Chương 278: Tự phế bỏ tu vi
Ánh trăng rót xuống mặt đất qua kẽ lá.
Trận đấu vừa mới bắt đầu, giờ đã kết thúc.
Tiếng dao vung lên sáng loáng.
Tay trái anh siết cổ Hắc Vô Thường, tay phải cầm con dao bướm kề sát cổ Bạch Vô Thường.
Động tác nhanh gọn, dứt khoát trong một nhịp thở. Thậm chí chưởng đấm của Hắc Bạch Vô Thường vẫn còn khựng trong không trung chưa kịp giáng xuống thì đã bị Mạc Phong bóp vào động mạnh!
Chỉ cần anh khẽ cử động là hai kẻ sẽ mất mạng. Đây chính là sức ép về thực lực.
“Yếu! Quá yếu!”
Ầm…
Anh tung chưởng dội thẳng vào ngực Hắc Bạch Vô Thường.
Cả hai lập tức bay bật ra phía sau, ngã rầm xuống đất.
“Không…không thể nào! Chúng ta luyện công lâu như vậy mà không thể ngăn nổi một chưởng của hắn!”, Bạch Vô Thường sợ hãi nhìn bóng hình của Mạc Phong.
Ở xã hội này, con người ta chỉ chú trọng vào những loại vũ khí nhiệt lượng hay chính là súng pháo đạn dược mà bỏ qua việc rèn luyện cơ thể.
Võ thuật cổ đại chỉ còn là truyền thuyết, vì vậy những người biết chút kungfu luôn được người khác sùng bái. Và vì vậy ai biết chút nội lực cũng tự cho mình là cao thủ.
Đến Mạc Phong còn không dám nhận mình là cao thủ!
“Thứ kungfu hạ lưu thôi mà, chẳng đáng nhắc tới! Giờ có hai con đường cho các người lựa chọn, một là tiếp tục ngoan cố kháng cự, tôi tiễn lên đường Hoàng Tuyền một thể! Hai là đầu hàng tự phế bỏ kungfu, sau đó cút!”, Mạc Phong phất tay cười tiêu sái: “Đương nhiên, các người vẫn còn một con đường nữa đó là tôi phế tu vi của các người trước rồi tiễn lên đường!”
Sát khí!
Cả bầu không gian ngập tràn trong sát khí!
Gã này thật sự muốn giết người!
Bạch Vô Thường quay qua nói với vẻ bất lực: “Anh à, chúng ta phải làm sao? Kungfu luyện mười mấy năm lận!”
“Còn có thể làm sao chứ! Làm theo hắn nói! Còn nước còn tát, chứ mạng mà mất thì kungfu có mạnh cỡ nào cũng vô dụng, giữ mạng quan trọng hơn!”, Hắc Vô Thường chau mày, trầm giọng.
Vừa dứt lời, hắn bèn hóa quyền thành chưởng, đập mạnh vào vị trí đan điền của mình.
“Á…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khí tức của Hắc Vô Thường trở nên yếu ớt vô cùng.
“Tốt lắm! Người tiếp theo!”, Mạc Phong chắp tay sau lưng cười lạnh lùng.
Bạch Vô Thường từ từ đưa tay lên, đôi mắt nhìn chăm chăm Mạc Phong: “Mối thù này quyết không quên, sau này có thời gian sẽ đòi mạng!”
“Ấy! Đang uy hiếp tôi à?”, đồng tử trong mắt anh bỗng co lại.
Không khí xung quanh càng thêm kỳ lạ, nhất là thi thoảng lại có cơn gió lạnh thổi tới.
Bạch Vô Thường do dự một lát nhưng cuối cùng cũng đập vào thiên linh cái của mình.
“Á…”
Tiếng hét vang lên. Bạch Vô Thường đánh vào thiên linh cái chính là một cách khác tự phế bỏ tu vi. Bên trong khu thần kinh của đại não có một khu vực rất nhỏ gọi là thần kinh trung ương.
Những người học về Đông y chắc chắn sẽ biết, nhưng những người học Tây Y thì chỉ xem đại khái thông qua hình học về cấu tạo của đại não.
Nội lực sẽ nhận lệnh từ thần kinh trung ương và di chuyển vào đan điền.
Hai kẻ đã tự phế bỏ kungfu, đối với Mạc Phong họ chỉ là kẻ bỏ đi, giết chết cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Biến! Quay về nói với ông chủ của các người, người phụ nữ này là của tôi, sau này dám gây rắc rối cho cô ấy thì đừng trách tôi sao không khách sáo. Kết cục có khi còn thảm hơn nhà họ Châu đấy!”, Mạc Phong chỉ vào Hắc Bạch Vô Thường và gằn giọng.
