Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 156: Chap-160




Chương 161​

Gã này cũng chọn thời cơ thích hợp đến để đả kích, mục đích là để làm anh mất mặt trước đám đông. Như vậy Mục Thu Nghi sẽ mất đi thiện cảm với Mạc Phong.

Không bao lâu nữa họ sẽ chia tay!

Mục Thu Nghi lúng túng cười: "”À phải, chồng sắp cưới của tôi!”

"Ồ? Hai người đã đính hôn rồi sao? Vậy thì xin chúc mừng. Không biết đó là cậu ấm nhà ai mà có phúc có được trái tim của cô vậy?”, Châu Phi cười nho nhã mà lại không làm mất đi phong độ.

Nhiều người chứng kiến cảnh cả hai đứng cùng nhau không khỏi xôn xao bàn tán.

"Chậc chậc chậc chậc, nhìn cậu Châu cùng người đẹp họ Mục đứng cùng nhau, thật xứng đôi quá!”

"Lại chẳng? Cậu Châu là quý tộc chính thống ở Giang Hải mà! Tài sản của nhà họ Châu sắp vượt mức tám mươi tỷ tệ rồi, là nhà giàu đích thực!”

"Nếu cô Mục và cậu Châu ở bên nhau thì tôi cũng phục. Nhưng nhân vật nhỏ bé không biết chui từ đâu ra kia, nhìn cái vẻ ăn thô lỗ của hắn xem, cứ như là mới được thả từ nhà tù nào đó ra vậy, rõ là mất mặt!”

Mục Thu Nghi cũng không biết phải trả lời câu hỏi của Châu Phi thế nào, cô đâu thể bịa bừa thân thế ngầu nghĩnh nào đó được?

Châu Phi không phải là người dễ bị lừa, anh ta có thể lập tức cho người điều tra ra ngay.

Nhưng đúng lúc cô đang lúng túng ngập ngừng.

Một bàn tay đầy dầu mỡ duỗi ra, trực tiếp nắm lấy tay Châu Phi: "Thật vinh hạnh, thật vinh hạnh. Anh là cậu Châu đúng không? Tôi có nhìn thấy anh trên tivi, kim cương của nhà anh khá tốt đó, chỉ là hơi đắt một chút!”

Đắt?

Trong thế giới người giàu có, từ 'đắt' mang nghĩa tiêu cực.

Nếu ai nói ra lời như vậy có nghĩa nào tự hạ thấp thân phận của mình, bởi vì ở xã hội thượng lưu Giang Hải, bất cứ lúc nào tán gẫu cũng đều là hợp tác trăm triệu tệ, tiền trong mắt đám người này chỉ là một con số.

Nhưng gã này lại nói là đắt!

Nghèo đói thực sự đã làm giới hạn tầm nhìn của anh ta!

Châu Phi bắt bàn tay dính đầy dầu mỡ này mà trong lòng không khỏi cảm thấy rất chán ghét, nhưng đành phải nén giận: "Xin hỏi tên họ của người anh em là gì vậy? Nhà anh làm nghề gì?”

Mục Thu Nghi nhanh chóng nháy mắt với anh ý bảo anh đừng có ăn nói bừa bãi.

Nhưng......

"Tôi họ Mạc, tên chỉ có một chữ Phong! Giờ tôi đang làm trong công ty vợ tôi, là một nhân viên bảo vệ!”, Mạc Phong nói với vẻ bình tĩnh.

Tất cả mọi người đều lặng đi.

Đó là kiểu im lặng mà bạn có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.

Nhưng sau ba giây!

"Ha ha ha ha ha, bảo vệ? Anh không đùa với tôi đấy chứ? Mắt nhìn người của cô Mục cũng độc đáo quá nhỉ?”, Châu Phi cười lên một cách đầy bất lịch sự.

Nhiều người tại đó cũng bật cười theo.

Họ còn tưởng rằng ít nhất Mạc Phong cũng phải là giám đốc của công ty, cho dù không phải là một công ty niêm yết thì giá cũng phải vào khoảng một trăm triệu tệ, đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất mà họ nghĩ đến rồi.

Có vẻ như họ đã đánh giá gã này quá cao!

Hóa ra chỉ là một nhân viên bảo vệ!

Hơn nữa còn làm trong công ty vợ mình, đã ăn bám lại còn ăn nói đầy hùng hổ.

Mục Thu Nghi khẽ cau mày, nhìn thấy nhiều người chế nhạo Mạc Phong như vậy, nếu cô không nói gì, người khác lại tưởng rằng cô nuôi một tên ăn hại.

Nhưng sự thật là Mạc Phong không hề dùng tiền của cô mà ngược lại còn mang về cho cô khối tài sản khổng lồ, đương nhiên nói những điều này ra chắc cũng không ai tin.

"Đủ rồi! Bảo vệ thì đã làm sao? Tôi thích con người của anh ấy, không phải vì tiền!”, Mục Thu Nghi tức giận nói.

