ rất xấu xí và béo ục ịch đang tắm, thế chẳng phải là một tổn thất lớn hay sao? Anh nghi ngờ liệu đây có phải là lý do Diệp Đông Thanh cố tình bịa đặt để bắt anh phải lấy cô ta hay không.
“Đừng nhiễu nữa, thế vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy hết của tôi rồi còn gì, cô nói xem phải bù đắp cho tôi thế nào?”, Mạc Phong nhanh trí vặn lại.
Cô ta chớp chớp đôi mắt thông minh: “Tôi sẽ gả cho anh!”
Lúc này ở nhà họ Từ, Giang Hải.
“Vẫn chưa có tung tích của cô ba nhà họ Diệp sao?”, một người đàn ông trung niên chống tay đứng bên cửa sổ, trầm giọng nói.
Từ Giai Nhiên đứng phía sau khẽ lắc đầu: “Không ạ…Hôm nay người của chúng ta đã tìm kiếm ở toàn bộ Giang Hải nhưng không thấy dấu vết gì. Có lẽ cô ta trốn ở đâu đó không ra ngoài, có điều hôm nay cũng không phải chúng ta không thu hoạch được gì!”
“Ồ? Còn có thu hoạch cơ à?”
“Đương nhiên! Con đã điều tra rồi. Chiếc xe Jaguar hôm qua đúng là thuộc sở hữu của nhà Mộ Dung, nhưng người lái nó không phải là người của nhà Mộ Dung!”
“Là ai?”
“Mạc Phong!”
Để tìm được chiếc xe Jaguar, nhà họ Từ đã huy động mạng lưới của họ ở Giang Hải, tìm kiếm chiếc xe đó khắp thành phố, kết quả là đã tìm thấy nó ở vỉa hè chợ đêm. Thế là họ trích xuất camera ở gần đó, cuối cùng mới xác nhận người lái chiếc xe chính là Mạc Phong! “Là cậu ta? Người này có quan hệ với nhà họ Dương, lẽ nào cũng có giao tình với nhà họ Diệp sao?”, người đàn ông trung niên ngạc nhiên hỏi.
Từ Giai Nhiên gật đầu cười thầm: “Rất có thể, nếu không vô duyên vô cớ sao cô ba nhà họ Diệp lại lên xe của anh ta chứ?”
Chương 294: Ngầu kinh khủng
Từ Giai Nhiên cảm thấy một người đàn ông thậm chí có thể mời được cả ‘Thần cổ phiếu’ thì việc quen biết một người nhà họ Diệp là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng nếu để Mạc Phong biết chuyện này, có lẽ anh sẽ cười ngất trong toilet mất, Diệp Đông Thanh lên xe anh thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi!
“Thằng nhóc này! Có liên quan đến nhà họ Dương và cả nhà họ Diệp nữa. Rốt cuộc ai là kẻ chống lưng cho cậu ta chứ?”, người đàn ông trung niên chắp tay nhìn về phía xa xăm.
Từ Giai Nhiên cười, một tay chống cằm nói: “Bố, bố nói xem giờ cô ba họ Diệp có đang ở chỗ Mạc Phong không?”
“Rất có thể, con đi tìm hiểu xem!”
“Xong ngay!”
Nói rồi cô ta nhảy cẫng lên và chạy ra ngoài với niềm vui trên khuôn mặt.
Người đàn ông trung niên quay đầu lại ngạc nhiên và cau mày khi thấy con gái mình vui sướng như vậy.
Thế này là đang đi tìm cô chủ họ Diệp hay là đi tìm Mạc Phong đây nhỉ?
“Con nhỏ này…”
Nếu như nhà họ Từ không có manh mối gì thì bên nhà Mộ Dung cũng như vậy.
Bây giờ điều duy nhất cả hai có thể làm là chờ đợi!
Họ đợi tự bản thân Diệp Đông Thanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người, dù sao cũng đang muốn hợp tác với người ta, không thể ép căng quá được.
Biệt thự Nam Sơn, Giang Hải.
Mạc Phong và Diệp Đông Thanh đã tranh cãi cả tiếng đồng hồ, cãi đến khi miệng khô và bụng đói thì mới đình chiến.
