Mộc Trà tỉnh dậy do đói bụng, cô nhìn xung quanh căn phòng rồi từ từ bước xuống, cái lạnh của nền nhà khiến Mộc Trà cảm thấy sợ hãi. Cô vừa sợ cái lạnh, vừa sợ cái cô đơn trong lòng. Triệt ca, có phải Triệt quen Tiểu Chi, Triệt chỉ giả vờ quan tâm Tiểu Trà.
Cả người co rúm lại, cô khẽ run rẩy. .
Ngôn Tình Hay
- Tiểu Trà, Anh xin lỗi...
- Trà nhi, anh tìm thấy em rồi.
- Tiểu Trà, Anh không cố ý giấu em chuyện này.
- Mộc Trà, xin lỗi mày,....
- Tiểu Trà, em còn yêu Anh không?
- Mẹ, bảo bối muốn được mẹ bế.
- Tiểu Trà,... Tiểu Trà
- Không.. Aaaaaaaaaa
Âu Dương Triệt vội vàng chạy từ ngoài vào, nhìn cô nhăn mày đau đớn, hắn thực sự không chịu được.
Ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt như sợ cô sẽ đi mất. Nội tâm gào thét phải giữ cô chặt bên mình.
- Triệt, Anh có phải biết Tiểu Chi, Anh sẽ bỏ Tiểu Trà,.... Tiểu Trà thật sợ cảm giác bị bỏ rơi.
- Không, Triệt là của em, là của mình em. Anh không rời đi. Anh luôn bên em
Mộc Trà khóc lóc dữ dội ôm lấy cổ hắn. Nhưng chính bản thân cô sẽ là người rời đi, mà trước khi đi không quên mang theo trái tim hắn đi, giày vò hắn từng ngày một, thật đau đớn, thật thê lương.
Âu Dương Triệt lau đi nước mắt cho cô.
- Chính thứ nước này trên mắt của em cũng đủ khiến anh đau tê tâm liệt phế rồi.
Ôn nhu ngậm lấy môi anh đào đỏ mọng của cô, hắn mút lấy môi cô như thưởng thức viên kẹo ngọt ngào,không mạnh bạo, không suồng sã, chỉ có ôn nhu dịu dàng. Cao cả nụ hôn dành cho người con gái mình yêu.
Âu Dương Triệt bế cô xuống nhà, dặn dò nhà bếp chuẩn đồ ăn cho cô. Nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế. Mộc Trà vẫn còn chút sợ hãi giấc mơ vừa rồi, là ai gọi tên của cô rốt cuộc là ai?
Nó rất quen thuộc, rất chân thật.
Âu Dương Triệt tỉ mỉ gỡ xương cá cho cô. Từ trước đến nay hắn chưa từng động tay vào những việc này nhưng cũng chỉ vì cô, hắn nguyện làm mọi thứ vì cô.
Mộc Trà trở lại trạng thái bình thường, cô không còn sợ hãi nữa nhưng sâu trong lòng luôn vướng mắc một cái gì đó, nội tâm không ngừng kêu gào cũng không hiểu lý do. Cô bỏ qua cảm giác trong lòng mỉm cười chủ động ôm lấy Âu Dương Triệt.
- Triệt, Tiểu Trà thích Triệt ôm.
Âu Dương Triệt ấm áp cười tươi, hắn ôm lấy cô hôn nhẹ lên trán đầy yêu thương.
- Tiểu Trà, chúng ta kết hôn nhé!
- Kết hôn là gì vậy ạ?
- Kết hôn là việc Tiểu Trà sẽ là vợ anh, là cô dâu của anh, là người anh bảo vệ và chăm sóc cả đời.
- Tiểu Trà muốn làm cô dâu của Triệt.
Âu Dương Triệt hài lòng gật đầu. Đúng như vậy cô sẽ không dời xa hắn, không bỏ rơi hắn. Âu Dương Triệt không thể lường trước được việc khi Mộc Trà nhớ lại hắn phải chịu đau khổ đến mức nào. Chỉ biết hiện tại làm những việc có thể trói buộc cô bên mình.
.....
Lãnh Hàn ngồi đối diện với Tống Hạo Thiên nhìn xấp tài liệu trên bàn.
TMD, Âu Dương Triệt kia dám bắt cô lại, dấu cô cũng thật kỹ đi. Làm bọn hắn một phen lảo đảo lo sợ cô xảy ra chuyện gì nữa chứ.
Tống Hạo Thiên lãnh đạm nhìn thứ chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh đắt tiền, hắn đây mới là bản chất thật, không còn ôn nhu, ấm áp mà chỉ có vô tình,hờ hững. Chỉ có đối với Lâm Mộc Trà dịu dàng như nước.
- Tiểu Trà mất trí nhớ sao?
- Phải, cô ấy còn đồng ý kết hôn với tên Âu Dương Triệt kia. Chết tiệt! Mọi chuyện là sao chứ?
- Chúng ta nên đi nước cờ tiếp theo. Khiến cho Âu Dương Triệt chìm trong đau khổ.
- Tống Hạo Thiên, Tiểu Trà cũng có thể bị tổn thương.
- Tôi và anh sẽ không để cô ấy tổn thương.
Mọi đau đớn Âu Dương Triệu phải gánh lấy cũng là cái giá mà hắn phải trả khi trong quá khứ không phân đúng sai mà tổn thương tới cô.
....
Thượng Tử Đằng hung hăng đạp đổ mọi thứ trong phòng, hai hàng vệ sĩ hai bên âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Chủ tử thật đáng sợ, ai đó có gan làm ơn ngăn chủ tử của họ lại đi, bọn họ sợ sắp chết rồi.
Mẹ Thượng Tử Đằng đi vào phòng hắn lắc đầu.
- Tiểu tử, mẹ nói con trước rồi mà, sẽ có ngày con chìm trong đau khổ khi lựa chọn sai người. Con bé Mộc Trà đó rất tốt, chỉ có thằng tồi như con lại tuyệt tình chia tay đi yêu em gái của con bé. Giờ đã thấy hối hận chưa! Tiểu tử con ngồi đó đập phá thì được gì chứ!
- Mẹ,con thực sự rất đau. Cô ấy rất vô tình.
- Ai là người vô tình với con bé trước vậy? Ta mặc kệ, tiểu tử con ngưng đập phá đi, tốn tiền lắm biết không, mau ngồi dậy mà nghĩ cách mang con bé về. Ta đi sang nước C với bạn đây, ở nhà chắc chết mất. Mau nghĩ cách mang con dâu ta về nghe chưa.
Hai hàng vệ sĩ âm thầm lâu mồ hôi. Lời của Thái hậu nhẹ nhàng thật nhưng cũng đủ khiến cho chủ tử bớt điên loạn hơn. Tại hạ đây bái phục.
.....
Vote and cmt