Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 247-250




Chương 247: Vẫn muốn trở nên mạnh hơn

Ông cụ đạp một chân xuống, lá khô dưới đất lập tức bay lên.

“Lên hết đi, lão phu chơi đến cùng!”

Trương Hiểu Thiên đứng bên trong không khỏi bật cười: “Không ngờ ông cụ này lại trượng nghĩa như vậy!”

“Vì vậy đừng trông mặt mà bắt hình dong!”, Mạc Phong khoanh tay dựa tường mỉm cười, Khách khứa vừa ăn uống vừa xem kịch hay.

“Cho tôi thêm hai đĩa rau xào nữa!”

“Thêm một bình rượu, vở kịch này gay cấn quá, tôi phải uống thêm mới được!”

Mới được ba bốn phút đã có mười mấy chiếc xe đua đỗ ngoài cửa.

Trương Hiểu Thiên cởi tạp dề, tức giận nói: “Mẹ kiếp, đám này muốn chơi nữa à?”

Nói xong cậu ấy định lao ra nhưng Mạc Phong ngăn lại: “Đi lấy rượu cho khách đi, để anh xử lý!”

“Nhưng mà đội trưởng…”

Mạc Phong quay lại trừng mặt với cậu ấy, Trương Hiểu Thiên lập tức cúi đầu khẽ nói: “Vâng…em biết rồi!”

Ông cụ đứng bên ngoài nhìn thấy mười mấy chiếc xe tới thì tái mặt, mười mấy khuôn mặt bước xuống xe, tên nào tên đấy lạnh như băng.

“Ha ha ha! Người của bọn tao tới rồi! Ông già, không phải ông đánh giỏi lắm sao! Giờ thử xem đánh được mấy chiêu!”

Cộp… Cửa xe đồng loạt đóng lại.

Một người đàn ông đeo kính ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng rồi lại nhìn đồng hồ, khẽ thở phào: “May mà vẫn chưa muộn!”

“Đại ca, anh tới rồi, cửa hàng này ngông lắm, mẹ nó, bọn em tới thu tiền bảo kê mà chúng còn dám ra tay! Nhất là cái ông già chết dẫm này, vừa rồi còn đánh bọn em nữa!”, thanh niên đeo khuyên tai vung chân múa tay giải thích.

Người đàn ông đeo kính tên là Lưu Dương, nghe nói tốt nghiệp đại học, không biết tại sao lại làm trong giới này.

Mạc Phong chắp tay sau lưng, chậm rãi bước ra, cười nói: “Nhiều người vậy tới ăn uống hay là tới gây sự thế?”

Bốn tên đứng sau Lưu Dương lập tức nhận ra Mạc Phong. Đây chẳng phải là mấy kẻ lúc trưa bị đánh sao?

“Đại ca! Hắn chính là gã trước đó em nói với các anh, ngông nghênh không coi Bạch Hổ Đường của chúng ta ra gì, cũng không tự xem lại mình! Lần nay may rồi, thu dọn cả bọn luôn!”, một người đàn ông để râu hừ giọng.

Bốp… Bốp… Lưu Dương quay người tát vào mặt gã kia, sau đó bước tới đạp cho mấy đứa ngã dưới đất vài phát.

Đến cả hội Hắc Long mà người ta còn gọi chẳng khác gì tiểu đệ thì Bạch Hổ Đường là cái thá gì!

Tổng cộng ba, bốn mươi người, cả đám cộng lại không bõ người ta ngứa tay xỉa răng!

“Ấy…đại ca đừng đánh, bọn em mới là người bị hại mà!”

Lưu Dương tức giận, khó khăn lắm mới có thể phát triển được một chút ở Giang Hải, lẽ nào lại bị sụp đổ bởi mấy kẻ này sao?

“Mở to đôi mắt chó của mày ra mà nhìn, đây là cậu Mạc! Tao đã nói với chúng mày từ lâu là đừng có giở trò bắt nạt người già trẻ nhỏ ở ngoài đường rồi cơ mà! Mặc dù chúng ta chỉ là đám cắc ké nhưng cũng rất coi trọng quy tắc, thể diện của Bạch Hổ Đường bị mấy đứa vứt đi luôn rồi!”

“Mạc Phong khoanh tay hừ giọng: “Đừng diễn nữa, Bạch Hổ Đường vốn làm gì có thể diện! Đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng, nếu để tôi thấy các người làm xằng làm bậy ở Giang Hải thì sau này đừng mong sống được ở đây nữa!”

Lời nói ra khiến Lưu Dương không khỏi toát mồ hôi hột, từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng rơi xuống.