Nói tóm lại, Diệp Đông Thanh nhất định yêu cầu Mạc Phong phải về Bắc Khâu với cô ta để gặp bố mẹ cô, còn Mạc Phong đương nhiên có đánh chết cũng không muốn đi Bắc Khâu. Nếu như đi rồi chẳng phải sẽ trở thành người ở rể hay sao?
Hơn nữa, Mạc Phong cũng không muốn vì cô ta mà từ bỏ mảnh đất thảo nguyên rộng lớn.
Buổi trưa hai người đều ở nhà, Mạc Phong thể hiện tài nấu nướng, anh làm hai món ăn rồi bưng lên.
“Oa! Thơm quá, không ngờ tài nấu nướng của anh lại giỏi như vậy!”, Diệp Đông Thanh hít sâu một hơi, mê đắm nói.
Mạc Phong không khỏi lắc đầu, anh cạn lời: “Phục cô quá đi, lẽ nào ở Bắc Khâu ngày nào cô cũng phải gặm vỏ cây hay sao?”
“Không phải thế! Vì gia đình tôi ba đời trồng thuốc nên cơm nước mỗi ngày đều ít muối không có vị gì, thậm chí còn ít khi có vị cay. Tôi đã ăn như thế hơn hai mươi năm nay rồi. Thật không ngờ bên ngoài lại có nhiều đồ ăn ngon như vậy!”
Tuổi thơ này chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhàm chán rồi, tuy rằng nhà họ Diệp có rất nhiều tiền, nhưng bắt đầu từ khi còn bé đã bắt phải dưỡng sinh rồi.
Ba bữa ăn đều rất nhạt, buổi sáng chắc chắn là cháo, buổi trưa là cơm trắng, bất kể là món gì, về cơ bản đều thanh đạm, ngay cả bào ngư cùng tôm hùm cũng hấp, buổi tối lại càng quá đáng hơn, uống một bát thuốc Đông y để dưỡng sinh.
“Tôi còn tưởng những người giàu có như mấy người sống thoải mái sung sướng thế nào cơ!”, Mạc Phong lắc đầu cười khổ.
Diệp Đông Thanh nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Anh còn phải trả lời tôi, rốt cuộc khi nào thì anh về Bắc Khâu với tôi đây!”
“Chờ đến khi nào tháng hai có ba mươi ngày nhé!”
Đột nhiên, một tia nhìn dữ dội hướng về phía anh.
Mạc Phong vội chuyển đề tài, cười gượng nói: “Coi cô kìa, tức đến mức có nếp nhăn rồi. Lần này cô đến Giang Hải làm gì?”
Khi anh nhắc nhở như vậy, Diệp Đông Thanh vỗ đầu mình: “Phải rồi, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Chỉ cần cô đừng hỏi tôi khi nào trở về Bắc Khâu cùng cô, những chuyện khác đều không thành vấn đề!”, anh cười bất lực.
Diệp Đông Thanh trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Anh ở Giang Hải lâu như vậy có từng gặp một người rất kỳ lạ, đặc biệt say mê dược diệu hay chưa? Tóm lại chỗ nào có ông ta thì chỗ đó đều là thuốc Đông y cả! Anh có từng gặp người này bao giờ chưa?”
Sao nghe cô ta miêu tả như vậy, anh lại cảm thấy giống lão già chết tiệt kia thế nhỉ?
Lần đầu tiên gặp ông ta, trong sân nhà ông ta chỗ nào cũng có dược liệu, hơn nữa dược liệu trồng ở bốn xung quanh, cả sân toàn là mùi dược liệu, thế này cũng được coi là say mê rồi phải không nhỉ?
Hơn nữa ông ta còn đặc biệt dặn không được cho ai biết mình đang ở đây, nhưng Diệp Đông Thanh ngàn dặm xa xôi đến tận Giang Hải chỉ để tìm một người say mê thuốc Đông y.
Liệu có mối liên hệ nào giữa hai điều này hay không?
“Tôi đang hỏi anh đó? Anh bị ngốc rồi à?”, Diệp Đông Thanh lấy đũa chọc chọc Mạc Phong, cười nhạo: “Được rồi, tôi trêu anh thôi, mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi. Có những hậu quả chúng ta cũng nên tự mình gánh chịu. Tôi sẽ không ép anh phải về Bắc Khâu với tôi. Có điều anh phải nhớ là anh nợ tôi một điều kiện đó!”
