Chương 14: Đánh nhau
Mặc dù Tô Nguyệt rất không muốn thừa nhận nhưng người đàn ông này có rất nhiều điều bí ẩn.
Cơ thể nhỏ gày nhưng mỗi tác da thịt đều ẩn chứa sức mạnh phi thường, nhất là những vết sẹo đáng sợ tối qua cô ta đã nhìn thấy.
Rốt cuộc anh đã gặp phải những gì?
Mạc Phong thấy Tô Nguyệt hé miệng, gương mặt méo xệch vì kinh ngạc.
Anh ném cái đỉnh nặng chín mươi kỉ lên trời, tay kia dễ dàng tiếp được.
Mọi người thấy vậy đều bị dọa sợ ngày người.
Không chỉ dùng một tay tiếp được, anh còn nâng đỉnh bằng hai ngón tay.
Nếu không phải tất cả đều từng thử nâng cái đỉnh này lên, chắc chắn sẽ cho rằng nó làm bằng nhựa.
“Sếp Tô, thế này vẫn chưa đạt sao?”, Mạc Phong cười bỉ ổi nhìn Tô Nguyệt.
Mục Thu Nghi đứng cạnh cũng đau đầu nghĩ, không phải là đầu óc thiên tài à? Sao lại biến thành cao thủ võ lâm rôi?
Lúc này Tô Nguyệt mới lấy lại tinh thần, cảnh tượng Mạc Phong nâng cái đỉnh bằng hai ngón tay khiến cô ta cực kỳ sốc.
“Đạt!”, Tô Nguyệt buồn bực tự nhủ phải nghĩ cách đuổi Mạc Phong đi. Nếu anh nói ra chuyện đêm qua, sau này cô ta không thể ở lại công ty được nữa.
“Vòng tiếp theo cũng là vòng cuối cùng, kiểm tra thể lực. Chỉ cần có thể kiên trì được ba phút trước tôi sẽ coi là dat!”
Mọi người dân chặt mặt lên người Tô Nguyệt, đánh giá từ đầu đến chân.
“Chậc chậc, đôi chân này quá hoàn mỹ, lại còn đi tất đen. Có khi ba giây tôi cũng không kiên trì nổi!”
“Tôi cũng thế, nhìn thôi đã rục rịch lắm rồi!”
“Không ngờ làm bảo vệ ở đây còn được ngắm gái đẹp. Đáng lắm!”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt lập tức lạnh xuống. Cô ta đang nói tới đánh nhau, rốt cuộc đám người vô sỉ này đang nghĩ gì vậy? “Ai lên trước?”
Một chàng trai trẻ để tóc đầu nấm cười bỉ ổi nói: “Những chuyện thế này nên để người trẻ như tôi lên trước Không biết sếp Tô…
Bop…
Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị Tô Nguyệt nghiêng người đá bay.
Cậu ta bị đá bay ra xa ba mét, ngất xỉu tại chỗ.
“Đồ vô dụng! Người tiếp theo!”, Tô Nguyệt khinh thường hừ lạnh. Cô ta chưa từng nương tay với những kẻ có ý đồ bất chính với mình.
Hiện giờ mọi người mới biết biệt danh “Hoa hồng ác ma” không phải là hư danh, không ai dám trêu chọc cô ta nữa.
Rầm…
“Người tiếp theo! “Người! Tiếp Theo!
Tô Nguyệt nói chỉ cần kiên trì được ba phút trước cô ta là đạt. Nhưng chưa đầy hai phút sau đã có mấy người ngã la liệt trên mặt đất.
“Toàn lũ vô dụng chỉ được cái mã ngoài. Không đánh nổi một đứa con gái như tôi thì các người bảo vệ công ty thế nào?” Tô Nguyệt đạp gót giày lạnh giọng nói.
Mạc Phong vươn vai cười xấu xa: “Có phải tôi trúng tuyển luôn rồi không?”
“Đừng có mơ, biết điều thì tự ngã đi, đừng để tôi đánh cho kêu cha gọi mẹ
Mạc Phong nghe vậy bật cười đáp: “Tôi không biết gọi mẹ nhưng tôi nhớ tối qua có người gọi bố đấy!”
Mặt Tô Nguyệt đỏ bừng tới tận mang tai. Rượu vào lời ra, ai mà kiềm chế nổi? “Câm mồm! Đừng tưởng đánh được mấy tên côn đồ là kiêu ngạo lên mặt được. Đối với tôi anh còn non lắm!”, cô ta giơ chân lao vọt tới.