“Dạ đã hiểu…Cậu Mạc yên tâm, sau này nhất định sẽ không để xảy ra những chuyện này nữa ạ! Em đảm bảo!”

Anh liếc nhìn cả đám, nói với vẻ thờ ơ: “Biến đi! Đừng gây cản trở việc kinh doanh của tôi!”

Vâng vâng vâng, biến ngay ạ…biến ngay!”, Lưu Dương gật đầu với vẻ cung kính.

Sau đó hắn quay lại trừng mắt với cả đám: “Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cút, đừng gây cản trở việc làm ăn của cậu Mạc!”

Mười mấy tên chạy lên xe trong nháy mắt. Cả đám vừa nãy còn hùng hổ thì nay biến mất không để lại dấu vết gì.

Mạc Phong khoanh tay đứng trước gốc cây trước cửa khẽ thở dài: “Đúng là đôi khi thể diện có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề!”

Khi bạn giải quyết vấn đề bằng nắm đấm thì cùng lắm là chứng tỏ bạn có thực lực, nhưng khi bạn có thể dùng thể diện để giải quyết thì chứng tỏ bạn là nhân vật có tầm ảnh hưởng.

Anh lặng lẽ châm thuốc, muốn làm rõ chuyện của năm đó thì nhất định phải trở thành một nhân vật tầm cỡ.

Mạc Phong của hiện tại có đủ sức mạnh tung hoành khắp nơi mà không gặp chướng ngại.

Nếu không có thực lực của mình, địa bàn của mình thì có lẽ năm đó vụ án của nhà họ Mạc chỉ là sự hão huyền.

Mặc dù ông chú câm và sư phụ đều khuyên anh đừng điều tra chuyện của năm đó nữa bởi vì nếu dây vào thì những người liên quan sẽ nhiều vô kể, không cẩn thận sẽ không còn đường lui.

Thế nhưng niềm hi vọng duy nhất khiến Mạc Phong tồn tại tới bây giờ chính là về việc muốn làm rõ câu chuyện năm đó.

Rốt cuộc thì điều gì đã khiến nhà họ Mạc bị diệt khẩu thảm hại như vậy.

Sự tồn tại của anh chính là ác mộng đối với những kẻ đó, sẽ có một ngày, an giương buồm xây dựng lại nhà họ Mạc, tuyên bố với tất cả các gia tộc rằng nhất mạch Mạc Thị của năm đó đã quay trở lại.

Con đường này thực sự rất khó khăn.

Điếu thuốc sắp tàn, ông cụ đi tới gốc cây cung kính nói: “Sư phụ!”

“Đừng gọi tôi là sư phụ, tôi không có năng lực trở thành sư phụ của ông!”, Mạc Phong búng đầu lọc, trầm giọng nói.

Anh thu nạp một đồ đệ lớn tuổi như vậy thì sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác chứ?

Ông cụ vẫn không hề nhụt chí, chắp tay đầy cung kính: “Sư phụ, những lời nói lúc trước của sư phụ khiến đệ tử có thêm kiến thức về phong thủy, hóa ra con đường này là trục chính của Giang Hải, phía trước có sông, phía sau dựa núi, vốn là long mạch, địa long mạc và thủy long mạch giao nhau, phía Tây có huyệt Bạch Hổ, hình thành nên thế cục song long đấu hổ.

“Bể cá chính là điểm giao nhau của hai long mạch này, là nơi long khí vượng nhất, sư phụ dùng long khí để trấn áp sát khí trong cửa hàng nên cửa hàng mới đông khách như vậy.

“Sư phụ nói xem đệ tử giải thích có đúng không?”

Sau lần được Mạc Phong giáo huấn, ông cụ đã trèo lên đỉnh núi cao nhất của Giang Hải, quan sát rất lâu mới nhìn ra được đầu mối đó.

Nhưng ông ta vẫn cảm thấy mình giải thích chưa được toàn diện, nhưng cũng không nghĩ ra được gì hơn.

Mạc Phong sững sờ, anh cũng không ngờ ông cụ này lại kiên trì đến vậy.

Một câu nói bâng quơ của anh mà khiến ông ta nghiên cứu tới tận cùng gốc rễ như vậy.

“Được đấy, mới một ngày mà đã nhìn ra được, chứng tỏ ông cũng có hiểu biết về phương diện này! Nhưng có rất nhiều thứ ông vẫn chưa hiểu rõ, ví dụ tại sao tôi lại nuôi mười một con cá, để ý mỗi lần cho cá ăn thì có những chi tiết đáng để nghiên cứu đấy.