Mạc Phong gãi đầu cười gượng: “Cô nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, có điều người mà cô muốn tìm tôi chưa từng nghe nói đến, người này rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng! Ông tôi nói rằng nhất định phải tìm được ông ấy, nhưng chỉ biết tiền bối dược tiên đó đến Giang Hải này vào hai mươi năm trước, những manh mối khác tôi đều không rõ. Giang Hải lớn như thế này biết tìm thế nào đây? Chưa biết chừng ông ta đã không còn ở Giang Hải từ lâu rồi ấy chứ! Haizz…đến công cốc một chuyến rồi”, cô ta cúi đầu khẽ thở dài một tiếng.
Dược tiên? Có mối liên hệ nào với ông già này không?
Sau khi ăn xong, Diệp Đông Thanh đi chợp mắt, lúc Mạc Phong đang dọn dẹp trong bếp, điện thoại trong túi anh vang lên.
Anh cầm lên thì thấy đó là cuộc gọi của Từ Giai Nhiên, do dự một lúc rồi anh mới bắt máy: “Cô Từ có điều chỉ cần chỉ dạy?”
“Anh có rảnh không? Ra ngoài uống trà chiều đi!”, cô ta nói qua điện thoại với giọng rất quyến rũ.
Nghĩ rằng Mạc Phong không muốn ra ngoài nên Từ Giai Nhiên lại nói thêm một câu: “Nếu không có thời gian thì thôi, nhưng chiếc Jaguar mà anh mới mua thật đẹp. Hai ngày trước nhà Mộ Dung cũng bị mất một chiếc giống y như vậy!”
Tại một quán cà phê ngoài trời bên bờ sông.
Từ xa, anh đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên ghế. Mọi thứ trông thật quyến rũ, nhưng thứ duy nhất không thành công chính là đôi giày!
Nếu cô ta đi một đôi giày cao gót màu đỏ thì thật hoàn hảo, nhưng cô ta lại đang đi một đôi giày vải, giữa sự gợi cảm còn mang theo một chút đơn thuần.
Từ Giai Nhiên chỉ ngồi đó mà không nói một lời, rất nhiều người tiến lại gần bắt chuyện, cho đến hiện tại, trước mặt cô ta đã có mấy người đàn ông đang không ngừng thể hiện sự ân cần.
“Người đẹp, em có thể để lại số điện thoại được không?”
“Phải đó, sau này nếu có thời gian có thể hẹn ra ngoài ăn cơm mà!”
“Nếu thực sự không được thì cho địa chỉ nhà cũng được, tụi anh có thể đến đón em!”
Chỉ thấy đôi chân đang bắt chéo của cô khẽ nhấc xuống: “Muốn hẹn hò với tôi hả, vậy thì phải xem bạn trai tôi có đồng ý hay không đã!”
“Bạn trai?”, những người này đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
Từ Giai Nhiên đã ngồi ở đây gần một tiếng đồng hồ và luôn giữ biểu cảm lạnh lùng không quan tâm thế sự. Cho dù họ có trêu đùa thế nào cô cũng không thèm ngó ngàng tới.
Nhưng lúc này trong đôi mắt cô ta lại chứa đựng tình cảm sâu sắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hấp dẫn.
Mọi người quay đầu lại liền thấy Mạc Phong đang sải bước đi về phía bên này.
“Chính là gã đó à?”
Từ Giai Nhiên đứng dậy nắm lấy cánh tya của Mạc Phong: “Đúng! Đây là bạn trai của tôi! Anh ấy đẹp trai chứ?”
“Đẹp trai! Đẹp trai có cái tác dụng khỉ gì.
Trong xã hộ này, tiền mới là vua!” Một thanh nên đeo đồng hồ casino cười cơt.
Người đàn ông mặc vest cảu Mitchelt kia cũng cười khinh thường: “Cho dù ở cái xã hội này thì đẹp trai cũng chỉ có thể làm một tên ăn bám mà thôi, có tác dụng gì chứ? Người đẹp, anh nói em theo tên này cũng uất ức qua. Hay là theo anh đi, anh đưa em đi hóng gió trên con xe BMW X6 anh mới mua nhé!”
