Chương 286: Gái theo về nhà
Nếu thực sự thèm muốn dược liệu của nhà họ Diệp, cũng không cần thiết phải khổ công tốn sức như vậy. Hơn nữa tuy rằng dược liệu nhà họ Diệp tốt, nhưng thế gia dược liệu ở khắp thế giới này đâu phải chỉ có mỗi nhà họ Diệp.
“Cháu nói đúng, mục đích của chúng ta không chỉ là dược liệu của nhà họ Diệp, nhưng đúng là ông rất thích dược liệu của gia tộc họ!”, ông cụ lắc đầu cười nói.
Khóe miệng Mộ Dung Trầm Chương hơi giật giật, nói chuyện kiểu lòng vòng như này, người bình thường có thể hiểu được sao?
“Ông nội, ngoài nhà họ Diệp ở Bắc Khâu là dòng họ làm về dược liệu ra, nhà họ Đường ở Sơn Thục không phải cũng là một gia tộc về dược liệu hay sao? Nếu thực sự không được thì chúng ta tìm nhà họ Đường hợp tác chẳng phải là xong rồi sao?”, một tay anh ta chống cằm và hỏi đầy vẻ nghi hoặc.
Ông cụ gõ gậy, trầm giọng nói: “Mặc dù nhà họ Đường cũng là một gia tộc về dược liệu, nhưng cái họ sản xuất là độc dược! Ông cần dùng dược liệu của gia tộc họ Diệp để luyện ra một nhóm chuyên đánh đấm, sau này thế cục ở Giang Hải này e rằng sẽ xảy ra biến động! Chúng ta cần chuẩn bị từ sớm, lên sẵn kế hoạch!”
Gần đây ở Giang Hải thường xuyên xảy ra chuyện, cục diện ổn định ban đầu bắt đầu trở nên hỗn loạn, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì nhà Mộ Dung cũng có thể ứng phó kịp thời.
Nếu không, kết cục sẽ giống như nhà họ Châu, họ không có cao thủ trong tay, bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch đập cho tơi tả.
Lúc này trong khu chợ đêm.
Mạc Phong vác cái bụng bự rồi mãn nguyện nằm xuống ghế: “Ăn no quá! Sướng quá!”
“Đây là lần đầu tiên tôi ăn no như thế này …”, Diệp Đông Thanh cũng dựa vào ghế thở dài.
Trước đây ở nhà cô ta cười không hở răng, chỉ ăn no một nửa, vậy nên trước giờ chưa từng thực sự no bụng.
Tư tưởng mà cô ta phải thấm nhuần từ khi còn nhỏ là phải làm một thục nữ, phải thông thạo cầm kỳ thi họa. Thậm chí dù ở thời đại này, cô ta vẫn không thoát khỏi việc phải học thêu thùa.
“Ông chủ! Thanh toán!”, Mạc Phong vẫy tay mỉm cười: “Quen biết cũng là duyên phận, bữa này tôi sẽ mời!”
Diệp Đông Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tôi chưa bao giờ ăn cơm miễn phí! Bữa nay tôi mời!”
Nói rồi cô ta sờ vào túi của mình, nhưng ngay khi thò tay vào túi thì bàn tay này đã đưa ra từ đáy chiếc túi.
Hử?
Một lỗ lớn xuất hiện ở đáy túi!
“Ấy? Ví của tôi đâu?”, đôi mắt đẹp của Diệp Đông Thanh đột nhiên mở to, cô ta thốt lên.
Thấy vậy Mạc Phong không khỏi khẽ lắc đầu: “Thử nghĩ lại xem có phải lúc tới đây có người muốn bắt chuyện với cô, hoặc chủ động mượn cô thứ gì hay không?”
Cô ta cúi đầu suy nghĩ mông lung: “Đúng rồi! Ở sân bay có một bà bầu cứ nói chuyện với tôi, tôi cũng ngại từ chối. Lúc đó, cô ta còn nói rằng chiếc túi của tôi rất đẹp, đưa cho cô ta xem thử. Chắc chắn lúc đó cô ta giở trò rồi!”
“IQ của cô thật khiến người ta phải cảm động đó! Đây là lần đầu tiên đi xa nhà sao?”, Mạc Phong nhìn cô ta cười nhạo báng.
Đôi mắt đẹp của Diệp Đông Thanh lóe lên: “Sao anh biết vậy? Thực ra lần này tôi…lén ra ngoài đó!”
Với kinh nghiệm xã hội như thế này, ném cô ta ra ngoài xã hội ba ngày cô ta chết chắc.
Cô ta còn dám thản nhiên lên xe của người đàn ông lạ, đúng là bê con mới sinh không sợ hổ, nếu gặp phải ông chú khốn nạn nào đó thì đây lại là một câu chuyện khác rồi.
Mạc Phong đứng dậy thanh toán, ông chủ đưa hóa đơn tới: “Thưa anh, tổng cộng hết ba trăm tám mươi sáu tệ!”
Anh móc từ trong ví ra bốn trăm tệ đưa cho ông chủ: “Không cần thối lại!”
Thanh toán tiền xong, anh không quan tâm đến bà cô này nữa mà cứ thế đội mưa đi ra ngoài, định lái xe về nhà.
“Này… Anh đi đâu vậy?”, Diệp Đông Thanh nhìn theo bóng lưng của anh kêu lên.
“Vớ vẩn! Đương nhiên là về nhà rồi! Chứ không còn có thể làm gì nữa, đưa cô đi khách sạn chắc?”, Mạc Phong cười với vẻ bất lực.
Vừa định bước ra ngoài thì có tiếng hét sau lưng.
“Á…”
Anh xoa xoa thái dương, anh thật sự không biết mình đen đủi thế nào mà lại gặp phải người phụ nữ như thế này!
“Lại làm sao nữa?”
Anh quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ba gã đàn ông đang nhào về phía trước định làm quen với cô ta.
“Ấy, người đẹp! Có cô đơn không? Có cần tìm một người đồng hành không?”
“Tối nay ba anh em chúng anh chơi mạt chược với cô em có được không? Vừa có thể tiêu khiển lại vừa kiếm được tiền!”
“Phải đó! Gã đàn ông đó không thương em thì bọn anh thương em nhé!”
Chủ cửa hàng đang dọn bàn khẽ ho một tiếng: “Anh Hổ, đừng làm bừa nữa, bạn trai người ta vẫn còn ở đây đó!”
“Xùy! Ở đây thì đã làm sao, tối nay tôi đá bay nó khỏi cuộc luôn!”, một người đàn ông trung niên mập mạp rung lắc mớ thịt trên người mình, khịt mũi nói.
Diệp Đông Thanh dựa vào tường, nhìn Mạc Phong khẩn cầu: “Đưa tôi đi! Làm ơn!”
“Này … tôi thực sự phục cô luôn đó! Ngoài việc gây rắc rối cho tôi thì cô còn có thể làm được gì nữa?”, Mạc Phong xoa xoa thái dương nhếch mép nhạo báng.
Sớm biết thế này thì đã không nên cho cô ta đi nhờ rồi, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện sau đó nữa.
Anh sải bước tiến lên định nắm lấy cổ tay Diệp Đông Thanh, nhưng hai người đàn ông trung niên lập tức đứng chắn trước mặt anh.
