Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 12




Chương 12

Pha trà đợi tôi quay lại!”, Mạc Phong đứng dậy phủi bụi trên người, ung dung nói.

Người đàn ông vạm vỡ mỉm cười cung kính đáp: “Đương nhiên rồi, tôi đi pha trà ngay đây!”

“Tới phòng hành chính xin ít trà Đại Hồng Bào đi. Bảo vệ chúng ta cũng phải chú ý thể diện chứ. Tôi sẽ báo lại với lãnh đạo sau!”

Dứt lời, anh quay lưng đi ra ngoài, bỏ lại đám người ngơ ngác phía sau. Đại Hồng Bào? Bảo vệ cũng phải chú ý thể diện sao?

Nếu hôm qua nghe thấy những lời này, chắc chắn bạn họ sẽ nghĩ anh bị điên.

“Đội trưởng thấy anh ta có bị điên không? Thật sự có quan hệ với tổng giám đốc của chúng ta sao?”, một thanh niên nhỏ gầy hỏi.

Vương Bưu quay lại trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu có thể khiến tổng giám đốc gọi điện cho cậu không?”

Trên tầng cao nhất của công ty Kim Tư Nhã.

“Tổng giám đốc, sếp Tô tới rồi!”, thư ký đẩy cửa thông báo.

“Bảo cô ấy vào đi..

“Vâng!”

Thư ký đáp lại một tiếng rồi quay ra ngoài. Lát sau, một cô gái xinh đẹp quyến rũ đi vào “Sáng sớm sếp Mục tìm mình có chuyện gì?”

Nếu Mạc Phong ở đây chắc sẽ lắc đầu cảm thản, thể giới này thật nhỏ, cô nàng này chính là Tô Nguyệt đã ngủ với anh suốt đêm qua.

Hiện giờ cô ta đang cực kỳ buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.

Mục Thu Nghi thấy vậy giật nảy mình. Ngày thường Tô Nguyệt rất biết cách ăn mặc, chăm chút cho bản thân, nhưng giờ đây lại mang hai quầng thâm mắt đi ra ngoài.

“Tối qua cậu làm gì vậy? Toàn thân đầy mùi rượu, lại uống rượu à?”, Mục Thu Nghi vội vàng đứng dậy đỡ cô ta lại sofa, lo lắng hỏi: “Cậu bị thương ở chân sao?”

Nhắc tới chuyện này, Tô Nguyệt không khỏi xấu hổ cười gượng. Cô ta không nên nói ra chuyện tối qua thì hơn, hiện giờ cô ta vẫn còn rất hối hận tại sao mình lại kích động như vậy!

Đúng là rượu vào hỏng việc, sau này vẫn nên uống ít đi thì hơn…

“Không sao, hôm qua uống say ngã một cái! Sáng sớm cậu tìm mình có chuyện gì vậy, mình đang định ngủ thêm một lúc nữa”, Tô Nguyệt ngáp ngắn ngáp dài.

Mục Thu Nghi vỗ vai cô ta thở dài nói: “Vẫn còn tức giận vì tên khốn nạn kia sao? Một mình cậu uống rượu ở bên ngoài quá nguy hiểm, sau này muốn uống gọi mình uống cùng đi!”

“Cậu á? Một người uống nước sôi để nguội còn say được mà đòi uống rượu với mình sao?”, Tô Nguyệt bật cười khanh khách: “Có cô bạn thân như cậu là mình mãn nguyện lắm rồi. Sau này nếu mình không tìm được người yêu, cậu yêu mình đi. Nữ yêu nữ không sao cả, mình không để ý đâu!”

“Sao lại dẻo miệng hệt tên kia vậy? Mình có chuyện quan trọng cần tìm cậu, cậu biết hôm nay công ty tuyển bảo vệ không?”, Mục Thu Nghi trừng mắt nói.

Tô Nguyệt nghe xong, ngây thơ gật đầu: “Biết chứ, mình còn lấy ảnh của cậu làm quảng cáo mà. Có lẽ hôm nay sẽ đông làm đấy!”

“Cái gì? Cậu lấy ảnh mình làm quảng cáo? “Đúng vậy, toàn bình luận tốt thôi. Ai cũng nói thả đến đây làm bảo vệ còn hơn đi làm ông chủ, có lẽ hôm nay phải có gần nghìn người tới

Mục Thu Nghi đen mặt bất lực.