Nói không chừng cảm ngộ vài năm lại có thể hiểu một cách thấu đáo về phương diện này!”, anh chắp tay sau lưng khẽ cười.

Chương 248: Quà chia tay

Nhìn có vẻ rất thanh cảnh, chỉ là anh tùy tiện bày biện lại đồ đạc trong cửa hàng nhưng có khi người khác phải lĩnh ngộ mất mấy năm mới có thể hiểu ra được sự huyền bí trong đó.

Ông cụ thật chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, trước đó còn làm màu trước mặt anh, thật chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ.

Nếu đúng như những gì Mạc Phong nói thì anh mới chỉ học có hai, ba tháng về phong thủy. Vậy thì thiên phú của anh quả thực quá khủng khiếp.

Kinh khủng như vậy thì tư duy cũng khủng khiếp không kém.

Anh mới học ba tháng mà đã có thể làm khó được một đạo sĩ đã học nửa đời như ông ta. Nếu như anh nghiêm túc tìm hiểu phong thủy Huyền học Kỳ môn độn giáp thì có khi sức ảnh hưởng sẽ lớn hơn nhiều, không chừng còn trở thành thiên sư của một thời đại.

Đừng có suốt ngày lải nhải rằng làm người không được khoe khoang. Vì thực ra anh cũng muốn khiêm tốn lắm nhưng thực lực của bản thân không cho phép đấy chứ!

“Sự phụ trên cao, hãy nhận của đệ tử một lạy!”, ông cụ lại quỳ xuống, không chỉ quỳ mà còn dập đầu mấy cái.

Mạc Phong lắc đầu cạn lời: “Ông lại quỳ rồi, không phải tôi đã nói cả bí mật về bể cá cho ông rồi sao. Phong thủy một khi đã lĩnh ngộ được rồi thì không còn ý nghĩa gì nữa! Hơn nữa ông đừng như vậy, tôi sẽ không nhận ông là đồ đệ đâu!”

“Đệ tử cũng biết khả năng của mình có hạn, làm đệ tử của sư phụ sẽ chỉ khiến sư phụ mất mặt nhưng sư phụ đã giúp đệ tử cảm ngộ, cho đệ tử biết trình độ hiện tại của mình còn quá kém, cứ tưởng là đã đạt tới đỉnh cao của Huyền học nhưng thực ra là chưa học được cả một góc! Thực sự quá mất mặt! Lần này đệ tử đã quyết định sẽ tu luyện chăm chỉ, có lẽ mười năm sẽ không ra khỏi núi nữa, vậy nên trước khi đi đệ tử muốn tặng cho sư phụ vài món đồ!”

Vài món đồ sao?

Anh bỗng cảm thấy hơi kỳ vọng.

Đưa tiền à?

Nếu đưa tiền thì anh sẽ giả vờ đùn đẩy vài cái sau đó nhận lấy, như vậy mới có thể thể hiện được cốt cách thanh cao của mình.

Khi Mạc Phong đang ảo tưởng thì bỗng tay anh chạm phải thứ gì đó lành lạnh.

Anh cúi đầu nhìn, thì chỉ thấy một chiếc bình nhỏ nằm trong tay mình.

“Đây…là thứ gì vậy?”, anh mở nắp bình, đổ ra một viên hình tròn nho nhỏ: “Kẹo sô cô la sao?”

Nói xong anh định cho vào miệng thì ông cụ vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng! Gượm đã sư phụ, đây là đan dược! Được gọi là tụ linh đan, có thể bạo phát nội lực trong cơ thể trong một thời gian ngắn, nhưng một lần không được ăn quá nhiều vì có thể bị tẩu hỏa nhập ma!”

Anh bỗng nhớ ra vừa rồi hình như ông cụ cũng dùng một viên khiến khí tức thay đổi. Nếu giải thích theo phương diện Đông y thì có lẽ cũng tương tự việc châm cứu kích thích các huyệt đạo.

Anh đổ thuốc ra tay, bên trong chỉ có bảy viên.

“Đã là đồ tốt mà sao chỉ có bảy viên! Keo kiệt quá!”, Mạc Phong tức giận trừng mắt với ông ta.

Ông cụ gãi đầu cười khổ: “Đệ…đệ tử cũng hết cách…Đây là thứ đệ tử lấy từ một người tu đạo, mỗi một viên cần luyện bảy bảy bốn chín ngày mới tạo ra được, hơn nữa trong qua trình luyện mà xảy ra sơ suất thì coi như công cốc, có thể luyện ra được từng này đã là điều hết sức khó khăn rồi!”