Chương 295: Thét lên trên nắp thùng trước xe
Trước đó họ vẫn còn đang lo lắng rằng bạn trai của người đẹp như Từ Giai Nhiên chí ít cũng phải là cậu ấm ngầu nghĩnh đến thế nào cơ?
Nhưng khi nhìn thấy Mạc Phong, những người này liền cười xấu xa, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Từ Giai Nhiên nắm tay anh, nhỏ giọng nói: “Bọn họ coi thường anh như vậy mà anh không có chút phản ứng gì sao?”
Trước mặt người khác, cô ta là một người có tâm tư tỉ mỉ, nhưng trước mặt Mạc Phong, cô ta lại giống như một đứa trẻ chưa lớn.
Chưa kể đến việc Mạc Phong không thể phân biệt được đâu mới là con người thật của cô ta, ngay cả bản thân Từ Giai Nhiên cũng không thể phân biệt được đâu mới thực sự là mình.
“Anh lái xe gì?”, Mạc Phong mỉm cười nhìn người thanh niên đeo chiếc Casio.
Gã thanh niên lắc chìa khóa xe: “Mercedes!”
“Thế anh lái xe gì?”
“BMW X6!”
“Còn anh thì sao?”
“Audi A4L!”
Mạc Phong không khỏi nhướng mày: “Xe sang thật đó! Nhưng mà chẳng phải là vẫn không cua được bạn gái của tôi hay sao? Còn khoe mẽ cái gì chứ?”
“Có một câu nói rất hay, thà khóc trong BMW còn hơn cười khi ngồi trên xe đạp! Anh nuôi nổi cô ấy không?”, gã thanh niên điều khiển BMW X6 vừa dùng đầu ngón tay lắc chìa khóa xe vừa cười đắc thắng.
Anh không nhịn được cười, lấy chìa khóa xe Jaguar ra bấm: “Xin lỗi, tôi thực sự không thể làm cô ấy khóc trong xe BMW, nhưng tôi có thể khiến cô ấy hét lên trên nắp thùng trước con xe Jaguar!”
Nói xong anh ôm Từ Giai Nhiên vào lòng rồi hướng về phía chiếc Jaguar đang đậu bên đường.
Cả ba người đều chết lặng.
Jaguar phiên bản f-pace hàng đầu, ước tính dè dặt ít nhất cũng phải hơn một triệu rưỡi tệ.
Cái gì mà BMW x6, Audi A4L, tất cả đều bị chiếc xe đó bỏ xa cả một con phố.
Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của những người đó, Từ Giai Nhiên không khỏi cảm thấy tự hào khi ngồi trên xe: “Vừa rồi anh thể hiện quá ngầu luôn. Nhìn bộ dạng của họ kìa, thật là thú vị!”
“Hay là lúc nào thử trải nghiệm cảm giác tôi khiến cô thét lên như thế nào trên nắp thùng trước xe đi?”, Mạc Phong quay đầu lại, nhướng mày nhếch mép cười.
Từ Giai Nhiên cúi người liếc anh một cái, nhưng cô ta không hề tức giận, ngược lại còn có chút hóm hỉnh: “Anh chết đi! Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, cho dù tôi có bằng lòng, e rằng cũng sẽ có người cảm thấy không vui!”
Xe đang chạy trên đại lộ Hoàn Giang, khuôn mặt xinh đẹp của Từ Giai Nhiên lo lắng, cô ta khẽ hét lên: “Dừng lại!”
Kéttt…
Cú phanh gấp khiến lốp của Jaguar bị mài mòn một vết dài trên đường.
“Làm gì vậy? Làm tôi hết hồn, đột nhiên dừng xe lại làm gì?”, Mạc Phong kinh ngạc quay đầu kêu lên.
Từ Giai Nhiên mở cửa xe bước xuống và đi thẳng về hướng bờ sông.
“Anh chờ tôi chút!”
Mạc Phong cũng vội vàng tìm chỗ đậu xe, để lát nữa quay lại xe không bị cảnh sát giao thông lôi đi mất.
Đến bên bờ sông, nhìn cô ta trong bộ váy đỏ này, ý cảnh chân thực tràn đầy tạo cảm giác như thể đã đi xuyên qua một ngàn năm.