“Cậu nhóc! Đã nói rồi, chúng ông đã để mắt đến người phụ nữ này, mày nghe không hiểu sao?”, người đàn ông trung niên mập mạp đứng giữa đường ôm băng ghế và gằn giọng nói.
Vừa dứt lời.
Rầm…
Anh tung ra một cú đá, cơ thể cục mịch lăn trên mặt đất như một quả bóng.
“Tôi ghét nhất có người đứng chắn trước mặt!”, Mạc Phong nhẹ nhàng thu chân lại và hừ lạnh.
Những người đàn ông ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy.
“Thằng nhóc thối tha! Mày lại dám đánh người à?”
“Làm phản rồi đây, ở đâu nhảy ra thằng nhãi này, chán sống rồi hả?”
“Ngay cả anh Hổ mà cũng dám đánh, dạy cho nó một bài học!”
Mạc Phong liếc nhìn chiếc bàn ở bên cạnh.
Một nắm đấm đập mạnh vào một góc bàn.
“Nếu làm tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Những người đó vẫn nở nụ cười khinh thường.
Lách tách …
Chiếc bàn đột nhiên tách ra từ giữa, và vỡ thành tám mảnh, vỡ vụn đầy mặt đất như thủy tinh.
Mọi người đột nhiên nín thở.
Đây là bàn bằng đá đó!
Với một cú đấm thôi mà ngay cả những viên đá cũng bị vỡ thành nhiều miếng. Sức mạnh này phải lớn cỡ nào chứ?
Diệp Đông Thanh đang nấp đằng sau cũng che miệng lại vì kinh ngạc.
Những người trước đó đang xôn xao cũng cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
“Ngầu không?”, Mạc Phong quay đầu nhìn cô ta và nhướng mày cười xấu xa.
Diệp Đông Thanh không khỏi ngẩn ra: “Ngầu cái con khỉ!”
Anh nhướng mày nhìn chiếc xe đang đậu đối diện: “Cô nhóc, theo tôi!”
“Này…anh gọi ai là cô nhóc đấy?”
Nhưng Mạc Phong không đợi cô ta, anh sải bước đến trước xe, mở cửa ngồi vào, mưa thật sự quá nặng hạt, mùa hè quả nhiên chính là mùa mưa.
Diệp Đông Thanh ướt át mở cửa bước vào trong xe, thân thể cô ta run lên bần bật.
“Cô…không định theo tôi về nhà đấy chứ?”, Mạc Phong quay đầu nhìn cô ta mà không nói nên lời.
Không ngờ, cô nhóc này lại gật đầu lia lịa: “Chứ không thì sao nữa? Làm việc tốt thì phải làm đến cùng cứ, đã thương thì thương cho chót, anh nhẫn tâm nhìn một cô gái lưu lạc bên ngoài sao? Hơn nữa anh cũng thấy rồi đấy, tôi bị mất ví rồi, giấy tờ các thứ đều ở trong đó cả! Nếu có làm lại thì cũng phải mất cả một tuần!”
Chương 287: Có duyên ngàn dặm xa xôi cũng tương phùng
Mặc dù đúng là vậy, nhưng nếu vợ anh biết được anh mang một người phụ nữ bên ngoài về nhà.
Không biết liệu cô ấy có dùng con dao làm bếp chặt anh ra thành từng mảnh hay không?
“Hay là … tôi thuê cho cô một phòng ở khách sạn, cô đừng theo tôi nữa. Cô cũng biết rồi đấy, trai đơn gái chiếc ở với nhau, cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao?”, Mạc Phong nở một nụ cười gượng gạo.
Cô ta cũng thật là can đảm, lên xe của người đàn ông lạ thì cũng đã đành, cô ta lại còn dám đi theo người đàn ông lạ về nhà!
Diệp Đông Thanh quay đầu khịt mũi: “Không sao, nếu như anh dám làm bừa, tôi sẽ…”
Nói xong, cô ta mở chiếc hộp của mình ra và lật xem, sau đó lấy ra một cây gậy.
“Cô định dùng cái này đánh tôi á?”, Mạc Phong khinh thường cười nói: “Nếu như thú tính của tôi nổi lên thì chiếc gậy này trong mắt tôi chẳng khác nào chiếc tăm xỉa răng!”
Xì…
Cô ta nhấn nút trên cây gậy, ngay lập tức nó phát ra nguồn điện: “Đây là dùi cui điện quân dụng, nếu chạm vào có thể khiến người ta bất tỉnh vài giờ! Hơn nữa tôi còn có cái này…”
Cô ta lại lấy trong túi ra một chiếc chai nhỏ.
“Lại là cái gì đây?”, vẻ mặt Mạc Phong khó hiểu hỏi.
Phụt…
Sau khi ấn, ngay lập tức một mùi sặc sụa bốc lên trong xe.
“Cái này gọi là… Hắt xì … xịt chống sói! Còn cả cái này…”
Mạc Phong nhanh chóng nắm lấy tay cô ta van xin: “Tôi sợ rồi đã được chưa? Đừng có lấy mấy cái thứ kỳ cục này ra nữa, nếu không tôi sẽ ném cô ra khỏi xe thật đấy!”
Diệp Đông Thanh như một cô bé, đem mọi thứ nhét lại vào túi: “Vậy anh có đồng ý đưa tôi về nhà không?”
“Này… Tôi thực sự phục cô rồi. Cô cũng ngần này tuổi rồi, không thể có chút ý thức phòng vệ được hay sao?”
“Cái gì mà ngần này tuổi rồi, tôi mới có hai mươi hai tuổi thôi!”
Hai mươi hai tuổi, trải nghiệm xã hội là con số không, cũng không biết ở nhà cô ta được bảo vệ đến như thế nào nữa.
Biệt thự Nam Sơn ở Giang Hải.
Mục Thu Nghi ngồi trong phòng khách và cứ nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường, cô cau mày nói: “Đã mười hai giờ rồi, sao tên đó vẫn chưa về nhỉ? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Cậu lo hão gì thế, người trên thế giới này đều có thể xảy ra chuyện, chỉ riêng anh ta thì không bao giờ! Gã này không gây ra chuyện gì thì mình đã cảm tạ trời đất lắm rồi!”, Tống Thi Vũ bước xuống nhà trong bộ đồ ngủ và mặt nạ trên mặt, cô mỉm cười nói.
Thời gian đầu cho dù Mạc Phong cả đêm không về, cô cũng không lo lắng gì cả, nhưng trong lòng luôn có cảm giác suy tính thiệt hơn.
Cốc cốc cốc…
Có tiếng gõ cửa.
“Vợ ơi! Mở cửa đi! Anh không mang theo chìa khóa!”
Tống Thi Vũ nghe thấy thế liền cười thành tiếng: “Yên tâm rồi nhé, lần nào gã này cũng phá phách ở ngoài đến đêm mới về, lẽ nào không biết trong nhà còn có người đang lo lắng cho mình sao? Để xem lát mình xử lý anh ta như thế nào!”
“Đừng nói linh tinh, ai lo cho anh ta chứ, mình chỉ là…”, Mục Thu Nghi nhất thời không biết nói sao, giải thích ấp a ấp úng.
Két…
Cánh cửa được mở ra.
“Này! Tôi nói này, lần sau anh có thể về sớm…”
Đang nói dở thì Tống Thi Vũ chợt sững người, chiếc mặt nạ đắp trên mặt rơi xuống đất.