Nói nghe mơ hồ quá, Mạc Phong nhìn bình đan dược, do dự một lúc rồi cất vào trong túi.

Ông cụ bỗng vỗ trán như nhớ ra điều gì: “Đệ tử nhớ rồi, còn có vài món bảo bối, sư phụ nhất định sẽ thích, sau này chưa biết chừng còn có lúc cần dùng đến!”

“Ông không thể lấy hết ra một lần được à?”, Mạc Phong lắc đầu thở dài.

Ông ta móc trong túi áo cũ rích của mình: “Sư phụ nhìn xem!”

Nói xong ông ta đặt món đồ lên tay của Mạc Phong.

“Đây là …bùa à? Mẹ nó, tôi có đi trừ tà đâu mà cần tới thứ này chứ!”, Mạc Phong chỉ muốn đập cho cái ông già này, chẳng lẽ ông ta đang trêu anh đấy à?”

Anh còn tưởng là thứ gì đáng giá lắm, hóa ra là bùa giấy.

Chính là loại bùa mà các đạo sĩ thường dùng trong ti vi.

Ông cụ cười nhướn mày cười với vẻ đểu cáng: “Không phải vậy! Lá bùa này không giống bùa thông thường, nó từng được khai quang!”

“Sư phụ nhìn xem chữ được viết trên tấm bùa là gì vậy? Với đạo hạnh của sư phụ, đệ tử tin là hiểu!”

Mạc Phong cúi đầu nhìn chữ được viết trên lá bùa, chữ đầu tiên trên đó viết chữ ‘bôn’.

Chữ dùng loại hình tiểu Triện để viết, như rồng bay phượng múa, nếu không phải người có chuyên môn thì sẽ không thể nhìn ra.

“Bôn à?”

Ông cụ vội gật đầu: “Đúng vậy! Tấm đầu tiên gọi là bùa ‘bôn lôi’. Khi sư phụ gặp phải nguy hiểm, dán nó lên người thì tốc độ sẽ nhanh như điện xẹt, nhưng hiệu quả chỉ được hai phút mà thôi!”

“Thật không…Ông không nói dối tôi đấy chứ?”, Mạc Phong cảm thấy không tin bèn nhìn phía sau: “Vậy còn tấm này viết chữ lôi có nghĩa là gì?”

“Đó được gọi là bùa ‘dẫn lôi’, dán lên người khác thì người đó sẽ bị bảy tia sét đánh trúng người!”

Ông cụ lại liếc mắt cười: “Đây là bùa ‘cường hóa’, dán lên người thì khí lực sẽ tăng lên gấp ba, kiến nghị là không được dùng cùng với đan dược, bởi vì hai thứ này có hiệu quả tương đương, đệ tử sợ cơ thể sư phụ sẽ không chịu đựng được!”

Lúc này Mạc Phong cảm thấy ong ong bên tai.

Sư phụ anh từng nói, trong xã hội này cao thủ đông như quân nguyên. Có rất nhiều lĩnh vực mà người bình thường cả đời này không biết. Đạo gia, Phật gia, Âm Dương gia, bách gia chư tử nhiều vô số kể. Khi xuống núi, ông ấy còn dặn anh phải hết sức cẩn thận.

Tuyệt đối không được gây rối với ba loại người này.

Miêu, Tăng, Đạo!

Mạc Phong nhìn đan dược cùng bùa chú trong tay. Anh tỏ ra do dự: “Những gì ông vừa nói là thật chứ?”

“Thật một trăm phần nghìn. Đệ tử lừa ai chứ tuyệt đối không lừa sư phụ, người khác có thể cho rằng đệ tử là kẻ lừa đảo nhưng với năng lực của sư phụ thì chắc chắn có thể hiểu được những thứ này!”, ông cụ dường như sợ Mạc Phong không tin nên khoa chân múa tay giải thích.

Mạc Phong cũng đã gặp không ít đan dược và bùa chú, sư phụ anh cũng là người theo Đạo!

Trong phòng ông ấy toàn là những thứ này nhưng khi đó Mạc Phong không để ý. Chứ nếu biết được công dụng thực sự của chúng thì có lẽ anh đã lấy một ít khi xuống núi rồi.

Số đan dược và bùa chú đó của sư phụ chắc chắn mạnh hơn của ông lão này nhiều!

“Vậy thì…cảm ơn nhé!”, Mạc Phong khách khí gật đầu.

Ông cụ chắp tay cung kính nói: “Tạm biệt sư phụ! Sau này đợi đệ tử cảm ngộ được pháp môn rồi thì sẽ đến gặp sư phụ! Đệ tử đi trước đây, nếu không sẽ không kịp chuyến xe cuối cùng ra khỏi thành phố mất!”