“Có ai nói cô mặc bộ váy này rất đẹp không?”, Mạc Phong nhìn theo bóng lưng của cô ta và mỉm cười.
Khuôn mặt xinh xắn của Từ Giai Nhiên hơi quay lại, cô ta lè lưỡi tinh nghịch: “Anh có thích không?”
“Thích, có điều đôi giày này không được hợp lắm, tôi còn tưởng cô đi một lần rồi vứt đi cơ. Vậy nên tôi mới không mua đôi quá đắt, không ngờ cô lại đi đôi giày này lần thứ hai!”
Anh biết bộ đồ trên người Từ Giai Nhiên đắt tiền đến như thế nào. Quần áo về cơ bản được làm với số lượng hạn chế. Thứ rẻ nhất trên người cô ta có lẽ là chiếc kẹp tóc trên đầu, ước tính khoảng một trăm nghìn tệ một chiếc.
Trước giờ cô ta chỉ toàn dùng đồ cao cấp, vì vậy Mạc Phong thực sự không ngờ cô ta lại có thể đi đôi giày vải mười lăm tệ này đến lần thứ hai.
“Tôi còn tưởng anh hiểu con gái lắm cơ, nhưng bây giờ có vẻ như anh cũng không hiểu tâm tư con gái lắm!”, Từ Giai Nhiên cúi xuống liếc anh một cái rồi cười thoải mái: “Điều tôi quan tâm không phải là giá trị của đồ đạc, mà là ai tặng nó cho tôi! Nếu là của người mà tôi thích tặng tôi, tôi nghĩ đó là thứ quý giá nhất trên đời ngay cả khi đó chỉ là bông hoa dại bên đường!”
Không biết lúc đó Mạc Phong thực sự không hiểu hay đang giả vờ bối rối.
“Là cậu ấm nhà nào bị cô nhắm trúng rồi vậy, họ cũng đen đủi quá đi, sợ rằng kiếp trước tạo nghiệt nhiều quá đây mà!”, Mạc Phong nhướng mày nhếch môi nói.
Từ Giai Nhiên trừng mắt nhìn anh và cũng không nói gì thêm.
Cô ta tin rằng với sự thông minh của Mạc Phong, anh chắc chắn có thể hiểu được ý nghĩa của câu nói này, có lẽ anh chàng này chỉ không muốn làm rõ ràng mối quan hệ, để sau này gặp nhau không quá xấu hổ mà thôi.
“Nếu tôi không nhầm, cô ba nhà họ Diệp chắc là ở chỗ anh nhỉ? Cô ta được lắm, trước đó đã có một tiểu thư nhà họ Dương xả thân cứu mạng anh, sau này lại còn móc nối được với cô chiêu nhà họ Diệp nữa. Lại còn cô vợ trên danh nghĩa cũng là người đẹp số một Giang Hải, cuộc sống của anh cũng thật thoải mái làm sao!”, Từ Giai Nhiên khoanh tay và quay đầu lại cười tủm tỉm.
Mạc Phong xòe tay ra tỏ vẻ không hiểu: “Cô đang nói gì vậy, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”
“Đừng giả vờ! Người trong ảnh là anh phải không?”
Từ Giai Nhiên mở điện thoại lên, trên màn hình là ảnh chụp video giám sát lúc trước Mạc Phong và Diệp Đông Thanh ở quầy thịt nướng.
“Sao hả, trông đẹp trai thì nhất định phải là tôi à?”, có đánh chết anh cũng không thừa nhận.
Tuy nhiên, Từ Giai Nhiên không tiếp tục truy hỏi nữa, quần áo giống nhau, cùng một chiếc xe, điều này đến kẻ ngu cũng có thể đoán ra được.
Nếu như đã không muốn thừa nhận thì không cần phải tiếp tục gặng hỏi, ít nhất cô ta ở chỗ Mạc Phong cũng tốt hơn chỗ nhà Mộ Dung hay nhà họ Châu.
Từ Giai Nhiên nhìn con đường lát đá cuội trước mặt, cô ta chợt cởi giày ta, bàn chân ngọc ngà thanh tú của cô trở nên trắng muốt dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời.
“Cô chậm lại, cẩn thận kẻo lát nữa ngã đấy!”, Mạc Phong đứng sau lưng cô ta trêu ghẹo.