“Thi Vũ, cậu sao vậy?”, lúc này Mục Thu Nghi mỉm cười đứng lên, nhưng khi nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa, cô không khỏi kêu lên: “Diệp Đông Thanh? Sao lại là cô?”
Ba người phụ nữ đều đưa mắt về phía Mạc Phong.
Anh cũng dang tay ra với vẻ mặt sững sờ: “Ô hô! Chuyện gì thế này? Mấy người quen nhau à?”
“Sao hai người lại quen nhau?”, Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đồng thanh.
Diệp Đông Thanh kéo chiếc hòm trong tay định rời đi: “Xin lỗi đã làm phiền…”
Nhưng ngay khi lên đến đầu cầu thang, một tiếng sấm lướt qua không trung.
Bùm…
Diệp Đông Thanh sợ tới mức ném cái hộp đi, lấy tay che lỗ tai “Á…”
Bên ngoài gió dữ dội, mưa càng ngày càng lớn, theo như tình hình hiện giờ, có lẽ ngày mai chưa chắc đã tạnh.
Tống Thi Vũ vội bước tới nắm lấy cánh tay cô ta cười gượng gạo và nói: “Ấy, cậu vừa mới đến đã định đi sao? Không coi tôi là bạn đấy à?”
“Tôi…chuyện ăn cơm trước đây, xin lỗi nhé…”, Diệp Đông Thanh nhìn Mục Thu Nghi và cúi đầu thật sâu.
Có lẽ cô ta tưởng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào lại đụng độ nữa thế này.
Mục Thu Nghi cũng không phải người keo kiệt, thấy cô ta run rẩy, người ướt át thì liền vội vàng kéo cô ta vào trong: “Mau vào trong đi, mưa to thế này cô có thể đi đâu được chứ?”
Lúc nói câu này, cô còn nhìn Mạc Phong một cái hằn học.
Các cô gái xinh đẹp đều không thoát khỏi nanh vuốt của anh ta?
Mạc Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh nhìn Tống Thi Vũ lẩm bẩm nói: “Chuyện là thế nào đấy? Mấy người quen nhau à?”
“Khách hàng mà hôm nay tôi với Thu Nghi đi gặp chính là cô ta, nhưng vừa mới nói chưa được vài câu thì cô ta đã vội vàng rời đi. Không ngờ lại được anh đón về đây…”, Tống Thi Vũ vỗ trán, nói một cách cạn lời.
Đây thực sự là nghiệt duyên mà!
Sau khi dầm mưa, Diệp Đông Thanh ngồi trên ghế sofa run cầm cập.
Mục Thu Nghi vội vàng chạy từ trên tầng xuống, trong tay cầm một chiếc váy nhỏ: “Mau đi tắm nước nóng rồi thay vào đi, đừng để bị cảm lạnh!”
“Chờ đã! Uống cái này trước rồi hãy đi tắm!”, Mạc Phong cũng bưng một bát canh từ trong bếp bước ra: “Đây là canh gừng để khử lạnh!”
Lúc này ở nhà họ Từ, Giang Hải.
Một người đàn ông trung niên đứng bên bệ cửa sổ nhìn cơn mưa nặng hạt.
“Vẫn chưa tìm thấy sao?”
Từ Giai Nhiên đứng phía sau khẽ gật đầu: “Nghe nói cô ta đã lên một chiếc Jaguar. Con đã điều tra ra người sở hữu chiếc xe này. Đó là người của nhà Mộ Dung. Bố, bố nói xem có phải cô ta đã bị họ giành đón đi trước rồi hay không?”
Người đàn ông trung niên trầm tư một hồi: “Con đó! Nếu chuyện này để nhà Mộ Dung giành được trước, sau này họ sẽ chèn ép chúng ta một bậc. Nhà họ Diệp là một bàn đạp cực tốt, có được sự ủng hộ của họ, nhà họ Từ chúng ta không những có thể kiếm được một khoản thu nhập lớn, mà còn có thể chiêu mộ được nhiều cao thủ hơn! Một núi không thể có hai hổ, sớm muộn rồi Giang Hải cũng phải được thống nhất thôi!”
“Cũng không phải là chúng ta không có cơ hội. Nhà họ Từ cũng có thể đưa ra những món hời mà nhà Mộ Dung có thể đưa ra. Không chỉ có thể cho, mà còn vượt xa bọn họ. Con tin là cô Diệp này chưa hẳn đã không cho chúng ta cơ hội đâu!”, Từ Giai Nhiên một tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt đẹp và nói.
Thương gia
luôn phải tập trung vào lợi ích của họ. Hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của nhà họ Từ không thể so sánh với nhà Mộ Dung, nhưng các kênh trong nước cũng không phải là chuyện mà nhà Mộ Dung có thể bì kịp, ai cũng có ưu thế của mình.
Nếu như nhà Mộ Dung có thể lấy được quyền đại lý dược liệu cấp một ở Giang Hải thì nhà họ Từ cũng có thể làm được, quan trọng nhất là Từ Giai Nhiên phải gặp được cô Diệp này.
Chỉ cần có thể mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện, Từ Giai Nhiên tự tin có thể lấy được quyền đại lý, nhưng mẫu chốt là còn không gặp được người ta, căn bản không có đất để dụng võ!
Chương 288: Nội lực
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau cơn mưa bầu trời lại trong xanh, sau khi bị trận mưa lớn đêm qua rửa sạch, Giang Hải đột nhiên như được thay da đổi thịt, giống như chồi non mọc lên trong mùa xuân, khắp nơi ngập tràn sức sống.
Như thường lệ, Mạc Phong dậy sớm làm bữa sáng, nhưng hôm nay anh lại làm bữa sáng cho bốn người.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đều hình thành thói quen dậy vào thời điểm này, ngay cả khi không có đồng hồ báo thức, họ cũng sẽ tự nhiên thức dậy vào lúc này.
“Này? Còn một người nữa đâu? Gọi cô ta dậy ăn sáng đi!”, Mạc Phong bưng mấy chiếc đĩa đi ra ngoài, thấy Diệp Đông Thanh còn chưa dậy liền hỏi.
Căn biệt thự này khá rộng rãi, tổng cộng có hai tầng và tám phòng, cho dù có thêm một người nữa thì cũng không hề chật chội chút nào.
“Để cô ấy ngủ thêm đi. Bay từ Bắc Khâu đến Giang Hải cả mấy tiếng đồng hồ, đêm qua lại dầm mưa khiến cô ấy rất mệt. Nghe nói nhà Mộ Dung và nhà họ Từ cũng luôn tìm kiếm cô ấy để bàn chuyện hợp tác. Vì vậy, đêm qua cô ấy còn chưa kịp ăn gì thì đã chạy thẳng rồi”, Tống Thi Vũ ngáp một cái rồi khẽ nói.
Mục Thu Nghi nhìn một gian phòng ở góc tầng hai: “Cô ấy từ xa đến đây không phải để bàn chuyện làm ăn, vậy thì đến Giang Hải làm gì?”
“Không biết, hình như đến tìm người nào đó!”
Mạc Phong bưng một đĩa mì sốt tương bước lên tầng hai.
“Anh làm gì vậy?”, Mục Thu Nghi nhìn theo bóng lưng anh và nhỏ giọng hét.
Anh nhún vai cười hờ hững: “Đưa cho cô ta ăn, nguội rồi thì lãng phí!”