Chương 249: Khả năng phá hoại vô đối

Nói xong ông cụ chạy sang phía đối diện rồi bắt xe rời đi.

Lúc rời đi, ông ta không quên vẫy tay với Mạc Phong.

“Được rồi! Mau đi đi, sau này nếu quay lại Giang Hải thì tới cửa hàng tìm tôi là được!”, Mạc Phong nhìn ông ta phất tay khẽ cười.

Ông cụ chắp hai tay: “Cảm ơn sư phụ!”

Sau đó ông ta cúi người chui vào trong chiếc xe.

Sau khi chiếc xe rời đi, Mạc Phong vẫn nhìn món đồ trong tay với vẻ trầm tư.

Anh không cho rằng ông cụ lừa anh mà chỉ là cảm ngộ ra vài điều.

Trước đó từng có lúc Mạc Phong đã nghĩ đến bản thân anh cũng đã đạt tới đỉnh cao của võ học, khó có thể gặp được đối thủ mạnh hơn mình.

Nhưng giờ anh mới phát hiện ra, hóa ra những chuyện anh chưa hiểu rõ trên đời còn rất nhiều.

Trong cõi đất trời này, anh bỗng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé!

Đến ngay cả một Giang Hải con con mà anh còn chưa có danh tiếng gì mà còn đòi làm rõ chuyện năm đó. Chẳng trách sư phụ nói anh đừng quan tâm tới chuyện đó nữa, một câu chuyện đã trở về với cát bụi, muốn lật lại cũng không phải điều dễ dàng.

“Thắng thua còn chưa định, ta và ngươi đều có khả năng giành phần thắng, cứ chờ mà xem!”, Mạc Phong chau mày nói.

Anh quay lại cửa hàng giúp dọn dẹp và trốn trong nhà bếp rửa bát.

Lúc này bên ngoài cửa.

Một chiếc xe Prado dừng ở bên ngoài.

Tô Nguyệt bước xuống, cô ta cũng hết hồn khi thấy khách khứa đông đúc.

Trước đó cô cũng từng nghe nói gã này mở nhà hàng, nhưng không ngờ lại nhộn nhịp đến thế.

Cô ta tới trước quầy lễ tân gõ nhẹ.

“Xin hỏi cô muốn gọi món gì?”, Trương Hiểu Thiên cúi đầu tính toán lại số tiền ngày hôm nay, cười nói.

Ông lớn như cậu ấy mà vừa phải rót nước pha trà, vừa phải tính toán doanh thu thì đúng là làm khó người ta mà.

Tới mức Trương Hiểu Thiên như muốn bốc khói.

Tô Nguyệt không khỏi phụt cười khi thấy cậu ấy vò đầu bứt tóc.

Trương Hiểu Thiên nghe thấy tiếng cười vội ngẩng đầu hô lên: “Sếp Tô, sao chị lại tới đây? Tới ăn sao?”

“Tôi tới tìm gã kia! Có ở đây không?”, Tô Nguyệt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, khẽ cười.

Một cử chỉ nhăn mày, một nụ cười đủ khiến đàn ông phải điên đảo.

Đúng là vật báu trời cho, người phụ nữ này mà đi quyến rũ đàn ông thì đúng là hại nước hại dân.

Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ khiến Trương Hiểu Thiên phải đần mặt, nuốt nước bọt và chỉ tay vào trong bếp: “Đội trưởng….rửa bát ở bên trong! Hay là tôi gọi anh ấy ra cho chị nhé!”

“Không cần đâu, để tôi vào trong tìm anh ta!”, Tô Nguyệt không cười nữa, quay trở về vẻ lạnh lùng băng giá của mình.

Đôi chân thon dài của cô ta rảo bước đi vào trong bếp. Cô ta thấy Mạc Phong đang ngồi xổm rửa bát.

“Tới rồi à?”, Mạc Phong không cả ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói.

Tô Nguyệt khẽ chau mày, khoanh tay đứng sau lưng anh: “Sao anh biết tôi tới?”

“Ở xa tít tắp còn ngửi thấy mùi nước hoa Sephora trên người cô. Trong số những người tôi quen, chỉ có cô dùng của thương hiệu này!”

Mạc Phong nhún vai, nhìn đống bát đĩa trước mặt: “Giờ người không đủ, hay là cô tới giúp. Rửa xong tôi lên tầng dạy cô được sớm hơn!”

“Anh kêu tôi rửa bát giúp anh?”, Tô Nguyệt trừng mắt nhìn anh.