Từ Giai Nhiên không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn anh: “Nói cho anh một bí mật!”
“Bí mật gì?”
“Người yêu cũ của anh hôm nay đính hôn rồi! Không biết trong lòng anh cảm thấy thế nào?”
Nụ cười trên mặt Mạc Phong lập tức đông cứng lại.
Vốn dĩ gần đây đã xảy ra đủ thứ chuyện nên anh đã bỏ quên chuyện của Dương Thái Nhi rồi, nhưng lúc này lại bị người phụ nữ này khơi dậy.
“Đính hôn thì đính hôn thôi. Tuổi trẻ ai mà không yêu đương vài lần, cũng phải có vài lần không thành chứ phải không?”, anh vẫn cư xử rất thản nhiên, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
Từ Giai Nhiên không khỏi khẽ lắc đầu khi thấy anh gượng cười như vậy: “Tôi khuyên anh dạo này nên kiềm kiềm lại chút đi, một khi không được nhà họ Dương che chở cho nữa, e rằng những người mà anh dây vào sẽ lần lượt tìm đến anh đấy!”
“Cô đang nói nhà họ Châu ấy hả?”
Lần trước Châu Phi bị anh đánh đến liệt nửa người, Châu Nhược Nhiên vẫn đang chờ thời cơ tìm đến tận cửa.
“Anh cho rằng mình chỉ dây vào mỗi nhà họ Châu thôi sao?”, cô ta quay đầu lại, đôi mắt xinh xắn chớp chớp: “Có điều anh đừng lo, tôi sẽ không đối phó với anh như họ đâu!”
Mạc Phong không khỏi lắc đầu cười khổ: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi, bớt đi một nữ ‘Gia Cát Lượng’ như cô, chắc là tôi vẫn miễn cưỡng đối phó được”.
Về phần nhà họ Châu, anh thật sự không coi ra gì cả. Cái anh sợ là những kẻ thù vẫn luôn nấp trong bóng tối kia cơ.
Lần này kẻ thù chắc chắn cũng đã biết anh đã trở về Hoa Hạ…
Chương 296: Tôi có thai rồi
Sau khi đi dạo quanh bờ sông với Từ Giai Nhiên, Mạc Phong đương nhiên cũng có ý định trở về nhà rồi.
Hôm nay có thể coi là một ngày trốn việc, lát nữa về không biết Mục Thu Nghi sẽ xử lý anh như thế nào đây.
Chạng vạng tối, ở Yến Kinh.
Bên trong Cửu Thành ở Yến Kinh, trong một trang viên sang trọng.
Hôm nay, hầu như tất cả những người quyền quý ở Yến Kinh đều có mặt.
Hầu hết mọi người đều hoặc là giàu có hoặc là quyền quý, trong tay đều có quyền lực hoặc tiền bạc, bên ngoài họ cũng là những nhân vật nổi như cồn.
Cuộc hôn nhân của hai gia tộc siêu giàu là nhà họ Tưởng và nhà họ Dương chắc chắn là một vấn đề giật gân đối với toàn bộ Yến Kinh và thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ.
Hầu như tất cả các gia đình được coi là bề thế đều đã nghe tin này, nhưng mối đe dọa lớn nhất đối với cuộc hôn nhân của hai gia tộc này chính là những gia tộc lớn khác của Yến Kinh.
Nhà họ Dương có thế lực và nhà họ Tưởng có tiền, nếu kết hợp lại như thế này, thật không biết những gia tộc khác ở Yến Kinh sẽ cảm thấy thế nào.
Có lẽ họ cũng sẽ lo lắng không yên, hai gia tộc lớn ở Yến Kinh kết duyên với nhau, khó tránh khỏi dẫn đến sự mất cân bằng ở nơi đây.
Tại tiệc rượu.
Tưởng Minh Xuyên nắm tay Dương Thái Nhi nâng ly chúc mừng tất cả các vị khách.
“Chú Vương, đã lâu không gặp! Tình hình ở Nam Hải thế nào rồi chú?”