Mục Thu Nghi ngồi trên ghế cau mày nghĩ: “Sao lời bọn họ nó kỳ lạ vậy? Thôi kệ đi, đợi Tô Nguyệt dạy cho anh ta một bài học, đuổi ra khỏi công ty là được! Hừ, còn muốn khiến bà đây yêu anh trong một tháng á, đừng có mơ!”
Không thể không công nhận thể lực của Tô Nguyệt tốt hơn rất nhiều so với những người phụ nữ khác, đi giày cao gót mà tốc độ vẫn nhanh như gió. Nếu cô ta được huấn luyện khắc khổ vài năm có lẽ sẽ khiến Mạc Phong thấy hứng thú.
Cơ thể Mạc Phong cứ như mũi tên đặt trên dây cung bị kéo căng, xoẹt một cái liền lao vút đi.
Vù…
Mọi người chỉ thấy có một cái bóng lướt qua. Toàn thân
Tô Nguyệt căng cứng lại, lông tơ sau lưng dựng đứng hết lên, nghiêng người đá chân ra theo nửa cung tròn.
Gót giày cô ta đi rất nhọn, nếu bị nó đã trúng chẳng khác gì bị đạn bằn.
Bich…
Mạc Phong giơ cánh tay ra đỡ, tay chân hai người va vào nhau.
Tô Nguyệt như bị đánh bật ra, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Vừa rồi cô ta cảm giác như đang đá vào một tấm thép cứng rằn. Nếu xung quanh không có người, Tô Nguyệt sẽ đau đớn kêu lên.
“Sếp Tô, tôi có được nhận vào làm không?”, Mạc Phong nhún vai thản nhiên hỏi.
Cô ta nằm chặt tay lại, mặc dù tối qua đã biết anh không phải kẻ tầm thường nhưng đến khi trực tiếp giao đấu, cô ta mới biết năng lực của anh mạnh mẽ tới mức nào.
Mục Thu Nghi khẽ động đậy định đứng lên nhưng ngay sau đó lại chậm rãi ngồi xuống.
Bởi vì Tô Nguyệt đã cởi giày cao gót ra. Đây là dấu hiệu cho thấy cô ta thực sự nổi giận.
“Sếp… sếp Tô, nên biết điểm dừng.…”, Mục Thu Nghi lo lắng nói.
Lúc trước có hai người đàn ông chọc giận Tô Nguyệt, sang ngày thứ hai đã bị đánh tàn tật phải vào bệnh viện, có lẽ hiện giờ vẫn đang nằm liệt trên giường bệnh.
Mạc Phong thấy vậy, hứng thú cười nói: “Thú vị đây. Cô gái này dữ dẫn thật, sao tối qua mình không phát hiện ra nhỉ?”
“Anh tự tìm đường chết đấy!”, Tô Nguyệt ném giày cao gót sang một bên, đi chân trần trên sàn nhà.
Không còn giày cao gót, chiều cao giữa Tô Nguyệt và Mạc Phong lại càng chênh lệch, khí thế cũng bị sụt giảm.
Nhưng trông thấy tư thế tay của Tô Nguyệt, hai mắt Mạc Phong sáng rực.
“Bát Cực Quyền?”
Vù
Anh vừa dứt lời, nắm đấm của Tô Nguyệt đã xé gió lao tới.
Mạc Phong ôm vòng eo mảnh mai của cô ta xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ đè xuống mặt đất, làn váy bị gió thổi bay tốc lên.
Đám người xung quanh đều xịt máu mũi.
“Vãi chưởng, màu hồng kìa…
“Vừa rồi tôi nhìn không rõ. Má ơi!”
“Con mẹ nó, tại sao người đè cô ấy xuống không phải là tôi?”
Để ngăn Tô Nguyệt giãy giụa, Mạc Phong nằm chặt hai tay của cô ta, đè cả người mình xuống.
Tư thế này của hai người quá… quá là…
Đến cả Mục Thu Nghi cũng không thể tiếp tục nhìn nữa. Giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Kim Tư Nhã lại lăn lộn với một người đàn ông trên mặt đất ngay trước mặt mọi người. Nếu bị truyền ra ngoài, công ty sẽ loạn hết lên.