Từ nhỏ tới lớn cô ta chưa từng vào bếp chứ đừng nói tới việc rửa bát. Cô ta sống những tháng ngày ăn trên ngồi chốc vậy mà gã này lại bắt cô ta phải rửa bát sao!

Nhìn vẻ mặt ấm ức của cô ta, Mạc Phong bèn chế giễu: “Lẽ nào cô chưa từng rửa bát bao giờ à?”

“Kỳ lạ lắm sao?”, Tô Nguyệt trợn ngược mắt.

Mạc Phong đứng dậy giục cô ta: “Mau ra ngoài, tôi sợ cô làm vỡ bát đĩa của tôi mất, lên tầng đợi tôi!”

“Này…anh khinh thường ai thế, rửa bát thôi mà, sao tôi làm vỡ được chứ?”, cô ta cầm một cái đĩa giơ lên.

Xoảng… Vừa nói xong thì chiếc đĩa rơi xuống đất.

Hai người lúng túng nhìn nhau.

Mạc Phong lắc đầu bất lực: “Cô nên ra ngoài đi…”

“Tôi không! Tôi không tin đến việc rửa bát đơn giản tôi cũng không làm được!”, Tô Nguyệt hừ giọng không phục.

Anh bỗng có dự cảm chẳng lành.

Quả đúng như vậy!

Xoảng… Choang… Chưa tới ba mươi phút thì căn bếp đã nát bươm. Đây là giúp đỡ gì chứ, tới phá hoại thì đúng hơn.

Tô Nguyệt cầm ba chiếc đĩa loạng choạng đi từ ngoài cửa vào hỏi: “Đống này đặt ở đâu đây?”

“Bà cô ơi, cô chậm lại, bát đĩa bị cô làm vỡ gần hết rồi, lát nữa đưa đồ ăn lên không còn đĩa nữa đâu đấy!”, Mạc Phong thở dài bất lực.

Cô ta được nước làm tới: “Còn lâu tôi mới làm vỡ, chị đây thông minh có thừa, sao có thể…”

Xoảng… Vỡ từ ngoài vào trong tận góc bếp, hơn nữa còn chạy về phía Mạc Phong, căn bếp vốn nhỏ, chẳng có chỗ mà tránh.

Bốp… Hai người đụng vào nhau, ngã nhào ra đất.

Căn bếp ngập đầy mảnh bát đĩa vỡ.

“Đây là cái gọi là thông minh, tháo vát của cô đấy à?”, Mạc Phong day thái dương nói.

Đúng là độc miệng, sao tự dưng anh lại nhờ cô ta rửa bát chứ, lại còn khiêu khích người ta.

Đây chẳng phải là tự mình làm khổ mình sao?

Triệu Khải nhìn Mạc Phong với vẻ khẩn cầu: “Đội trưởng…anh đưa chị ấy ra ngoài đi, nếu tiếp tục thế này thì không còn đĩa đựng đồ ăn nữa đâu!”

Hai người lẳng lặng chuồn ra ngoài giống như những đứa trẻ mới mắc lỗi. Họ chạy thẳng lên tầng hai.

“Cởi áo và giày ra!”, Mạc Phong dựa vào tường khẽ thở dài.

Tô Nguyệt ôm chặt quần áo: “Anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi đây không phải là người tùy tiện, nếu anh làm càn thì tôi sẽ đi ngay lập tức!”

“Tôi thật muốn mở não của cô ra xem bên trong kết cấu như thế nào. Cô định mặc áo khoác và đi giày cao gót tập luyện sao?

Thôi được rồi, khẩn trương lên, tranh thủ thời gian!”

Cùng lúc đó.

Trong trang viên tư nhân tại phía Bắc Giang Hải.

Một mình Mộ Dung Trầm Chương uống tới say trong phòng.

Bên ngoài là tiếng gõ cửa.

“Vào đi…”, anh ta nói với vẻ tức giận.

Người bước vào là một người đàn ông trung niên với nét mặt khá hiền lành: “Cậu chủ, bố cậu kêu cậu xuống!”

“Nói là tôi nghỉ ngơi rồi, không rảnh!”, Mộ Dung Trầm Chương nâng chén rượu, uống cạn và phất tay nói.

Lại có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào.

“Sao? Còn muốn bố đích thân lên mời mới xuống phải không!”, một người đàn ông trung niên mặc sơ mi trắng hiên ngang bước vào. Mỗi bước đi của ông ta đều hừng hực khí thế.

Nghe thấy giọng nói đó, Mộ Dung Trầm Chương lập tức ngẩng đầu: “Bố…bố…”

Anh ta vội vàng lau khóe mắt và đứng thẳng dậy.