Một người đàn ông trung niên sắp hói hết đầu nhanh chóng đứng dậy khách sáo nói: “Cậu Tưởng, chúc tân hôn vui vẻ nhé! Cô Dương hôm nay thật đẹp, không hổ danh là ‘tiểu hoa đán’ nổi tiếng! Đám lộm nhộm bên phía Nam Hải đã bị xử lý từ lâu rồi!”
“Thế thì tốt rồi, chú Vương dùng bữa nhé, chúng cháu đi một vòng đã”, Tưởng Minh Xuyên lại kéo Dương Thái Nhi đến bàn bên cạnh.
Nhưng mới đi được nửa đường, Dương Thái Nhi liền dừng lại tại chỗ.
“Tôi không đi được không?”, cô ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói.
Tưởng Minh Xuyên trầm giọng nói: “Có nhầm lẫn gì không vậy? Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đương nhiên phải nâng ly chúc mừng. Khách khứa của hai bên gia đình đều ở đây, cô sẽ không để mất mặt như vậy chứ? Cô nhìn xem ông nội cô đang vui đến mức nào kìa!”
Ông cụ Dương lúc này đang vừa nói vừa cười với một đám đông người, lâu lắm rồi mới thấy ông cụ vui vẻ như vậy.
“Đi cùng anh mời rượu cũng không sao, nhưng tôi không uống được!”, Dương Thái Nhi nghiêm nghị nói.
“Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Uống chút rượu về lát nữa sẽ thoải mái hơn đó!”, Tưởng Minh Xuyên nhướng mày, nhếch mép cười: “Nhưng cô không uống cũng không sao! Tôi uống! Có điều tối tôi uống say là sẽ dữ dội lắm đó nha!”
Cô ta nhấc chân đá tới tấp: “Đồ khốn nạn! Ai muốn làm chuyện đó với anh chứ? Lát nữa tôi về nhà họ Dương!”
“Ha ha! Vậy phải xem xem ông cụ Dương có cho cô về nhà hay không rồi!”
Mặc dù hôm nay không phải là hôn lễ chính thức, nhưng cũng coi như là lời thông báo quang minh chính đại đến các gia tộc lớn khác.
Nếu như hôm nay Dương Thái Nhi còn muốn trở về nhà họ Dương thì có chút không hợp lý, điều này cũng sẽ khiến người ta nắm được thóp.
Về phần cô không muốn uống rượu, đương nhiên không phải vì sợ uống rượu xong sẽ xảy ra chuyện gì. Suốt đường đi, Dương Thái Nhi đều dùng tay che bụng mình lại, sợ rằng có người va phải mình.
Hơn tám giờ tối.
Tiệc chiêu đãi kết thúc.
Dương Thái Nhi đã lợi dụng lúc hỗn loạn và lẩn vào đoàn xe của nhà họ Dương.
“Cô cả à? Cô lên nhầm xe đúng không?”, tài xế quay đầu lại kinh ngạc nói.
Đáng lý ra giờ này Dương Thái Nhi phải rời đi cùng đoàn xe của nhà họ Tưởng rồi mới phải, cô ta nói với vẻ mặt u ám: “Lái xe đi!”
“Nhưng thưa cô…”
“Không nghe thấy gì sao? Tôi bảo ông lái xe đi!”
Chính lúc này.
Cốc cốc cốc…
Tài xế vội lăn cửa kính xe xuống và cười với vẻ cung kính: “Cậu Tưởng, cậu có gì căn dặn sao?”
“Xuống xe!”, Tưởng Minh Xuyên mỉm cười ngoắc ngoắc tay.
Lúc này Dương Thái Nhi đang ngồi ở hàng ghế sau hét lên: “Không được xuống!”
Nhưng tài xế nhìn Dương Thái Nhi rồi nhìn Tưởng Minh Xuyên, cuối cùng ông ta cũng mở cửa xe và đi xuống.
Tưởng Minh Xuyên ngồi luôn vào ghế lái: “Hôm nay ngoài việc theo tôi trở về nhà họ Tưởng ra, cô không được phép đi đâu hết!”
“Thật sao? Tôi không ngồi chiếc xe này là được chứ gì!”, Dương Thái Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn và tức giận nói, sau đó mở cửa xe định bước ra.
Nhưng hắn lại mỉm cười lắc đầu: “Tôi đã mua hết đoàn xe của nhà họ Dương rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt ông cụ Dương! Vậy nên hôm nay ngoài việc ngồi xe của nhà họ Tưởng chúng tôi ra, cô căn bản không thể đi đâu được!”
