Tô Khiết Như sau đó đành miễn cưỡng đi theo Tĩnh Anh. Tới khi xác định đã rời khỏi tầm kiểm soát của mọi người, cô mới quay sang nói với Tô Khiết Như:
- "Tại sao cô còn cố tình đến tận đây chứ? Cô muốn gì?"
- "Tôi muốn gì cô không phải hiểu rõ sao? Hơn nữa, là Phong Thần nói tôi tới đây đó. Cô nhìn xem, trang phục này, túi xách này, đôi giày cao gót này và cả món quà tặng bà nội cũng là Phong Thần chuẩn bị cho tôi đấy. Cô ghen tị à?"
- "Tôi làm sao mà phải ghen tị chứ? Tôi có thân phận, được bà nội và ba mẹ Phong Thần yêu thương thì tôi còn gì phải hối tiếc nữa. Cô nên nhớ, cô cho dù có thế nào thì cô cũng chỉ là người tình trong bóng tối của Phong Thần mà thôi."
Tĩnh Anh nói rồi liền quay người rời đi.
- "Khoan đã."______Tô Khiết Như kéo tay cô quay trở lại rồi nói.
- "Cô muốn gì?"
- "Cô là gì mà sao lúc nào cô cũng hơn tôi chứ? Trước đây cô luôn học giỏi hơn tôi, cô có ba mẹ yêu thương, cô được là tiểu thư đài các, cô từng là hoa khôi của trường, tại sao tôi là không có được những thứ đó chứ? Chính cô đã cướp chúng từ tay tôi."
Tô Khiết Như thực ra trước đây vốn là bạn học thời trung học của Châu Tĩnh Anh. Ban đầu họ là bạn thân nhưng sau đó vì Tĩnh Anh có quá nhiều ưu ái trong cuộc sống cũng như thành tích nổi bật trong học tập, lại được nhiều nam sinh trong trường theo đuổi khiến cô ta từ bạn mà trở thành kẻ thù với cô. Sau đó ba mẹ cô ta li hôn, cô ta đi du học và thật không ngờ khi trở lại nước, cô ta lại là bạn gái của Vương Phong Thần. Trái Đất này quả thật tròn thật.
- "Tôi chẳng cướp của cô thứ gì cả. Những thứ không thuộc về mình thì cho dù muốn giành giật cũng khó."
Tĩnh Anh nhìn Tô Khiết Như rồi nói.
- "Mày nói dối. Nếu không có mày thì mọi thứ đó vốn đã thuộc về tao rồi."
- "Cô đúng là đồ điên mà."
Tĩnh Anh chẳng muốn tranh cãi với Tô Khiết Như nên cô chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay đi.
- "Mày..."_______Tô Khiết Như đang định nói gì đó thì cô nhìn thấy từ xa Phong Thần cùng ba người bạn thân của anh đang tiến về phía hồ bơi, thế là cô ta liền nắm tay Tĩnh Anh rồi giả bộ khóc lóc:
- "Tĩnh Anh, cô đừng đi. Chúng ta phải nói chuyện cho rõ đã."
- "Tôi chẳng có gì để nói với cô cả."
- "Tĩnh Anh, xin cô đấy. Nói chuyện với tôi thêm một chút thôi."
Tô Khiết Như vẫn bám dai như đỉa không chịu để Tĩnh Anh đi.
Giữa bọn họ bắt đầu giằng co nhau. Từ xa, Vương Phong Thần nhìn thấy Tô Khiết Như và cô đang tranh cãi bèn chạy vội tới.
*chát
- "Cô điên rồi. Để tôi đi."
Tĩnh Anh nhịn không được bèn tát cô ta một cái.
- "Được, vậy tôi sẽ để cô đi."
Dứt lời, Tô Khiết Như liền buông tay Tĩnh Anh ra rồi ngã xuống hồ bơi ngay đó.
- "Tô Khiết Như, cô làm gì vậy?"
Tĩnh Anh lúc này mới hoảng hốt thốt lên.
- "Có ai không....cư....cứu tôi...."
Tô Khiết Như chới với kêu cứu.
*tùm
Bất chợt Tĩnh Anh thấy Vương Phong Thần từ đâu chạy tới rồi nhảy xuống hồ bơi cứu Tô Khiết Như. Mọi người trong bữa tiệc thấy tiếng la thất thanh cũng bắt đầu đổ xô tới xem. Tĩnh Anh lúc này mới định thần lại, bây giờ cô đã hiểu ra tại sao Tô Khiết Như nhất định không để cô đi rồi còn cố tình rơi xuống hồ bơi như vậy nữa. Hoá ra là cô ta muốn Vương Phong Thần nhìn thấy và hiểu lầm cô.
- "Tiểu Tĩnh, có chuyện gì vậy con?"
Vương lão phu nhân, lão gia và phu nhân đi tới, họ thấy cô ngồi thất thần cạnh hồ bơi bèn lo lắng hỏi nhưng cô vẫn im lặng không nói gì cả.
Một lát sau, Tô Khiết Như được Vương Phong Thần đưa lên bờ. Cả anh và cô ta đều ướt nhẹp.
- "Khiết Như, em có sao không?"
Vương Phong Thần sốt ruột đặt Tô Khiết Như xuống rồi hỏi han.
- "E...em kh...không sao...."
*chát
- "Tại sao cô lại độc ác như vậy? Có phải hôm nay nếu không có tôi ở đây thì cô sẽ hại chết cô ấy rồi không?"
Vương Phong Thần buông Tô Khiết Như ra rồi đi nhanh tới chỗ Tĩnh Anh, tát cho cô một cái thật đau.
Bị anh đánh, Tĩnh Anh vô cùng sững sờ. Cô không hề làm gì sai cả nhưng anh cũng không cần biết mọi chuyện thế nào liền đánh cô, còn là trước mặt rất nhiều người như thế này.
- "Phong Thần, con điên rồi à? Sao con lại đánh con bé?"
Cả bà nội và Vương phu nhân đều lên tiếng và họ hết sức ngạc nhiên khi mà Tô Khiết Như bị ngã xuống hồ bơi nhưng Tĩnh Anh lại bị anh tát đau như vậy.
- "Bà nội! Ba! Mẹ! Mọi người đi mà hỏi cô ta đi. Khiết Như bị thế này là do cô ta đẩy đó. Chính mắt con đã nhìn thấy cô ta tát rồi đẩy cô ấy xuống hồ bơi."
Vương Phong Thần đang trong cơn giận dữ quát lớn.
- "Chắc chắn con bé không phải là người như vậy đâu."
- "Mọi người bây giờ muốn nói sao cũng được nhưng bây giờ con xin phép đưa Khiết Như tới bệnh viện kiểm tra."
Nói rồi Vương Phong Thần liền bế ngang người Tô Khiết Như bỏ đi. Tĩnh Anh đau đớn nhìn theo bọn họ, khoé mắt sớm đã ướt đẫm vì tủi nhục, oan ức và hơn hết là cả sự đau lòng. Trong lúc Vương Phong Thần bế Tô Khiết Như rời đi, Tĩnh Anh vô tình nhìn thấy thứ gì đó ở chân cô ta. Nhưng mà...khoan đã, trên cổ chân Tô Khiết Như chẳng phải là chiếc lắc chân mà Tĩnh Anh vẫn tìm kiếm bao nhiêu năm trời hay sao? Tại sao nó lại ở chỗ cô ta?