Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong

Chương 107




Chương 107: Như hổ mọc thêm cánh

Vẻ mặt người đàn ông trong bộ áo dài trông ảm đạm và xám xịt. “Cảnh sát bình thường có thể giết được Hồng Kiểm sao? Đừng đùa!”

Người đàn ông quỳ trên mặt đất rụt rè cúi đầu: “Nghe nói là một người đàn ông ra tay, hơn nữa kungfu cũng không tồi! Hồng Kiếm đã nuốt thuốc độc tự tử!” “Nuốt thuốc độc tự tử? Có người có thể đẩy hắn vào ngõ cụt như vậy, điều tra cho tôi xem rốt cuộc kẻ đó là ai!”

Nói xong, người đó quay người rời khỏi phòng, trong phòng làm việc rộng lớn này chỉ còn lại người đàn ông mặc áo dài.

Khi ông ta vẫy tay áo, trên cánh tay vẫn còn một vết máu đỏ.

Huyết Trích Tử!

Xếp top mười các tổ chức khủng bố hàng đầu ở châu

Âu!

Trong những năm qua họ vẫn luôn mang ý đồ muốn mở cánh cửa Hoa Hạ, vừa mới triển khai xong mọi thứ ở Giang Hải, không ngờ lại gặp phải rắc rối. “Ha ha, mình lại muốn xem xem ai có thể ngăn cản được mình! Ai có thể ngăn cản được mình!”

Rầm…

Một phát đập giáng xuống khiến chiếc lan can bị vỡ thành bốn năm mảnh.

Phòng bảo vệ của tập đoàn Kim Tư Nhã.

Cốc cốc cốc …

Lại một tiếng gõ cửa khác.

Vương Bưu gần như bị xoay cho tự kỷ đến nơi rồi, một lúc là tổng giám đốc, một lúc lại là giám đốc Tô, lát sau lại là giám đốc An. “Mấy người đoán xem lần này là ai?”, gã quay đầu nhìn đám đông nhếch mép cười. “Chẳng lẽ là giám đốc Tổng?” “Tôi nghĩ chắc là giám đốc Trịnh, dù sao thì người được coi là có chút nhan sắc trong công ty cũng ta cũng chỉ còn giám đốc Trịnh là chưa đến thôi!” “Nhỡ đâu là cô Lưu dọn nhà vệ sinh thì sao?” “Phắn đi!”

Vương Bưu vội trấn tĩnh mọi người và bước tới mở cửa.

Vốn dĩ gã đang tươi cười, nhưng nụ cười liền biến thành sự khiêm tốn. “Anh Mạc!”

Mọi người lập tức đứng dậy, đồng thanh hộ: “Anh Mạc!”

Trước đó khi Tô Nguyệt, An Nhiên, thậm chí cả Mục Thu Nghi đích thân tới phòng bảo vệ, biểu cảm của mọi người đều không thành khẩn giống như bây giờ.

Mạc Phong xua tay khẽ cười: “Làm gì thế, buổi trưa đóng cửa làm gì? Giới thiệu với cả nhà đồng nghiệp mới nhé!”

Giang Tiểu Hải lúc này mới chậm rãi đi vào từ ngoài cửa, cậu ấy đeo một cặp kính nhỏ, sau lưng mang theo một chiếc laptop, đây là đồ trang bị khi cậu ấy đi ra ngoài.

Khi ra chiến trường, người ta cầm súng, còn cậu ấy chỉ cầm theo laptop.

Con người cậu ấy nhìn từ trên xuống dưới đều toát lên hơi thở của một IT.

Vương Bưu ngẩn cả ra.

Bộ phận bảo vệ đã vượt quá số người quy định rồi, bây giờ Mạc Phong lại nhét thêm một người vào nữa. Bộ phận bảo vệ nhỏ bé lại có đến mười người. “Chuyện này. Anh Mạc, có phải nhiều người quá rồi không? Tổng giám đốc đã đồng ý chưa?”, Vương Bưu vẻ mặt khó xử nói: “Hơn nữa, để cậu ta làm bảo vệ liệu có có tác dụng gì không? Gầy quá không làm được mấy việc tay chân đầu…!”

Gã quan sát Giang Tiểu Hải, chỉ thấy cậu ấy mang hơi thở của một người làm văn phòng, thực sự không thể đảm nhiệm vị trí bảo vệ được. Trước hết thể lực của một nhân viên bảo vệ phải tốt, nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Hải, Vương Bưu cảm thấy rằng cậu ta không thể chịu nổi một cú đấm của mình.

Giang Tiểu Hải đặt máy tính lên bàn, cười nói: “Nói thế là tôi không vui đâu đấy. Có phải tôi đánh gục được anh thì anh sẽ cho tôi ở lại không?” “Ha ha, dựa vào cậu á? Đánh gục tôi á?”, Vương Bưu dường như nghe thấy một trò đùa gây sốc: “Anh Mạc, em có thể dạy dỗ cậu ta không?”

Mạc Phong nhấp một ngụm trà trong cốc bên cạnh, thản nhiên cười: “Tùy các chú, có điều nhớ là đừng đánh người ta bị thương!

