Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 18




Chương 18: Tôi có chỗ dựa

Với cái mồm của bà ta, bà ta mà biết chuyện gì thì y như rằng cả công ty đều biết.

Tên tóc vàng này cũng có tính lưu manh, chắc chắn trước đây là kẻ vô công rỗi nghề, ỷ mình có chút quan hệ với bên bộ phận hành chính nên không xem ai trong cái phòng bảo vệ này ra gì, kể cả người làm đội trưởng là Vương Bưu

Bây giờ Mạc Phong đã hiểu rõ đầu cua tại nheo, nhếch miệng cười xấu xa: “Ý cậu là tôi đang nói khoác à?”

“Chứ câu nào của anh là thật? Còn nói gì bảo vệ cũng phải có mặt mũi, còn phải uống Đại Hồng Bào gì gì, anh từng thấy thứ đó chưa? Tháng trước tôi tới nhà dì nhỏ được uống Đại Hồng Bào chính hiệu, cấp bậc giám đốc mới xứng để uống, anh là cái thá gì mà đòi uống?”, bảo vệ tên Lưu Hồng kia nói một tràng dài, không hề khách sáo.

“Nếu tôi lấy được thì tính sao?”

“Anh mà lấy được tôi húp mì gói bằng mũi! Nếu anh mà ba hoa chích chòe thì quỳ xuống liếm giày cho tôi!”

“Ok chơi luôn!”

Húp mì gói bằng mũi, chậc chậc, cảnh đó chắc thú vị lắm đây!

Anh chuyên trị mấy loại cứng đầu thế này mà!

Ở châu Âu, mấy thế giới ngầm không có quy tắc, có hằng hà sa số kẻ liều mạng nhưng đều bị Mạc Phong trị cho nghe lời răm rắp, đẳng này chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi.

Mạc Phong đặt hộp sắt lên bàn, mọi người đều chạm đầu lại xem.

Hộp vừa được mở ra, mùi trà thơm lừng đã xộc vào mũi. Là chè đã phơi khô rồi mà vẫn giữ được hương thơm như vừa được hải xuống.

“Lấy ly trà lại đây, hôm nay anh sẽ dạy mấy đứa cái gì gọi là trà đạo! Chứ không sau này ra ngoài lại làm mất mặt anh em!”, Mạc Phong nhếch miệng cười cực kỳ tự tin.

Sắc mặt của Lưu Hồng đứng bên ngoài đảm người hơi thay đổi: “Xùy, đừng giả thần giả quỷ, ai không biết anh bị sếp Tô đuổi ra khỏi cửa, trong lòng anh không tự biết chắc?”

Nhưng chẳng ai để ý tới Lưu Hồng đang đứng phía ngoài, bọn họ đang bị thu hút bởi động tác pha trà điệu nghệ của Mạc Phong.

Lá trà, nước sôi, ẩm trà cùng lúc bay lên không trung, nhưng chỉ một tích tắc sau, ba thứ va chạm vào nhau, nước trong trà, trà trong ẩm

Động tác lưu loát, đây đâu phải pha trà, rõ ràng đang biểu diễn ảo thuật mà!

Nước trà đầu tiên không được uống, nước này dùng để lọc đi vị chát và tạp chất trong trà.

Bình thường mọi người đều bỏ trà vào trong ly pha luôn, làm gì nhiều quy trình đến thế này.

“Pha trà giống tán gái, pha càng lâu thì trà càng ngon, trong quá trình không được nôn nóng, vì thứ tốt nhất luôn ở sau cùng”.

“Người xưa dạy nước pha trà phải lấy nước trên núi, nước dưới sông, nước trong giếng. Hôm nay chúng ta dùng đỡ nước máy để pha nhé!”

Mạc Phong từ tốn rót một ly trà ra khỏi ẩm, mùi thơm đó vương vít vào trong mũi mọi người.

Chỉ riêng hương trà đã xộc thẳng vào lục phủ ngũ tạng, thấm vào ruột gan người ta.

“Ôi trời ơi, hương trà lại giống hệt hương thơm phụ nữ, chẳng trách anh Phong nói pha trà giống tán gái, đúng là cao nhân mà!”

“Thơm quá đi mất, tôi vừa mới ăn xong mà sao thấy đói lại rồi này!”

“Ôi chao mẹ ơi, không nhịn được nữa, cho tôi uống trước một ly đi!”.

“Tôi cũng muốn uống, tôi cũng muốn!”

Cả đảm bảo vệ chen chúc nhau tới, đội trưởng bảo vệ Vương Bưu cũng không chịu nhường nhịn ai.

“Thằng nhóc, để lại cho tôi chút đi!”

Lưu Hồng vừa nãy còn hống hách bây giờ cũng ngửi thấy mùi thơm, nuốt nước bọt đánh ực.