Trước đó bọn chúng còn ưỡn ngực bật lại Mạc Phong, giờ chỉ khúm núm không dám lên tiếng.
Khi Hắc Bạch Vô Thường mở cửa xe định bước lên.
“Đợi đã!”, Mạc Phong khẽ quát.
Bạch Vô Thường trừng mắt nhìn anh: “Tu vi cũng đã bị phế rồi, cậu còn muốn thế nào?”
“Em gái!”, Hắc Vô Thường trợn mắt ra hiệu ả ta không được tức giận.
Lúc trước còn tu vi đã không đánh lại anh, giờ thành ra thế này, Mạc Phong mà muốn giết thì đơn giản hơn cả việc giết một con kiến!
Mạc Phong khoanh tay cười lạnh lùng: “Để xe lại!”
“Hả? Vậy chúng tôi phải làm sao?”, Bạch Vô Thường hét lên.
Anh chỉ vào chiếc xe đạp cũ rích phía sau: “Đổi xe của tôi, đây là ngựa chiến của tôi đấy! Tôi chịu thiệt một chút vậy, tặng các người!”
“Cậu…”
Với tình thế bây giờ, dù có chịu thiệt thì cũng phải cắn răng mà nuốt vào trong bụng.
Mặc Phong bế Trần Nhã ra khỏi thùng xe. Cảm nhận có người đang ôm mình, Trần Nhã lập tức giật mình: “Đừng động vào tôi!”
“Là tôi! Đừng sợ, kẻ xấu bị đánh bỏ chạy rồi!”, anh cười thản nhiên, sau đó đặt cô ta vào ghế sau, để cô ta nằm xuống.
Anh lái chiếc Jaguar, mở cửa sổ xuống nhìn Hắc Bạch Vô Thường đứng như phỗng: “Bái bai! Hi vọng lần sau các người sẽ không đụng độ phải tôi!”
Nếu không phải vì đánh không lại anh thì có lẽ bọn chúng đã nghiền anh ra thành cám luôn rồi.
Tiếc thay chúng lại chẳng thể làm gì!
Hai kẻ nhìn xung quanh, một nơi vắng như chùa bà Đanh.
“Anh…chúng ta cách thành phố còn bao xa? Tối quá…”, Bạch Vô Thường ôm hai cánh tay, run rẩy nói: “Sao ở đây lạnh thế! Anh nói xem có ma không?”
Hắc Vô Thường trợn ngược mắt nhìn ả rồi nuốt nước bọt: “Đừng nói linh tinh, chúng ta là Hắc Bạch Vô Thường, trước giờ chỉ có chúng ta đoạt mạng người khác!”
“Vậy chúng ta về kiểu gì, không phải là đạp xe thật đấy chứ?”
Ả liếc nhìn chiếc xe đạp. Nhìn chiếc xe có vẻ chỉ cần đạp một cái là nó rụng hết các bộ phận kia thật không thể hiểu nổi Mạc Phong đã đuổi theo bọn chúng như thế nào.
“Hết cách, gọi điện cho ông cụ Mộ Dung đi. Chuyện này không thể trách chúng ta được. Ai mà biết thằng nhóc đó đột nhiên xuất hiện?”, Hắc Vô Thường thở dài.
Đúng là tiền mất tật mang!
Không xử lý được Trần Nhã mà còn bị mất hết kungfu. Điều này mà truyền ra ngoài thì đúng là khiến người ta cười rớt hàm mất.
Bên trong chiếc Jaguar.
Mạc Phong nhìn qua kính chiếu hậu. Trần Nhã không hề ngủ mà mở mắt trừng trừng. Cô ta chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, còn đầu óc thì vẫn nhận thức được.
“Mệt thì nghỉ một lát đi! Tối nay đừng về nhà nữa, tôi sẽ tìm cho cô một chỗ để nghỉ ngơi”.
Trần Nhã khẽ nghiêng đầu run rẩy nói: “Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
“Nếu tôi nói là anh ta kêu tôi tới thì tâm trạng của cô có tốt hơn chút nào không? Thực ra hoàn cảnh hiện tại của anh ta không được tốt, nghe nói là bị người nhà nhốt lại, nếu không sao hôm nay tôi có cơ hội thể hiện chứ?”, Mạc Phong nhún vai cười khổ.
Mộ Dung Trầm Chương là người tiếp quản nhà Mộ Dung trong tương lai. Hôm nay trước mặt bao người mà anh ta có biểu hiểu không chút phong độ nào như vậy, ông cụ chỉ nhốt lại đã là rất nhân từ rồi.
Đại gia tộc luôn coi trong danh tiếng hơn hết thảy, nhưng với thực lực nhà Mộ Dung thì có lẽ ngày mai giới báo chí cũng không dám phát ra những tin tức này.