“Tôi thấy là anh thấy cô ta khá xinh đẹp nên muốn lợi dụng thì có!”
“Wow! Thế mà cũng bị em phát hiện ra, thật không hổ danh là vợ anh!”
Mục Thu Nghi tức tới nỗi ngực phập phồng: “Cút!”
Lên đến tầng hai.
Anh vặn nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong.
Mục Thu Nghi không khỏi nở nụ cười: “Thế nào, còn không vào được phòng của người ta, lại còn muốn tỏ vẻ ân cần quan tâm!”
“Cô ta sẽ chủ động mở cửa!”, Mạc Phong hơi quay đầu, nhướng mày nhếch mép cười đểu.
Két…
Cánh cửa từ từ mở ra, Diệp Đông Thanh giống như một con chuột nhỏ xinh, nấp sau khe cửa mà đánh hơi, cuối cùng cô ta mới mở toang cánh cửa ra.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ lập tức ngẩn ra.
“Thơm quá, đây là cái gì?”, Diệp Đông Thanh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ trong bộ đồ ngủ.
Khi Mạc Phong nhìn thấy dáng vẻ cô ta như vậy, vẻ mặt anh cũng hơi kinh ngạc, không phải vì xấu mà ngược lại cô ta quá đẹp.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy người không trang điểm đẹp hơn trang điểm!
Thường thì có nét sẵn, chỉ cần trang điểm nhẹ là đủ khiến người ta có cảm giác xinh đẹp rồi. Cho dù có đẹp thế nào đi chăng nữa, trước khi trang điểm và sau khi trang điểm sẽ đều có sự khác biệt.
Diệp Đông Thanh thì ngược lại, cô ta không trang điểm còn đẹp hơn cả khi trang điểm!
Cô ta bưng đồ ăn bước nhanh vào phòng mình và khóa chặt cửa lại.
“Sao anh biết cô ấy sẽ mở cửa? Đông Thanh rất ghét có người quấy rầy cô ấy khi cô ấy ngủ, thế mà cô ấy lại không mắng anh! Thật không thể tin được!”, Tống Thi Vũ cười với vẻ khó tin.
Mạc Phong xòe tay ra, nhếch mép cười nói: “Cô có thể cưỡng lại được mùi hương của món mì thịt xông khói kiểu Ý không? Mùi hương của món thịt sốt của Triệu Khải có thể ngửi thấy cách đó cả hai con phố nữa”.
Trước đó Triệu Khải đã nói với anh rằng khi cửa phòng được mở vào mỗi buổi sáng, sẽ luôn có một vài chú chó mèo đi lạc ngồi ở cửa, tất cả đều bị mùi hương này hấp dẫn.
Ăn xong, tất cả đều lần lượt đi làm.
Mặc dù Mục Thu Nghi nghi ngờ về chiếc Jaguar của Mạc Phong, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Vì cô biết rằng với khả năng của Mạc Phong, muốn có xe thì chắc hẳn nhiều ông lớn sẽ phải lần lượt gửi xe sang đến cho anh, chiếc Jaguar này chỉ là một chiếc xe tầm trung mà thôi.
Khi đến công ty, Mạc Phong vẫn ngồi trước máy tính tìm kiếm một số thông tin, nhưng dù có tìm kiếm như thế nào thì thông tin về viên đá sao hỏa này cũng rất ít, không chỉ là trên mạng mà anh còn đọc rất nhiều sách lịch sử cổ đại.
Họ chỉ giới thiệu sơ qua một số hiện tượng về việc viên đá phát sáng này rơi xuống biển Đông Hải, nhưng không cho biết viên đá này trông như thế nào hay có tác dụng gì.
Trong phút chốc, Mạc Phong cảm giác mình bị Mộ Dung Trầm Chương bỡn cợt, càng nhìn anh càng thấy giống một viên đá bình thường.
“Xem ra vẫn phải tìm người chuyên nghiệp kiểm tra mới được!”, Mạc Phong ngồi trong phòng bảo vệ lẩm bẩm.
Vương Bưu lúc này cầm một quả dưa hấu lớn đi tới: “Anh Mạc, Trời nóng thế này ăn chút dưa hấu giải nhiệt đi!”
“Anh muốn ra ngoài, xin nghỉ phép giúp anh!”, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại và cục đá trên bàn rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhưng vừa đi được nửa đường, anh lại quay lại, ôm lấy quả dưa hấu trong tay Vương Bưu rồi đi.
“Ấy, anh Mạc, em còn chưa ăn mà…”
Lúc này anh đã mất hút, mọi người cũng đã quen rồi. Thời gian này Mạc Phong lúc nào cũng ở trong tình trạng hành tung bí ẩn, sáng sớm đến công ty quẹt thẻ xong là có khi cả ngày không thấy người đâu nữa.
Ra tới ga – ra, anh lấy xe phóng thẳng đến ngoại ô.
Bên ngoài thành phố Giang Hải, trong sân của một con phố cổ.
Một ông già tóc hoa râm thong thả đung đưa trên chiếc ghế bành.
Miệng ông ta còn đang ngâm nga một chút giai điệu: “Ế, lại đến đưa đồ ăn rồi kìa!”
Lúc này, mấy con chó hung dữ trong nhà chợt phấn chấn hẳn lên.
Chỉ cần nghe tiếng phanh ngoài cửa, đàn chó hung dữ và cả đám rắn độc cuộn mình trên bờ rào cũng như con đại bàng bay lượn trên không, tất cả đều sẵn sàng lao đi.
Ngay khi ông lão ra lệnh, ai dám đặt chân đến sẽ bị tấn công ngay lập tức.
“Tất cả lui xuống!”
Thấy ông lão quát mắng, đàn chó không còn nhe răng múa vuốt, lũ rắn độc ở các góc lần lượt chui vào lỗ và con đại bàng bay trên không cũng đáp xuống mái nhà.
Cốc cốc cốc …
Có tiếng gõ cửa.
“Cửa không khóa, vào đi!”, giọng nói khàn khàn của ông lão truyền đến.
Mạc Phong đẩy cửa và bước vào.
Mạc Phong sải bước nhìn xung quanh một lượt, bên trong khá yên tĩnh.
“Tiền bối, tôi…”
Nhưng anh chưa kịp nói hết lời thì ông ta đã cắt ngang lời nói: “Đồ cứ để đó, người có thể đi!”
Thật đáng xấu hổ…
Ông già này ăn nói cũng ngông cuồng quá!
“Sao ông
Chương 288: Nội lực
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau cơn mưa bầu trời lại trong xanh, sau khi bị trận mưa lớn đêm qua rửa sạch, Giang Hải đột nhiên như được thay da đổi thịt, giống như chồi non mọc lên trong mùa xuân, khắp nơi ngập tràn sức sống.
Như thường lệ, Mạc Phong dậy sớm làm bữa sáng, nhưng hôm nay anh lại làm bữa sáng cho bốn người.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ đều hình thành thói quen dậy vào thời điểm này, ngay cả khi không có đồng hồ báo thức, họ cũng sẽ tự nhiên thức dậy vào lúc này.
“Này? Còn một người nữa đâu? Gọi cô ta dậy ăn sáng đi!”, Mạc Phong bưng mấy chiếc đĩa đi ra ngoài, thấy Diệp Đông Thanh còn chưa dậy liền hỏi.