Mẹ kiếp!

Pha trà có thể thơm đến mức này à? “Đm, sao uống trà mà cũng thấy no thế này!”, Vương Bưu uống hết ly này tới ly khác, không ngớt miệng khen.

Không phải Lưu Hồng dễ dàng nhận thua mà vì thứ này thơm quá đi mất

Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn nổi, chen vào trong “Hừ, tôi đã uống Đại Hồng Bào rồi, đừng mơ lừa được tôi, để cho tôi uống thử hút!”

Anh ta chen vào trong đám người, vốn dĩ chỉ có một ấm trà nhỏ, đám người này uống hết lỵ này đến ly khác, cuối cùng còn ước có thể nhai luôn cả cái ấm trà.

Mãi cho đến khi Vương Bưu húp đến giọt trà cuối cùng, mọi người đều cụt hứng.

“Mãi đến hôm nay tôi mới biết được thì ra ba mươi năm trước tôi sống phí hoài “Đỉnh của chóp! Trà này chính là Đại Hồng Bào đấy sao? Cùng là trà mà sao khác biệt lớn đến thế?”

“Phí lời! Chút xíu mà chúng ta vừa uống trị giá chừng hai, ba nghìn tệ đấy!” Lưu Hồng vừa nãy còn làm ầm ĩ, bây giờ đã hoàn toàn chìm đắm trong hương trà.

Cũng là Đại Hồng Bào mà sao trà chỗ dì nhỏ của mình khác trà ở đây như vậy chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người bình thường không hiểu trà đạo, chỉ vứt lá trà vào trong ấm, đổ nước lạnh vào đun sôi để uống.

Như vậy sẽ phá hỏng hương thơm của trà. Đại Hồng Bào này quý giá là vì nó rất khó pha, yêu cầu nhiệt độ phải đúng chuẩn.

Ban đầu phải ngâm bằng nước ấm mấy chục giây, đợi đến khi lá trà xòe ra hết rồi mới từ từ ngâm, như vậy sẽ tỏa ra hương thơm.

Tay nghề pha trà của Mạc Phong kém xa sư phụ của mình.

Trên đỉnh Thần Tiên có một cây Thần Tiên, lá cây đó chính là một loại lá chè quý hiếm, chỉ uống trà thôi mà cũng có hiệu quả chữa bệnh trị thương nữa.

Nói gì thì nói, anh cũng đã sống ở trên đó một khoảng thời gian dài, ngày nào ông già cũng pha trà, nhiều ít cũng học được chút xíu.

“Anh Phong, anh đang tìm gì thế?”, Vương Bưu ghé tới hỏi Mạc Phong.

Gã thấy anh đảo mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng chỉ vào cái chậu ngâm chân bên cạnh, khẽ cười: “Úp mì vào trong chậu đó cho tôi, để cậu ta húp bằng mũi, có nóng cũng phải hít hết cho tôi!”

Lúc này, Lưu Hồng đứng bên ngoài mặt mũi trắng bệch.

Dùng chậu để úp mì thì cũng thôi đi, mẹ kiếp, nó còn là chậu ngâm chân

Bấy giờ Vương Bưu cũng khó xử cười gượng. Không ai ngờ Mạc Phong lại xem lời nói đùa là thật, quan trọng nhất là cũng chẳng có ai tin anh có thể lấy được Đại Hồng Bào từ trong tay Tô Nguyệt.

“Anh Phong, hay… bỏ qua đi nhé… Vừa nãy chỉ là nói đùa thôi, đừng tưởng thật!”, đội trưởng bảo vệ cười gượng.

Lưu Hồng cũng nở nụ cười hèn mọn: “Đúng, đúng vậy, đùa thôi mà…”

Nụ cười trên mặt Mạc Phong biến mất, từ gương mặt đang tươi cười ngả ngớn biến thành gương mặt u ám chết chóc.

“Cậu xem tôi có giống đang đùa không?”

Đường đường là Minh Vương, là nỗi kinh hoàng của cả thế giới ngầm châu u, anh sẽ đùa với một thằng bảo vệ con con à? “N… Này, dì nhỏ của tôi là phó giám đốc của bộ phận hành chính đấy, anh biết điều thì cẩn thận chút cho tôi, đặc tội với tôi không có ích gì cho anh đâu!”, Lưu Hồng nuốt nước bọt, giọng run rẩy uy hiếp.

Choảng…

Anh hất bay chậu hoa bên cạnh xuống đất, nó vỡ vụn “Nói, thích mì vị gì!”

Lần này, Lưu Hồng thật sự muốn khóc. Mẹ kiếp, sao lại gặp phải thắng điện thế này chứ

Vừa nãy nóng máu kiểu gì, sao mình lại cược với anh ta cơ chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.