Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 152: Chap-156




Chương 157​

Ba chiếc xe Audi cũng đỗ lại ở ngay ngã tư.

Một gã đầu trọc từ trêи xe bước xuống. Hắn đeo một sợi dây chuyền vàng bản lớn, trêи đầu còn đeo băng đô.

Nhìn là Mạc Phong biết ngay có chuyện gì.

Đây chẳng phải là gã đàn ông ở trong khách sạn Hoành Nghiệp lúc trước sao.

“Thằng nhãi, mẹ kiếp không chạy nữa à? Giờ biết sợ rồi chứ gì?”, gã đầu trọc chắp tay sau lưng, khệnh khạng đi tới.

Tám gã to con lần lượt từ trêи xe bước xuống, tất cả đều mang thần thái của đám giang hồ.

Mạc Phong nhún vai khẽ cười: “Chạy? Lẽ nào mày không nhận ra là bọn tao đang đợi bọn mày sao?”

“Bọn mày?”, gã đầu trọc quay qua nhìn thấy Tô Nguyệt đang đứng dựa ở cửa xe và tái mặt: “Cô Tô…cô cùng hắn…”

“Tôi không biết anh ta, ân oán giữa hai người tự giải quyết, coi như tôi không tồn tại!”, Tô Nguyệt vội phất tay giải thích.

Cô gái này mà giận lên thì chắc chắn sẽ có cách trị tội bạn.

Vậy nên mới nói đàn ông nên đối đãi tốt với vợ mình một chút, bởi vì khi bạn xảy ra chuyện và ở trong phòng cấp cứu thì người cứu bạn có khi không phải bố mẹ của bạn, cũng không phải là bác sĩ mà rất có thể chính là vợ bạn, bởi vì chỉ cô ấy mới có thể ký vào bản cam kết cấp cứu!

Nghe Tô Nguyệt nói vậy thì gã đầu trọc không còn gì phải lo lắng nữa.

“Thằng nhóc, tao không biết tại sao Đàm Lão Bát lại sợ mày đến vậy nhưng mập tao thì không! Ra ngoài mà nghe ngóng, tao tung hoành ở cái đất Giang Hải này hai mươi năm nay, chưa có đứa nào đánh nổi tao, mẹ kiếp! Mày là đứa đầu tiên đấy!”

Mặc dù gã đầu trọc đã bốn mấy tuổi nhưng Mạc Phong cảm thấy IQ của hắn chẳng khác gì đứa trẻ mười mấy tuổi!

“Chưa bị ăn đập bao giờ à?”, anh nhếch miệng cười.

Gã mập vỗ ngực: “Chưa bao giờ! Mẹ khϊế͙p͙, đến Đàm Lão Bát còn không dám động vào tao, chứ đừng nói là…”

Bốp… Chưa dứt lời thì hắn đã bị ăn trọn một phát tát nổ đom đóm mắt.

“Vậy thì có lẽ hôm nay kỷ lục của mày bị tao phá vỡ mất rồi! Lại còn là hai lần chứ!”, Mạc Phong cười lạnh lùng.

Một kẻ mà không thiếu đòn thì cuộc đời sẽ không thể hoàn thiện được.

Ngày xưa Mạc Phong cũng sống sót nhờ những trận đòn nhừ tử.

Phụt… Tô Nguyệt đứng bên cạnh không khỏi bật cười: “Mập à, tôi thấy hay là thôi đi, để tránh lát nữa bị thiệt!”

“Đứng đần mặt ra đó làm gì? Xông lên cho tao!”, tên mập gầm lên, đầu hắn như bốc khói, làm gì có chuyện bỏ qua.

Tám gã đàn ông lực lưỡng cầm côn áp sát Mạc Phong, chúng mặc đồ màu đen, còn đeo kính râm.

Nhìn khá giống côn đồ.

Chỉ đáng tiếc, bọn chúng đã tìm nhầm đối thủ, Mạc Phong giang hồ hơn chúng nhiều.

Nói về độ côn đồ thì Mạc Phong côn đồ hơn chúng rất nhiều!

Tên mập núp sau bọn chúng, nói với giọng ngông nghênh: “Nhãi con, để tao xem mày có thể đập được mấy đứa, hai đánh một không chột cũng què, tao không tin không thể trị được thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như mày!”

Bên trong xe.

Tô Nguyệt quay người bịt mắt em trai lại.

“Chị, chị làm gì thế?”, Tô Dương nghi ngờ hỏi.

Cô lắc đầu khẽ thở dài: “Cảnh tượng hơi máu me, không thích hợp trẻ con xem!”

“Nhưng anh rể…”

“Nên lo lắng cho đám kia thì hơn! Và không được gọi là anh rể nữa!”