“Anh…”
Dương Thái Nhi mở cửa xuống xe mà không nói thêm câu nào nữa.
Nhưng đúng lúc đó cô ta lại đụng phải ông nội đang đi tới.
“Ông nội, ông nhìn xem! Ông mau nói anh ta đi, cháu muốn về nhà mình ở!”
Ông cụ chống tay sau lưng, nhỏ giọng nói: “Thái Nhi, đừng làm loạn nữa, mau theo cậu Tưởng về nhà. Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, cháu õng a õng ẹo ở đây còn ra thể thống gì nữa!”
“Nhưng cháu không muốn đến nhà họ Tưởng!”
“Chuyện này không đến lượt cháu muốn hay không! Hôm nay nếu như cháu không đi thì ông sẽ cho người trói cháu lại bắt đi, cháu tự mình lựa chọn đi!”
Dương Thái Nhi tin rằng ông nội cô ta thực sự có khả năng làm chuyện như vậy, nếu cô tiếp tục chống cự, có lẽ sẽ có vài người xông ra trói cô ta mang đến nhà họ Tưởng.
Tưởng Minh Xuyên lúc này mới bước xuống xe, hắn cười tủm tỉm nói: “Ông Dương!”
“Tối nay Thái Nhi sẽ theo cậu về, nhưng cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”, ông cụ Dương nhướng mày và thấp giọng nói.
Đây có thể coi là một câu nói lịch sự rồi, nếu như đã đến nước này rồi thì đương nhiên cũng phải thuận gió đẩy thuyền thôi.
“Cháu đâu dám ạ, chỉ cần sau này Thái Nhi đừng bắt nạt cháu là được!”, Tưởng Minh Xuyên quay đầu nhìn cô ta và nhếch mép cười nói.
Cuối cùng, Dương Thái Nhi bị Tưởng Minh Xuyên đưa lên xe nhà họ Tưởng.
Ngồi trong xe, cô ta không nói lời nào, trong đầu chỉ nghĩ đến một người, tất cả đều là hình bóng của người đó.
“Kiếp này chúng ta thật sự hết duyên rồi sao?”, cô tựa vào bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, nghẹn ngào nói.
Tưởng Minh Xuyên đang ngồi sang một bên ngâm nga một bài hát, coi bộ tâm trạng hắn có vẻ đang rất tốt.
Về đến nhà, hắn kéo tuột Dương Thái Nhi vào phòng.
“Đừng chạm vào tôi!”, cô ta hất tay Tưởng Minh Xuyên ra, tức giận nói.
Nhưng Tưởng Minh Xuyên liền đẩy cô ta lên giường: “Mẹ kiếp, đã kết hôn rồi mà cô còn không cho tôi chạm vào, tôi cũng là đàn ông đó!”
Sau đó, hắn chồm lên trên, đặc biệt là sau khi uống rượu thì thần trí hắn đã không còn được tỉnh táo lắm.
Dương Thái Nhi bị ngã sõng soài trên giường, hai tay vẫn ôm chặt bụng của mình: “Đừng có mơ, tôi nói không được là không được!”
“Ha ha! Cô nói không được? Thế tôi cứ cố tình thì sao?”, Tưởng Minh Xuyên ngay lập tức đè Dương Thái Nhi xuống giường như một con hổ đói.
Sức lực của người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể ngăn cản được người đàn ông? Dương Thái Nhi bị đè ở trên giường, không thể nhúc nhích được: “Buông tôi ra! Anh có tin là tôi kiện anh không?”
“Ha ha ha ha! Cô kiện tôi sao? Có nhầm không vậy? Giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, cô kiện tôi kiểu gì?”
Phải rồi, giờ cô ta đã kết hôn rồi,pháp luật sẽ không thụ lý những vụ án như vậy.
Cô ta tức giận đầy Tưởng Minh Xuyên ra: “Anh ngồi dậy, tôi có chuyện cần nói!”
“Ha ha, nói lời yêu đương ấy hả?Thôi dẹp đi, tốt hơn hết là tranh thủ làm chuyện chính đi thì hơn!”
“tôi có thai rồi!”