“Thôi này, đùa cậu thôi, mình lọc hồ sơ cho cậu rồi. Hơn nữa toàn là người tài, có cả người từ đội đặc nhiệm. Nhưng mình không nói sai đầu, người ta vì cậu mà tới đấy! Ai bảo cậu xinh đẹp như vậy, mang danh xinh đẹp nhất Giang Hải, sao đám đàn ông kia cưỡng lại nổi?”, Tô Nguyệt cười nói. Bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng kia, thật ra cô nàng là một cô gái tinh nghịch.

“Tên đáng ghét kia cũng tới phỏng vấn, cậu tìm cách đuổi anh ta đi giúp mình, hoặc là cho anh ta gặp phải đối thủ lợi hại vào, tần cho anh ta một trận! Phải rồi, anh ta tên là Mạc Phong, cậu mà gặp được phải dạy dỗ đồ lưu manh này cho mình!”, Mục Thu Nghi giận dữ thở phì phò.

Tô Nguyệt đảo mắt nói: “Không phải cậu… ngủ với anh ta rồi chứ? Nếu thật thì mình phải xử lý anh ta mới được. Rốt cuộc là thần thánh phương nào dám tán tỉnh cả tổng giám đốc của chúng ta!”

“Đừng nói linh tinh, cậu cứ dạy dỗ anh ta giúp mình, không thì đánh anh ta cũng được!”

Cô biết rõ từ nhỏ Tô Nguyệt đã luyện võ. Rất nhiều người theo đuổi cô ta đều bị đánh gãy xương phải nhập viện nên ở công ty cô ta được gọi là Hoa hồng ác ma “Cậu như vậy mình lại càng nghi ngờ cậu đã ngủ với anh ta!”, Tô Nguyệt cười nói.

Mười giờ sáng.

Trong phòng họp đã có gần chục người ngồi chờ, đủ mọi nghề nghiệp.

Có huấn luyện viên thể hình cơ bắp cuồn cuộn, vận động viên bóng rổ và cả đặc công mới xuất ngũ.

Điểm giống nhau giữa bọn họ chính là ai cũng rất cường tráng!

Cánh tay to bằng bắp đùi người bình thường, không ít người còn cởi trần khoe cơ bắp.

Chợt cửa phòng bị mở ra.

“Xin hỏi phỏng vấn bảo vệ ở đây sao?”, Mạc Phong nhẹ nhàng đẩy cửa dò hỏi.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Ngay sau đó.

Ai cũng cười phá lên.

“Người anh em đến phỏng vấn bảo vệ đấy à?”, một anh trai dáng người rắn chắc lên tiếng hỏi.

Anh lập tức gật đầu, còn lười biếng vươn vai: “Đúng vậy, may mà không có nhiều người lầm”.

Đám người liếc nhìn nhau rồi bật cười.

“Ranh con, loại như mày cút về nghịch bùn đi!”

“Cánh tay bắp chân đều nhỏ như vậy, bị đấm một cái là gãy. Làm gì không làm lại nhất quyết tới đây làm bảo vệ? Tổng giám đốc không phải người mày muốn tán là được đâu!”

“Loại như anh ta tôi có thể đấm chết ba thắng cùng lúc. Nếu anh ta ở trong đội đặc nhiệm chắc là không sống nổi ba phút

Đội đặc nhiệm?

Mạc Phong nhếch môi cười khinh bỉ, đưa mắt nhìn người vừa nói chuyện. Có vẻ anh ta mới đi nghĩa vụ được hai năm, chắc là vào đội đặc nhiệm bằng cửa sau. Hai năm huấn luyện vẫn không rèn được thói lỗ mãng, đúng là đi uổng công

Tư thế ngồi của anh ta cũng không đạt tiêu chuẩn, đầu bếp trong đội đặc nhiệm chính quy còn mạnh hơn anh ta nhiều.

“Không còn cách nào, kiếm cơm mà. Chỉ có một vị trí mà ở đây có tận sáu người ứng tuyển, khó đoán ai trúng lắm!”, Mạc Phong nhún vai cười lạnh.

Quả nhiên bị anh khiêu khích một câu, ánh mắt của mọi người đều cảnh giác hơn hẳn, bản chất xấu xí của con người thể hiện vô cùng rõ ràng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.