Căn biệt thự này khá rộng rãi, tổng cộng có hai tầng và tám phòng, cho dù có thêm một người nữa thì cũng không hề chật chội chút nào.
“Để cô ấy ngủ thêm đi. Bay từ Bắc Khâu đến Giang Hải cả mấy tiếng đồng hồ, đêm qua lại dầm mưa khiến cô ấy rất mệt. Nghe nói nhà Mộ Dung và nhà họ Từ cũng luôn tìm kiếm cô ấy để bàn chuyện hợp tác. Vì vậy, đêm qua cô ấy còn chưa kịp ăn gì thì đã chạy thẳng rồi”, Tống Thi Vũ ngáp một cái rồi khẽ nói.
Mục Thu Nghi nhìn một gian phòng ở góc tầng hai: “Cô ấy từ xa đến đây không phải để bàn chuyện làm ăn, vậy thì đến Giang Hải làm gì?”
“Không biết, hình như đến tìm người nào đó!”
Mạc Phong bưng một đĩa mì sốt tương bước lên tầng hai.
“Anh làm gì vậy?”, Mục Thu Nghi nhìn theo bóng lưng anh và nhỏ giọng hét.
Anh nhún vai cười hờ hững: “Đưa cho cô ta ăn, nguội rồi thì lãng phí!”
“Tôi thấy là anh thấy cô ta khá xinh đẹp nên muốn lợi dụng thì có!”
“Wow! Thế mà cũng bị em phát hiện ra, thật không hổ danh là vợ anh!”
Mục Thu Nghi tức tới nỗi ngực phập phồng: “Cút!”
Lên đến tầng hai.
Anh vặn nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong.
Mục Thu Nghi không khỏi nở nụ cười: “Thế nào, còn không vào được phòng của người ta, lại còn muốn tỏ vẻ ân cần quan tâm!”
“Cô ta sẽ chủ động mở cửa!”, Mạc Phong hơi quay đầu, nhướng mày nhếch mép cười đểu.
Két…
Cánh cửa từ từ mở ra, Diệp Đông Thanh giống như một con chuột nhỏ xinh, nấp sau khe cửa mà đánh hơi, cuối cùng cô ta mới mở toang cánh cửa ra.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ lập tức ngẩn ra.
“Thơm quá, đây là cái gì?”, Diệp Đông Thanh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ trong bộ đồ ngủ.
Khi Mạc Phong nhìn thấy dáng vẻ cô ta như vậy, vẻ mặt anh cũng hơi kinh ngạc, không phải vì xấu mà ngược lại cô ta quá đẹp.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy người không trang điểm đẹp hơn trang điểm!
Thường thì có nét sẵn, chỉ cần trang điểm nhẹ là đủ khiến người ta có cảm giác xinh đẹp rồi. Cho dù có đẹp thế nào đi chăng nữa, trước khi trang điểm và sau khi trang điểm sẽ đều có sự khác biệt.
Diệp Đông Thanh thì ngược lại, cô ta không trang điểm còn đẹp hơn cả khi trang điểm!
Cô ta bưng đồ ăn bước nhanh vào phòng mình và khóa chặt cửa lại.
“Sao anh biết cô ấy sẽ mở cửa? Đông Thanh rất ghét có người quấy rầy cô ấy khi cô ấy ngủ, thế mà cô ấy lại không mắng anh! Thật không thể tin được!”, Tống Thi Vũ cười với vẻ khó tin.
Mạc Phong xòe tay ra, nhếch mép cười nói: “Cô có thể cưỡng lại được mùi hương của món mì thịt xông khói kiểu Ý không? Mùi hương của món thịt sốt của Triệu Khải có thể ngửi thấy cách đó cả hai con phố nữa”.
Trước đó Triệu Khải đã nói với anh rằng khi cửa phòng được mở vào mỗi buổi sáng, sẽ luôn có một vài chú chó mèo đi lạc ngồi ở cửa, tất cả đều bị mùi hương này hấp dẫn.
Ăn xong, tất cả đều lần lượt đi làm.
Mặc dù Mục Thu Nghi nghi ngờ về chiếc Jaguar của Mạc Phong, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Vì cô biết rằng với khả năng của Mạc Phong, muốn có xe thì chắc hẳn nhiều ông lớn sẽ phải lần lượt gửi xe sang đến cho anh, chiếc Jaguar này chỉ là một chiếc xe tầm trung mà thôi.
Khi đến công ty, Mạc Phong vẫn ngồi trước máy tính tìm kiếm một số thông tin, nhưng dù có tìm kiếm như thế nào thì thông tin về viên đá sao hỏa này cũng rất ít, không chỉ là trên mạng mà anh còn đọc rất nhiều sách lịch sử cổ đại.
Họ chỉ giới thiệu sơ qua một số hiện tượng về việc viên đá phát sáng này rơi xuống biển Đông Hải, nhưng không cho biết viên đá này trông như thế nào hay có tác dụng gì.
Trong phút chốc, Mạc Phong cảm giác mình bị Mộ Dung Trầm Chương bỡn cợt, càng nhìn anh càng thấy giống một viên đá bình thường.
“Xem ra vẫn phải tìm người chuyên nghiệp kiểm tra mới được!”, Mạc Phong ngồi trong phòng bảo vệ lẩm bẩm.
Vương Bưu lúc này cầm một quả dưa hấu lớn đi tới: “Anh Mạc, Trời nóng thế này ăn chút dưa hấu giải nhiệt đi!”
“Anh muốn ra ngoài, xin nghỉ phép giúp anh!”, anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại và cục đá trên bàn rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhưng vừa đi được nửa đường, anh lại quay lại, ôm lấy quả dưa hấu trong tay Vương Bưu rồi đi.
“Ấy, anh Mạc, em còn chưa ăn mà…”
Lúc này anh đã mất hút, mọi người cũng đã quen rồi. Thời gian này Mạc Phong lúc nào cũng ở trong tình trạng hành tung bí ẩn, sáng sớm đến công ty quẹt thẻ xong là có khi cả ngày không thấy người đâu nữa.
Ra tới ga – ra, anh lấy xe phóng thẳng đến ngoại ô.
Bên ngoài thành phố Giang Hải, trong sân của một con phố cổ.
Một ông già tóc hoa râm thong thả đung đưa trên chiếc ghế bành.
Miệng ông ta còn đang ngâm nga một chút giai điệu: “Ế, lại đến đưa đồ ăn rồi kìa!”
Lúc này, mấy con chó hung dữ trong nhà chợt phấn chấn hẳn lên.
Chỉ cần nghe tiếng phanh ngoài cửa, đàn chó hung dữ và cả đám rắn độc cuộn mình trên bờ rào cũng như con đại bàng bay lượn trên không, tất cả đều sẵn sàng lao đi.
Ngay khi ông lão ra lệnh, ai dám đặt chân đến sẽ bị tấn công ngay lập tức.
“Tất cả lui xuống!”
Thấy ông lão quát mắng, đàn chó không còn nhe răng múa vuốt, lũ rắn độc ở các góc lần lượt chui vào lỗ và con đại bàng bay trên không cũng đáp xuống mái nhà.
Cốc cốc cốc …
Có tiếng gõ cửa.
“Cửa không khóa, vào đi!”, giọng nói khàn khàn của ông lão truyền đến.