Mạc Phong lúc này cũng nhún vai cười khúc khích: "Không ngờ đường đường là một cậu chủ mà lại nông cạn như vậy! Hai người ở bên nhau thực sự phải dựa vào tiền bạc để duy trì hay sao? Anh có tiền như vậy tại sao vẫn không theo đuổi được vợ tôi? Thừa nhận đi, cho dù ở phương diện nào thì anh và tôi vẫn có một khoảng cách rất lớn. Nỗ lực cố gắng hơn nữa chưa biết chừng mười năm sau có thể theo được một nửa của tôi đấy!”

Mẹ kiếp, thật không biết xấu hổ mới dám nói ra những lời như vậy!

Đường đường là cậu chủ của nhà họ Châu lại bị một tên bảo vệ mắng là nông cạn! Lại còn nói cố gắng mười năm mới theo được một nửa hắn?

Thần tiên cho hắn dũng khí nói lời đó sao?

Tất cả mọi người đều cảm nhận được ánh mắt dữ tợn của Châu Phi, nếu không phải đang dự tiệc, chắc chắn anh ta sẽ gọi người đến chặt tên này thành từng mảnh!

Anh ta lớn bằng ngần này, chưa từng có ai dám xem thường anh ta như vậy. Hơn nữa đối phương còn chỉ là một tên vô dụng ăn bám.

Một thanh niên bên cạnh vội vàng đi tới, nói nhỏ vào tai anh ta: "Cậu Châu, xin hãy bình tĩnh. Ở đây đông người, nếu muốn ra tay sợ là sẽ làm mất thể hiện của nhà họ Châu. Xin hãy bớt giận!”

Thiệt tình.

Nếu anh ta ra tay sẽ làm liên lụy đến nhà họ Châu!

Đến nay, tên tuổi của Châu Phi khá ổn, việc anh ta tự hủy hoại hình tượng hoàn hảo bao nhiêu năm của mình thật sự không đáng.

Nhưng nỗi hận trong lòng mãi mà không thể nào dập tắt được!

"Tìm cho tôi hai người Đông Âu. Sau bữa tiệc, tôi không muốn nhìn thấy tên này ở Giang Hải nữa. Tối nay hãy mang Mục Thu Nghi đến giường của tôi. Dù là đồ cũ, tôi cũng muốn chơi! Mẹ nó, thà rằng để ý đến một tên bảo vệ cũng không thèm để mắt đến tôi! Để xem tối nay tôi xử lý cô ta thế nào!”, Châu Phi cắn răng nghiến lợi nói.

Người thanh niên kính cẩn gật đầu rồi lui ra ngoài. Đọc nhanh tại Vietwriter

Chỉ trong vài giây, Châu Phi lại trút bỏ vẻ ngoài dữ tợn đó, thay đổi trở lại hình tượng cậu chủ đẹp trai phong độ ngời ngời.

“Tôi thực xin lỗi, tôi không biết cô Thu Nghi đã đính hôn rồi, dù sao tôi cũng đã từng thích cô, tặng một món quà nhỏ cho cô, xin đừng chê!”, Châu Phi cười đầy đê tiện và nói.

Nụ cười này cũng đủ khiến không ít chị em phải mê mẩn.

Mọi người không khỏi tò mò.

Rốt cuộc cậu Châu tặng món quà gì? Lại là món bảo vật khiến người ta phải kinh ngạc gì nữa đây?

Chỉ nhìn thấy anh ta móc từ trong túi ra một chiếc hộp tám góc.

Khoảnh khắc mở chiếc hộp ra…

Mọi người đều bị ánh sáng này làm chói mắt.

"Đó là ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ! Trời ơi!”

Trong chiếc hộp đó của Châu Phi đựng một viên ngọc pha lê vô cùng lấp lánh.

Phụ nữ luôn bị lay động bởi những thứ lấp lánh, kể cả những phụ nữ như Mục Thu Nghi, cô vẫn hơi bị cám dỗ khi nhìn thấy đá quý.

"Thu Nghi, tôi cũng không có gì tốt tặng cho em, miếng ‘Trái tim của biển’ này em hãy nhận lấy đi. Tuy rằng không phải là đắt lắm, chỉ đáng giá một trăm triệu tệ thôi, nhưng trong đó chứa đựng tình cảm tôi dành cho em. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi!”

Những người có mặt không khỏi hít thở.

Xuýttt......

Ngầu trá hình kiểu này là chết đấy!

Một trăm triệu mà anh nói cứ như kiểu chỉ có mười tệ thôi vậy, nhà cực giàu ở Hoa Hạ cũng không ngầu được như anh ta.

Mục Thu Nghi duỗi tay ra, rõ ràng là đã động lòng, nhưng khi cô ngẩng đầu lên liền lập tức rụt tay lại.

“Món đồ quý giá quá, tôi không cần đâu!”, cô lắc đầu nói: “Tôi xin ghi nhận ý tốt của anh, cảm ơn!”

Nếu hôm nay không có Mạc Phong, có thể Mục Thu Nghi sẽ nhận món đồ này. Dù sao trên thế giới chỉ có năm chiếc ‘Trái tim của biển’ mà thôi!

Phụ nữ thích những thứ phiên bản giới hạn, chẳng hạn như túi LV, son môi phiên bản giới hạn của Dior hay tình yêu độc nhất vô nhị của người yêu!

Chương 161: 'Trái tim của biển' loại nhỏ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.