Rắc… Bốp… Tiếng kêu gào, tiếng xương gãy, tiếng ngã đất đồng loạt vang lên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng đã bị vứt thành một đống. Mạc Phong ngồi trêи người bọn chúng và châm thuốc hút: “Tao không thù ai bao giờ, vì có thù là tao trả lại ngay!”

Tên mập trố mắt, trong nháy mắt cả tám tên bị đập sấp mặt.

Hắn còn là người nữa hay không đây?

“Người anh em, bỏ qua chuyện ngày hôm nay nhé, tôi còn chút việc bận nên đi trước đây!”

Nói xong hắn quay người định bỏ chạy.

Vụt… Một cây kim bạc đâm thẳng vào đầu gối khiến hắn lập tức đổ rầm ra đất.

“Hôm nay dạy mày một bài học mà mày đã trả học phí đâu?”, Mạc Phong bước xuống.

Tên mập tỏ vẻ hồ nghi: “Học…học phí sao?”

“Tao đang dạy chúng mày không được làm màu quá đấy, bài học đầu tiên, một nghìn tệ là được!”, anh phất tay khẽ cười.

“Cậu đánh người của tôi, lại còn đòi tôi tiền sao, thế này còn luật pháp gì nữa?”, tên mập tức giận chỉ tay gầm lên.

Rắc… Và ngón tay đó bị Mạc Phong bẻ gãy ngay lập tức.

Mạc Phong ghé sát tai hắn ta cười lạnh lùng: “Luật pháp à? Luật pháp để bảo vệ những người biết tuân thủ, chứ không phải là loại rác rưởi nào cũng bảo vệ! Nếu hôm nay người mà chúng mày gặp không phải là tao thì chúng mày có lôi luật pháp ra không? Tăng giá học phí! Mười nghìn tệ! Một phút mà không lấy được tiền ra thì tao bẽ gãy chân và tăng lên ba mươi nghìn!”

“Nếu vẫn không thấy tiền thì tao sẽ bẻ nốt chân còn lại và tăng lên một trăm nghìn tệ, đương nhiên, mày có thể lựa chọn trở thành kẻ tàn phế suốt đời để trả cho học phí lần này!”

Một cảm giác sợ hãi tới mức nghẹt thở.

Nhất là giọng nói lạnh lùng giống như một ác ma giết người không chớp mắt của anh.

Khoảnh khắc này, tên mập không còn dám nghi ngờ là Mạc Phong đang dọa chơi với hắn ta nữa.

Hắn ta vô thức tự nói với mình, gã này dám làm thật đấy!

“Đưa! Tôi đưa ngay!”, gã mập sợ hãi nhìn Mạc Phong.

Hắn vội vàng lấy ra một xấp tiền: “Vừa rút ngân hàng sáng nay, đúng mười nghìn tệ!”

Mạc Phong cầm xấp tiền, liếc mắt nhìn rồi sắc mặt bỗng đanh lại.

Vụt… Anh siết cổ tên mập trong nháy mắt.

“Chơi tao à? Thiếu một tờ!”, ngón tay anh ghim chặt vào cổ hắn: “Tăng giá học phí tiếp, tao nghĩ sau ngày hôm nay mày sẽ không còn dám giở trò như thế này đâu!”

Tên mập bị siết tới mức sắp tắt thở.

Hắn ta vội vàng lấy ra thêm hai xấp tiền và thêm vài đồng bạc lẻ.

“Ba mươi nghìn…Lần này là đúng ba mươi nghìn…”, tên mập trợn ngược mắt, chật vật nói.

Mạc Phong không nói gì nữa, anh bỏ tiền vào túi: “Cút…sau này đừng xuất hiện trước mặt tao nữa!”

Cả đám như nhận được đặc ân, cuống cuồng bò lên xe, không dám ngoái đầu lại, vội quay đầu xe và rời đi.

Toàn bộ cảnh tượng đều được hai chị em nhà họ Tô thấy rõ mồn một.

“Anh rể, anh giỏi quá! Không chỉ đập bọn chúng mà còn kiếm được một khoản học phí nữa! Em có anh rể ngầu quá, vui quá đi mất!”, Tô Dương ngồi ở ghé lái hét lên.

Tô Nguyệt đập đầu cậu ta: “Câm miệng, nói linh tinh gì vậy!”

Mạc Phong cầm xấp tiền trong tay đưa cho Tô Dương: “Gửi tiền cho hội chữ thập đỏ giúp anh, mua thêm quần áo cho mấy đứa trẻ vùng cao nhé!”

Tiền không đúng nghĩa anh sẽ không dùng. Loại tiền như vậy anh thường mang đi làm từ thiện. Những năm qua, không biết anh đã làm từ thiện bao nhiêu tiền rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.