Mạc Phong đẩy cửa và bước vào.
Mạc Phong sải bước nhìn xung quanh một lượt, bên trong khá yên tĩnh.
“Tiền bối, tôi…”
Nhưng anh chưa kịp nói hết lời thì ông ta đã cắt ngang lời nói: “Đồ cứ để đó, người có thể đi!”
Thật đáng xấu hổ…
Ông già này ăn nói cũng ngông cuồng quá!
“Sao ông biết tôi đến tìm ông vì chuyện gì?”, Mạc Phong kinh ngạc nhìn ông ta.
Ông lão cười khẩy, hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là lần này. Lần trước cậu tới gặp tôi cũng là có chuyện, vậy nên tôi chắc chắn cậu sẽ lại tới! Có điều lần này cậu không may mắn như thế nữa đâu. Hoặc là cậu để lại hết đồ ăn cho tôi, hoặc là cậu đến được không về được, giết cậu rồi cướp đồ ăn cũng chẳng vấn đề gì cả!”
Rầm…
Ông ta phất tay áo, cánh cửa sau lưng đột ngột đóng lại.
Dùng nội lực để tạo khí! Cần phải có trình độ tu luyện cực cao mới có thể làm được điều này!
Dù sao Mạc Phong cũng không thể đạt tới trình độ này, rõ ràng ông ta là cao thủ vô song nhưng lại muốn trốn ở nơi ma quái không thấy mặt trời này, rốt cuộc ông ta đã gặp phải chuyện gì?
biết tôi đến tìm ông vì chuyện gì?”, Mạc Phong kinh ngạc nhìn ông ta.
Ông lão cười khẩy, hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là lần này. Lần trước cậu tới gặp tôi cũng là có chuyện, vậy nên tôi chắc chắn cậu sẽ lại tới! Có điều lần này cậu không may mắn như thế nữa đâu. Hoặc là cậu để lại hết đồ ăn cho tôi, hoặc là cậu đến được không về được, giết cậu rồi cướp đồ ăn cũng chẳng vấn đề gì cả!”
Rầm…
Ông ta phất tay áo, cánh cửa sau lưng đột ngột đóng lại.
Dùng nội lực để tạo khí! Cần phải có trình độ tu luyện cực cao mới có thể làm được điều này!
Dù sao Mạc Phong cũng không thể đạt tới trình độ này, rõ ràng ông ta là cao thủ vô song nhưng lại muốn trốn ở nơi ma quái không thấy mặt trời này, rốt cuộc ông ta đã gặp phải chuyện gì?
Chương 289: Rồng ra khỏi mặt nước, hổ xuống núi
Mạc Phong lấy trong túi ra một lọ thuốc, đổ ra ba viên rồi kẹp giữa các ngón tay: “Tổng cộng có bảy viên, tôi giữ lại ba viên còn lại cho ông cả!”
Xuýttt…
Ba viên thuốc ầm ầm bật ra.
Không ngờ ông già đứng phắt dậy, dùng miệng đón lấy tất cả số thuốc một cách linh hoạt.
Thế này đâu có giống như những gì một người già tám mươi tuổi nên có, càng ngày càng khiến người ta nghi ngờ rằng ông ta đang ngụy tạo!
“Không tồi, hương vị cũng được! Nếu đánh giá trên mức thang mười điểm thì tôi cho năm điểm!”, ông ta nhai và cười tủm tỉm nói.
Khóe miệng Mạc Phong giật giật. Mẹ kiếp, uống xong ba viên thuốc đó, cơ thể ông ta làm sao chịu được?
“Ông cũng đã uống thuốc rồi, bây giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi!”, ánh mắt anh đanh lại và trầm giọng nói.
Nhưng điều anh không ngờ là ông ta lại giở trò vô lại: “Tôi đã uống thuốc, nhưng tôi chưa bao giờ hứa sẽ trả lời câu hỏi của cậu!”
“Ông… đồ khốn kiếp, ngần này tuổi rồi có thể hợp tác cho đàng hoàng tí được không?”, Mạc Phong nắm chặt tay và trầm giọng nói.
Anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, cũng may vừa rồi không ném hết đan dược cho ông ta, nếu không ông ta ăn hết cũng vẫn trở mặt thôi.
“Ồ? Cậu muốn ra tay đấy à? Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, đúng như cậu mong muốn, đó là tôi biết cách trị khỏi đôi chân của bạn cậu. Nhưng sao tôi phải nói cho cậu chứ? Chỉ dùng mấy viên đan dược đã muốn sai bảo tôi rồi, già đây không dễ bị bắt nạt thế đâu!”
Lúc này Mạc Phong liền dẹp bỏ cơn giận, không ra khỏi cửa một bước mà vẫn biết được chuyện ở bên ngoài, đạo hạnh của ông già này không phải là thứ mà anh có thể so sánh được.
“Nói cho tôi biết cách chữa lành vết thương ở chân của bạn tôi, tôi sẽ đưa cho ông cả ba viên đan dược này!”
Ông già lắc đầu và cười khẩy: “Loại đan dược này nếu ăn nhiều cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo. Nể tình cậu là người trọng tình trọng nghĩa, tôi có thể cho cậu một cơ hội! Một cơ hội thách thức tôi! Chỉ cần cậu có thể đánh được với tôi mười hiệp, cậu muốn biết điều gì tôi sẽ nói cho cậu! Trên đời này không có bệnh nào mà già đây không trị khỏi được, cũng không có thuốc nào mà già đây không biết!”
“Ông nói nghiêm túc đấy à?”, hai mắt Mạc Phong sáng ngời, anh kêu lên.
Trong mười hiệp đấu, dựa vào năng lực của anh, cho dù không thể liều mạng, không đánh được nhưng ít ra vẫn có thể trốn tránh được.
“Ha ha, cậu thật sự cho rằng mười hiệp này rất dễ dàng sao? Bao nhiêu cao thủ không qua nổi ba hiệp trong tay tôi rồi. Cho đến giờ không ai qua được mười hiệp cả. Cậu có chắc là dám chơi không? Đừng để đến khi chẳng những không cứu được bạn mà còn mất cả mạng!”, ông già khịt mũi nói.
Mạc Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Tiền bối, ông cứ ra tay là được! Mười hiệp đấu này, cho dù tôi có cố cũng phải cố vượt qua!”
“Ha ha ha ha… Hai mươi năm rồi! Cậu là người duy nhất khiến tôi có hứng thú đấy. Nếu cậu thật sự có thể sống sót qua mười hiệp, những bảo vật trong căn phòng này sẽ tùy ý cậu chọn, thậm chí già đây sẽ nhận cậu làm đệ tử”.
“Tôi không có hứng thú!”
Ông già không nói nên lời.
Chậu tiểu tiện trong phòng mình cũng là sản phẩm đích thực của thời Càn Long, lấy ra bán ít nhất cũng phải được vài triệu tệ, huống chi những bảo vật khác!
Hơn nữa, bao nhiêu gia tộc nổi tiếng, thậm chí là hoàng tộc của các triều đại trước đây muốn để con cháu mình theo môn phái của ông ta mà ông ta cũng không chịu. Giờ khó khăn lắm ông ta mới có ý định thu nhận đồ đệ, thế nhưng chỉ đổi lại một câu nói ‘không có hứng thú’của tên nhóc này!
Thật là một gã khiến người ta vừa giận vừa thương.