Chương 250: Cao thủ đấu nhau bằng nội lực

Người đàn ông trung niên chính là bố của anh ta – Mộ Dung Vân Long!

Nhìn thấy vẻ chán chường của con trai, ông ta vung tay tát.

Bốp… “Con nhìn bộ dạng hiện tại của mình, làm gì còn tinh thần gì. Đừng tưởng bố không biết mấy ngày qua con đã đi đâu? Cả này cứ đứng đợi ở cổng trường nhà người ta con không thấy ngại à? Đàn ông con trai mà bị chuyện tình cảm khiến đau khổ như chết đi sống lại, đúng là mất mặt!”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay hừ giọng.

Mộ Dung Trầm Chương dường như không thấy đau khi lãnh trọn cú tát, vẻ mặt anh ta vẫn rũ rượi: “Bố, bố nói nghe nhẹ nhàng lắm, luôn bảo con là cầm lên được thì cũng đặt xuống được! Con không tin bố chưa từng tiếc nuối! Bố không hề cảm thấy oán hận khi ông nội ép hai người rời xa nhau năm đó sao?”

Người nào nói cũng hay lắm, cả đời sẽ không đau khổ vì tình cảm, và người lớn thì luôn dạy trẻ con rằng cầm lên được thì cũng đặt xuống được!

Thế nhưng chưa bao giờ cầm được thì đặt xuống kiểu gì đây.

“Đủ rồi! Bố không muốn nghe con nói những điều đó nữa, lập tức sửa soạn đi cùng bố, hôm nay có một bữa ăn với nhà họ Từ.

Con bé nhà họ Từ cũng sẽ có mặt, chuẩn bị sẵn sàng đi!”, Mộ Dung Vân Long khoanh tay bực bội nói.

Ai cũng có những niềm tiếc nuối khi còn trẻ, không có tiếc nuối thì không trọn vẹn thanh xuân.

Từ xưa tới nay đều như vậy, có gia tộc nào lại chọn người kết hôn không môn đăng hộ đối?

Cho dù có những tình huống phá vỡ thế tục thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì.

Mộ Dung Trầm Chương ngoẹo đầu qua một bên: “Con không muốn đi! Chẳng có gì để nói với cô gái nhà họ Từ đó cả!”

“Không muốn đi cũng phải đi! Nếu con dám chống đối thì có tin ngay mai bố sẽ khiến cô gái kia biến mất khỏi Giang Hải, thậm chí biến mất luôn trên cõi đời này không?”, Mộ Dung Vân Long hừ giọng tức giận nói.

“Bố…”

Lần này Mộ Dung Trầm Chương đã phải thỏa hiệp, bất luận thế nào anh cũng không thể để Trần Nhã xảy ra chuyện.

“Con đi…con đi là được chứ gì?”

Tại nhà hàng Zvezda.

Đây là một nhà hàng dưới chướng nhà Mộ Dung, chuyên dùng để tiếp đón khách khứa, bình thường không kinh doanh gì nhiều.

Bên trong phòng VIP.

Người nhà họ Từ đã tới từ lâu.

“Ông nội…cháu có chút việc nên đi trước được không?”, Từ Giai Nhiên nhìn ông cụ ngồi bên cạnh khẽ nói với vẻ cầu khẩn.

Nhưng đổi lại là một ánh mắt sắc như dao: “Cháu dám! Nếu hôm nay cháu dám trốn thì phải nhường lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Từ Thị, hơn nữa ông sẽ cắt toàn bộ thẻ tín dụng của cháu!”

Thế là Từ Giai Nhiên phải im lặng.

Cô ta đang định mượn sân của tập đoàn Từ Thị để gia tăng thực lực cho bản thân. Muốn trở thành người như Bạch Như Nguyệt của phía Nam, Diêm Khả Di ở phía Bắc thì phải có một nơi mà bản thân cô ta có thể trèo lên được.

Và tập đoàn Từ Thị chính là cái cầu đó!

Cửa phòng được mở ra.

“Ngại quá, hơi tắc đường nên chúng tôi tới muộn!”, Mộ Dung Trầm Chương chắp tay nói với vẻ khách khí.

Ông cụ Từ chậm rãi đứng dậy, chắp tay đầy cung phụng: “Không sao không sao, chúng tôi cũng vừa tới, mau ngồi đi!”

Hai nhà còn cố ý để Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên ngồi cạnh nhau.

Rõ ràng hai người đều không thấy vui. Nhất là Mộ Dung Trầm Chương. Nếu không phải vì bố mình trừng mắt thì anh ta thà đứng ăn cũng không muốn ngồi xuống.