Vương Bưu va hai tay vào nhau, nhe răng cười: “Anh Mạc yên tâm đi, dù sao em cũng phải nể mặt anh chứ, chắc chân không làm cậu ấy bị thương đầu “Anh đang nhắc cậu ấy đừng làm chủ bị thương đó!”

Vừa dứt lời, Giang Tiểu Hải đã lập tức uốn cong chân, cơ thể dũng mãnh như hồ chồm tới.

Âm thanh phá vỡ không khí theo sau, cậu ấy đấm một phát vào bụng Vương Bưu. “Á… Vương Bưu đau đớn co rút người lại.

Nhân cơ hội.

Bước chân Giang Tiểu Hải đi như bay, cậu kêu lên: “Thiếp Sơn Hạo!”

Đột nhiên, cơ thể của Vương Bưu nhẹ nhàng bay ra.

Gã đập vào tường và ngồi luôn ở trong thùng rác.

Gã bị ngã đến xây xẩm mặt mày, Mạc Phong vừa uống cạn trà trong cốc vừa cười lớn: “Chú nói xem sao chú vẫn không nhớ gì cả vậy. Anh đã nói với chủ từ lâu là đừng có đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài rồi, chính những người mà chú coi thường lại là những người chú không dây vào được, đã hiểu chưa?”

Vương Bưu bị ngã đến choáng váng, giờ phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi!

Nghĩ lại thì lần đầu tiên khi Mạc Phong đến đã dạy cho gã một bài học rồi, người có thể đi theo Mạc Phong có thể là kẻ vô dụng được hay sao? “Không… không sao chứ? Có phải vừa rồi tôi hơi nặng tay rồi hay không?”, Giang Tiểu Hải gãi gãi đầu, đi về phía trước đỡ Vương Bưu đứng dậy, nở nụ cười khổ.

Gã vội xua tay, sau đó thoải mái cười nói: “Từ nay về sau đều là người một nhà rồi, còn phải quan tâm chăm sóc lần nhau nữa kia?

Nhưng đột nhiên, nụ cười của Vương Bưu đột ngột tắt ngầm, gã vội vàng bước tới nói nhỏ: “Anh Mạc, có phải anh lại gây ra chuyện gì rồi không?” “Ơ xem chủ nói kìa, cứ như anh không có việc gì làm, chỉ biết gây chuyện thôi vậy?”, Mạc Phong trợn mắt nhìn gã, cạn lời.

Lúc này Mạc Phong mới nhớ ra một chuyện, điện thoại di động của anh đã bị ngấm nước, chắc chắn không thể nghe máy được. Nghĩ đến bộ dạng lo lắng của vợ anh khi không thể liên lạc được với anh.

Hơ hơ, chết chall “Đi thôi, Tiểu Hải, anh dần chú đi gặp chị dâu!”, anh ngoắc tay cười cợt với Giang Tiểu Hải.

Giang Tiểu Hải đi theo anh ta ra ngoài.

Tất cả mọi người chỉ còn lại vẻ mặt sững sờ, như thể vẫn chưa nguôi ngoại cảnh tượng vừa rồi.

Không ai nghĩ rằng thân hình mỏng manh của Giang Tiểu Hải lại có thể đánh bay Vương Bưu, người trông giống như một lá chắn thịt

Xem ra bộ phận bảo vệ lại có thêm một ông chủ không dây vào được rồi. “Hầy..sau này địa vị ở bộ phận bảo vệ lại giảm bớt một phần rồi!” “Lại thêm một đại ca, mọi người nói xem cậu ta có quan hệ gì với anh Mạc nhỉ?” “Nhất định là tốt hơn nhóm người của chúng ta!”

Người buồn nhất vẫn là Vương Bưu, một đội trưởng đội bảo vệ đang yên đang lành, giờ lời nói cũng ngày càng không có trọng lượng nữa rồi.

Trước kia tên tóc vàng chó dựa hơi chủ, vì chuyện cô em vợ của mình bị công ty đuổi việc nên bản thân mình ngày hôm sau cũng tìm bộ phận nhân sự xin từ chức. Vốn tưởng rằng có Mạc Phong ở đây thì có thể làm anh hai cũng không tệ.

Quả nhiên, hôm nay Giang Tiểu Hải vừa tới thì đã đánh bay gã trước mặt nhiều người như vậy, sau này hắn biết sống thế nào!

Trụ sở tập đoàn Kim Tư Nhã.

Trước kia khi lên tầng đều sẽ có người ngăn cản Mạc Phong, nhưng giờ người nào người nấy nhìn thấy anh đều tươi cười chào đón.

Sức mạnh sẽ quyết định tầm cao của bạn!

Trong văn phòng tổng giám đốc.

Mục Thu Nghi đã trên bờ vực của sự sụp đổ.

Những cuộc điện thoại từ giới truyền thông, sự oanh tạc của những tay bàn phím Internet, thậm chí cả trang web chính thức cũng bị một nhóm người cho nổ tung.

Còn cả tài khoản cá nhân của cô cũng bị người ta gọi điện, gửi tin nhắn mắng cô là gian thương nọ kia.

Cốc cốc cốc ….

Có tiếng gõ cửa vang lên. “Vợ à, anh về rồi đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.