“Tên nhóc thối tha! Tôi muốn thử xem cậu làm sao để có thể chống đỡ được mấy chiêu của tôi!”
Vừa dứt lời, bóng dáng ông ta đột nhiên biến mất.
Đương nhiên không phải ông ta thật sự biến mất, nhưng tốc độ của động tác này quá nhanh, trong nháy mắt đã vòng ra sau lưng Mạc Phong.
Uỳnh…
Mạc Phong làm thế lộn ngược, sải bước lùi lại vài mét, rồi quay đầu nhìn lại thì thấy nơi mình vừa đứng đã xuất hiện một cái hố khổng lồ.
“Wow! Thật là một sức mạnh đáng sợ!”, anh lẩm bẩm một mình.
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, có lẽ năm xưa ông già này là một bậc thầy võ thuật, lúc còn trẻ chắc đã từng oanh liệt một thời!
“Ha ha, phản ứng không tệ! Miễn cưỡng chấp nhận!”
Trong giây tiếp theo, bóng người lại biến mất.
Khi Mạc Phong phản ứng lại thì ông ta đã ở trước mặt anh, anh dùng hai tay chặn lại.
Rầm…
Một cú đá khiến anh văng ra xa vài mét, anh còn chưa kịp đứng vững thì lại một đòn nữa giáng tới.
Một tay anh chống đất, cơ thể nhẹ như sợi lông hồng bay bổng lên.
Xuýtt!!
Xuýtt!!
Vài chiếc kim bạc vụt ra.
Ông già phất tay áo, tưởng có thể chặn lại, nhưng không ngờ kim bạc xuyên thẳng qua tay áo, trúng tảng đá bên cạnh. Điều khiến người ta không thể ngờ tới đó là tảng đá bị vỡ ra tung tóe.
“Côn Lôn Thần Châm? Thật thú vị! Thật thú vị! Xem ra thầy cậu cũng yêu thương cậu lắm. Võ công tuyệt môn cũng dạy hết cho cậu luôn”.
Mạc Phong cau mày, trầm giọng nói: “Ông biết sư phụ tôi à? Rốt cuộc ông là ai?”
“Tôi và sư phụ cậu là bạn tâm giao. Lúc tôi quen ông ấy, cậu còn chưa ra đời đấy!”, ông già tức giận mắng.
Từ đầu đến cuối, đôi mắt của ông già luôn nhắm nghiền, chưa từng mở ra.
Ông ta hoàn toàn chỉ sử dụng phần nông sức mạnh, vẫn chưa thể hiện sức mạnh thực sự của mình.
“Tiền bối, bốn hiệp rồi đó!”, Mạc Phong mỉm cười nói.
Lúc này, mọi dây thần kinh trong anh đều căng lên, ông ta cứ thế ép anh đến bước đường này.
Ông lão hơi khịt mũi nói: “Chỉ đến vậy mà thôi!”
Ù ù…
Ngoài sân nổi gió lớn.
Ông già lao về phía anh, nhưng Mạc Phong vừa tung nắm đấm thì ông ta lại biến mất.
“Ảo ảnh?”
Rầm…
Đột nhiên, phía sau anh như bị sét đánh.
Một lòng bàn tay nặng nề đập vào lưng.
Phụt…
Một ngụm máu phun ra, nội lực mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Mạc Phong, hơi thở của anh lập tức trở nên rối loạn.
Ở biên giới Hoa Hạ, có một đỉnh núi được gọi là đỉnh Thần Tiên.
Một người đàn ông ăn mặc luộm thuộm ném lên bàn đá vài đồng tiền, lông mày chợt cau lại: “Sư huynh, thế hệ sau đến thăm hỏi, nhớ phải nương tay đấy nhé!”
Nhưng đột nhiên những đồng tiền trên bàn rơi xuống, tạo thành kiểu ba mặt chính ba mặt ngược, còn một đồng ở chính giữa.
“Rồng lên khỏi mặt nước, hổ xuống núi, sao Bắc Đẩu về trời, và hoàng đế giương roi xuống thế gian! Quẻ tốt đó! Cái thằng nhóc này…”
Người đàn ông luộm thuộm này đứng trên đỉnh núi, nhìn núi tuyết phủ trắng. Nơi này giống như một nhà tù giam giữ ông ấy lại đây, người khác không lên được, ông cũng không xuống được. Hay nói cách khác, ông ấy không muốn xuống!
Ông đã ở trên đỉnh Thần Tiên này hai mươi năm rồi, kể từ loạn Bát Vương ở trung nguyên năm xưa, ông đã chọn rút lui ở ẩn, không bước chân vào chốn thế tục nữa. ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Lúc này, trong chiếc sân nhỏ ngoại ô Giang Hải.
Cảnh tượng càng lúc càng gay cấn. “Tiền bối! Tám hiệp rồi!”, Mạc Phong ôm ngực, thở hổn hển cười nói.
Ông già không khỏi nheo mắt lại, vẻ mặt khó tin nhìn anh: “Thực lực chênh lệch lớn như vậy mà vẫn có thể trụ được tám hiệp. Nhóc con, xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Chương 290: Đá Tam Sinh
Hầu như mọi pha di chuyển của ông già vừa rồi đều là sát thủ, thậm chí anh còn bị trúng liên tiếp hai chưởng.
Bây giờ Mạc Phong chỉ đang cố chống đỡ thôi.
“Hai hiệp cuối, ông cứ chơi tới bến đi!”, anh tức giận hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Di chứng sau chiến tranh lại bùng phát.
Ông già cười tủm tỉm khoanh tay nói: “Ồ? Hống hách như vậy sao?”
Huýt…
Trong tích tắc, ông già mở mắt ra.
Đã lâu không mở mắt, ánh sáng kích thích khiến ông ta cảm thấy hơi không quen.
Mạc Phong nhìn không khỏi nhíu mày: “Đồng tử màu vàng?”
Anh từng đọc trong một cuốn sách cổ rằng mắt người được chia thành nhiều loại, đối với người bình thường ở Hoa Hạ, chúng được chia thành màu đen và nâu, ở châu Âu, chúng được chia thành màu xanh lam.
Tại một quốc gia ở châu Âu gần Vòng Bắc Cực, có một chủng tộc kỳ lạ gọi là Huyết tộc! Đôi mắt của họ lúc sinh ra có màu đỏ, và họ được cho là một nhánh của tộc ma cà rồng cổ đại.
Nhưng đôi đồng tử vàng này thì đây là lần đầu tiên Mạc Phong nhìn thấy!
“Cậu là người duy nhất khiến tôi hứng thú và trở nên nghiêm túc trong nhiều năm như vậy. Cậu nên cảm thấy vinh hạnh!”, khóe miệng ông già nhếch lên một nụ cười gian xảo.
Ông ta giậm một chân, nội lực bộc phát, lá cây xung quanh bốc lên cùng khí tức tụ lại, đây là tầng đầu tiên của bảy mươi hai tà khí Thiên Cương.
“Nhóc con, cậu là quân nhân, tại sao lại cứ dùng kungfu của các môn phái khác, không biết xấu hổ à?”, ông già cười nói: “Tôi thừa nhận cậu là thiên tài, nhìn qua thôi cũng biết làm thế nào để tụ khí, nhưng kiểu khôn vặt của cậu không đáng để nhắc tới trước mặt tôi đâu!”