“Sao, cậu Mộ Dung không muốn ngồi cùng tôi à?”, Từ Giai Nhiên mỉm cười với đôi lông mày xinh đẹp.

Anh ta chậm rãi ngồi xuống, nói với vẻ lạnh lùng: “Chúng ta chỉ diễn kịch mà thôi, phối hợp một chút thì đều tốt với mọi người!”

“Mong là như vậy!”, Từ Giai Nhiên nhấp một ngụm rượu vang rồi đứng dậy: “Mọi người nói chuyện, cháu đi vệ sinh!”

Nói xong cô ta đứng dậy đi về phía cửa.

Mọi người sững sờ.

Mộ Dung Trầm Chương thấy Từ Giai Nhiên rời đi bèn nhìn xung quanh rồi cũng đứng dậy: “Ngại quá, tôi cũng đi vệ sinh, hay là tôi đưa cô Từ đi nhé, nơi đây khá rộng e rằng không dễ tìm!”

Từ Giai Nhiên quay người cười thản nhiên: “Vậy làm phiền cậu Mộ Dung rồi!”

Nói xong hai người cùng đi về phía cửa.

Ông cụ Từ khẽ gật đầu: “Ông xem hai đứa rất hợp mà! Nên để thanh niên gần gũi với nhau!”

“Đúng vậy, thằng bé này bình thường khá nhút nhát, có thể gặp được một cô gái có tri thức, hiểu lễ nghĩa như cô Từ đúng là phúc khí tu mấy đời. Cả hai đứa nhỏ đều có năng lực, sau này mà ở cùng nhau một đối nội một đối ngoại thì tôi tin là có thể đạt được thành tích rất tốt!”, Mộ Dung Vân Long cười với giọng khàn khàn.

Cả hai đều nói giọng khách khí, tôi kính ông, ông kính tôi.

Bên ngoài căn phòng VIP.

“Cô Từ muốn đi vệ sinh thật sao?”, Mộ Dung Trầm Chương khẽ cười.

Từ Giai Nhiên đi trước anh ta cũng thản nhiên nói: “Vậy anh cũng thật sự muốn đi vệ sinh à?”

Hai người nhìn nhau cười, họ đều biết đây là cách để đối phó.

Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên vào thang máy đi lên tầng cao nhất của nhà hàng.

Ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của Giang Hải.

Nhất là cảnh sắc lúc chạng vạng tối khi mặt trời còn sót lại ít tia nắng, Từ Giai Nhiên đứng ở sân thượng hít một hơi thật sâu: “Không khí thật tuyệt!”

Mộ Dung Trầm Chương cũng chẳng buồn quan tâm, anh ngồi xuống, ghì vào lan can nhìn ra xa.

Khi còn ở nước Mễ, anh từng ngồi bên cạnh Trần Nhã trên tảng đá cạnh bờ biển.

Đáng tiếc cuộc sống đó đã không thể quay trở lại, chỉ có thể lưu giữ trong ký ức mà thôi.

“Nghe nói cô gái mà cậu Mộ Dung thích là một giáo viên âm nhạc? Tôi hơi tò mò, lẽ nào tôi không đẹp bằng cô ta sao? Hay là tôi không quyến rũ bằng?”, Từ Giai Nhiên khoanh tay khẽ hỏi.

Mộ Dung Trầm Chương khẽ quay đầu liếc nhìn cô ta: “Gần đây tôi còn bói toán, xin hỏi cô là cái thá gì chứ!”

Từ Giai Nhiên sầm mặt, nhưng vẫn cố gắng đè nén cơn giận: “Gần đây tôi cũng đang đánh chìa khóa, một chiếc năm tệ, ba chiếc mười tệ, anh thấy mình có xứng không?”

Hai người nhìn nhau chăm chăm.

Cao thủ toàn là nội lực, hai người này dù là năng lực hay diện mạo thì đều là đỉnh của chóp.

So với họ thì Châu Phi còn kém xa.

Lúc này tại tầng hai của Lâm Quân Các.

Tô Nguyệt tung nắm đấm theo hướng dẫn của Mạc Phong, nhưng nắm đấm nào cũng nặng nề.

“Tại sao? Tại sao tôi luyện theo cách của anh mà lại cảm thấy càng lúc càng mệt vậy?”

Mạc Phong cầm rượu đưa lên miệng uống như uống nước: “Rất bình thường mà, luyện theo phương pháp của tôi chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với kung fu ban đầu! Không xảy ra mới là lạ đấy!”

“Vậy giờ phải làm sao?”, Tô Nguyệt nóng ruột nhìn anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.