Mạc Phong khinh thường cười khẩy nói: “Nhiều kỹ năng thì tốt cho cơ thể, ai bảo ông là quân nhân thì chỉ được đánh võ kiểu quân nhân?”
Nếu không nhờ những kỹ năng khác, anh không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi.
Cú đấm tung ra!
Anh lập tức nghĩ đến việc ngăn chặn cú đấm này bằng việc tụ khí lại, nhưng không ngờ là ông già lại lập tức phá vỡ tầng đầu tiên của bảy mươi hai tà khí Thiên Cương.
Hai tay xoay lượn, mượn lực đánh lực, lấy lực nhỏ chống lại lực lớn.
“Thú vị…”, ông già cười lên một tiếng, nhưng tay còn lại chạm tới cằm Mạc Phong.
Rầm…
Cú đấm trúng vào hàm dưới khiến anh bay ra vài mét và rơi xuống đất.
Lẻng xẻng!
Sợi dây bằng ngọc trên người Mạc Phong rơi xuống đất.
Ông già thu tay lại, nhặt sợi dây bằng ngọc rơi trên mặt đất lên, ông ta nhìn và mặt đanh lại: “Của cậu à?”
“Phải!”, anh đáp lại một cách dứt khoát.
“Khai thật đi, cậu ăn trộm ở đâu đây?”
Mạc Phong ôm ngực đứng dậy: “Tổ tông truyền lại đấy, ông có hiểu không hả? Trả lại đồ cho tôi!”
“Ha ha, trả lại cậu cũng được thôi, để tôi xem ngực của cậu xem!”, ông già nhíu mày trầm giọng nói.
Lại còn muốn xem ngực của anh? Lão già này thật không đứng đắn chút nào!
Ông già lắc lắc sợi dây bằng ngọc trong tay và mỉm cười nói: “Đồ đã rơi vào trong tay tôi thì là của tôi, muốn thì tự mình đến mà cướp lấy!”
“Ông…”, màu máu trong mắt Mạc Phong càng đặc.
Xung quanh sân tràn ngập hào quang sát khí ảm đạm.
Vụt…
Vài chiếc kim bạc vụt ra.
Còn một hiệp đấu cuối cùng, nói sao anh cũng phải cố gắng gượng.
Ông già cất sợi dây bằng ngọc vào trong túi, một chân hơi khuỵu xuống, thân hình như mũi tên rời dây và bất chợt nhảy vọt lên.
Rầm…
Hai bên va chạm dữ dội.
Hoa cỏ cây cối trong sân lập tức bị thổi bay khắp cả một góc trời, bồn nước dưới cây lập tức vỡ tung, cửa sập xuống.
Ông già cũng liên tiếp lùi lại mấy bước.
Mạc Phong lăn trên mặt đất mấy vòng, cánh tay bị thương mất cả một mảng lớn.
“Vừa rồi ánh sáng vàng đó là chuyện gì vậy? Uy lực mạnh mẽ như vậy! Trên người cậu còn có cái gì?”, ông già nhìn anh kinh ngạc kêu lên.
Mạc Phong nằm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy trong túi quần mình như có lửa đốt, lập tức đưa tay sờ sờ cái thứ đó.
Đó là viên đá do Mộ Dung Trầm Chương đưa cho anh, lúc này nó đang phát ra ánh sáng kỳ dị, trên đó hình như còn có chữ, nhưng hơi mờ, khiến người ta khó có thể nhìn rõ được.
“Nóng quá! Mẹ kiếp! Cái quái gì vậy!”, Mạc Phong ném nó xuống đất và kêu lên.
Ông già cũng kinh ngạc khi nhìn thấy viên đá: “Đá Tam Sinh? Sao nó lại ở chỗ cậu?”
“Làm sao tôi biết được! Trả lại đồ cho tôi, tôi đã chống đỡ được mười hiệp rồi, không phải ông nói lời định nuốt lời đấy chứ?”
Bây giờ anh thực sự nghi ngờ không biết lời nói của ông già này có đáng tin không.
Vụt….
Ngay sau khi bóng người lướt qua, ông già dùng một tay đè Mạc Phong xuống đất.
“Này! Tôi không giỏi khoản đó đâu nhé!”, Mạc Phong giãy giụa, nhỏ giọng hét lên.
Nhưng ông già lại xé rách quần áo của Mạc Phong, nhìn chằm chằm bộ ngực của anh hồi lâu.
“Thế là xong! Mình mất zin thật rồi!”, anh khóc không ra nước mắt, thậm chí ngay cả nằm mơ anh cũng không nghĩ có ngày mình bị một người đàn ông cưỡng bức.
Ông già giơ tay ra sờ lên ngực anh và cau mày nói: “Không sai…hổ xuống núi! Từ nhỏ cậu đã có hình xăm này sao?”
Mạc Phong sững sờ, cúi đầu nhìn một hình xăm đen trên ngực: “Phải … năm xưa chính vì hình xăm này mà suýt chút nữa tôi không vào được đội đặc công đó, không biết bố mẹ tôi nghĩ gì mà lại xăm cái thứ này cho tôi?”
“Cậu nhóc, tôi hỏi cậu một câu nữa! Mạc Yến Chi là gì của cậu?”
Câu hỏi này thực sự khiến Mạc Phong không giãy giụa nữa: “Mạc Yến Chi? Chưa từng nghe nói đến cái tên này. Ông đừng tưởng là cùng họ thì nhất định sẽ quen biết nhau. Người ta nợ tiền ông, ông đừng có tìm tôi!”
“Cậu thật sự không biết? Chưa từng nghe qua cái tên này?”, ông già truy hỏi đến cùng.
Anh cũng hơi không kiên nhẫn được nữa: “Tôi thật sự chưa từng nghe nói đến cái tên này, từ năm hai tuổi biết ý thức đến giờ tôi chưa từng nghe nói đến!”
“Hai tuổi biết ý thức? Vậy là chuyện trước hai tuổi cậu đều không biết. Năm nay hai mươi mấy tuổi rồi?”
Ông già tự lẩm bẩm một mình: “Thời gian đã khớp, tuổi tác cũng khớp…”
“Không phải ông bị ngốc rồi đấy chứ?”
Mạc Phong từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người: “Trả lại tôi sợi dây bằng ngọc!”
Vụt…..
Ông già ném nó bằng một tay, anh tiện tay bắt lấy rồi bỏ vào trong túi.
Viên đá trước đó hãy còn nóng rực, nhưng giờ đã trở thành một viên đá rất bình thường, bây giờ dù có ném xuống đất anh cũng chưa chắc sẽ nhặt lên.
Nhưng mà, vừa rồi anh đã nhìn thấy ánh sáng kỳ lạ, giờ đây Mạc Phong tin là Mộ Dung Trầm Chương không nói dối mình!
“Ông đã nói là nếu như tôi qua được mười hiệp thì ông sẽ nói cho tôi biết cái mà tôi muốn biết, ông không nuốt lời đấy chứ?”, Mạc Phong lau vết máu khóe miệng, hừ lạnh.
Ông già trừng mắt nhìn anh, chậm rãi bước vào trong phòng. Ngay sau đó ông ta lại bước ra: “Cho cậu ta uống nước và thuốc trong chiếc bình này! Một viên một ngụm nước, uống liên tục trong ba ngày. Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”