Mục Thần - Chương 56: Diệu Tiên Ngữ đột phá
Với những thầy luyện đan bình thường mà nói, phương pháp luyện đan là quan trọng nhất, sau đó mới đến cách thức luyện.
Nên bọn họ rất kỵ lúc mình luyện đan lại có người khác đứng xem.
Một là sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của mình, hai là sẽ bị người ta đánh cắp phương pháp luyện đan và những tâm đắc của bản thân.
“Đương nhiên là được, trò là học trò của ta mà. Hơn nữa, trò cũng có năng khiếu về mặt luyện đan, nên trò đứng xem cũng sẽ có lợi đấy!”
Mục Vỹ thoải mái đáp.
Phương pháp và cách thức luyện đan có sẵn trong đầu Mục Vỹ quả thực là rất nhiều.
Dù ngày nào Diệu Tiên Ngữ cũng xem hắn luyện đan thì cả đời chắc cũng không học hết được.
Có chút năng khiếu?
Nghe thấy lời nhận xét của Mục Vỹ, Diệu Tiên Ngữ giật khoé miệng.
Ông nội cô ta từng khen cô ta là thiên tài luyện đan trăm năm khó gặp, vậy mà trong mắt Mục Vỹ thì cô ta chỉ có chút năng khiếu thôi!
Để trò xem tên lưu manh thầy luyện đan giỏi đến cỡ nào!
Diệu Tiên Ngữ nghĩ thầm, rồi ngồi xuống một chiếc ghế ở góc phòng, nghiêm túc quan sát.
Phòng luyện đan của Thánh Đan Các được bày trí cực kỳ đơn giản.
Một chiếc lò luyện đan, một giá để thuốc riêng biệt, còn có mấy bộ bàn ghế, ngoài ra thì không còn gì nữa cả.
Vừa liếc nhìn, Mục Vỹ không khỏi thấy kinh ngạc. Lò luyện đan của Thánh Đan Các tốt hơn rất nhiều so với lò luyện đan trong gia tộc mình.
Khi luyện chế Đoàn Cốt Đan, Mục Vỹ cảm thấy lò luyện đan trong phòng luyện đan của gia tộc mình cùng lắm chỉ là phàm khí cấp trung phẩm.
Còn lò luyện đan của Thánh Đan Các là phàm khí thượng phẩm.
Hơn nữa, đan hoả không chỉ được tạo ra từ những cây gỗ đơn giản, mà có chút lửa nóng từ yêu đan của yêu thú.
Lò luyện đan và đan hoả mà thầy chế thuốc cần đều vô cùng quan trọng.
Chất lượng của lò luyện đan quyết định thành phẩm của đan dược.
Mà chất lượng của đan hoả cao hay thấp cũng vậy.
Đan hoả kém nhất cần dùng những cây củi khá đặc biệt để đốt.
Tiếp đến là sức mạnh từ yêu đan của yêu thú có thuộc tính hỏa.
Còn thứ mà thầy luyện đan mong muốn nhất chính là thiên hoả trong truyền thuyết.
Thiên hoả được sinh ra từ trời đất, ngay khi xuất hiện, nó đã có sẵn linh trí, không ngừng hấp thu để phát triển và có thể không ngừng thăng cấp hệt như võ giả tu luyện.
Loại đan hoả này mới là thứ phù hợp với thầy luyện đan nhất.
Nhưng Mục Vỹ biết bây giờ muốn có thiên hoả thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Dù là thiên hoả mới thành hình, có lẽ hắn mới đến gần trong phạm vi mười dặm thì đã bị thiêu hoá thành tro bụi rồi.
“À, đây là một viên Đoàn Cốt Đan. Bây giờ, trò là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác, vừa hay có thể dùng được rồi đấy!”, Mục Vỹ nhớ ra mình còn mấy viên Đoàn Cốt Đan tự luyện chế, hắn lấy một viên ra, sau đó đưa cho Diệu Tiên Ngữ.
“Ta cần phải tìm hiểu về lò luyện đan và đan hoả trước một chút rồi mới luyện chế đan dược được. Lúc này, trò vừa hay có thể tu luyện một lát đấy!”
Không khó để Mục Vỹ nhận ra, hiện giờ, Diệu Tiên Ngữ đã là cảnh giới Dịch Cân tầng thứ ba của thân xác. Chỉ có điều muốn nâng thêm một cấp nữa có vẻ hơi khó.
Không phải là do Diệu Tiên Ngữ không có đủ tài, mà là vì trong cơ thể tồn tại một chút tạp chất. Hẳn là do trong lúc thăng cấp khi trước, cô ta đã để lại tạp chất do uống một vài đan dược.
Chắc một viên Đoàn Cốt Đan đủ để cô ta tiến vào cảnh giới Tráng Tức tầng thứ tư.
Đoàn Cốt Đan?
Diệu Tiên Ngữ chưa từng nghe đến tên của loại đan dược này. Nhìn viên đan dược hình tròn trong tay, cô ta không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng cô ta biết Mục Vỹ sẽ không lừa mình, vì thế nuốt ngay tắp lự.
Trông thấy Diệu Tiên Ngữ bắt đầu hấp thu sức mạnh của đan dược, Mục Vỹ mới quan sát lò luyện đan một cách kỹ càng.
Hắn chuyển động chân nguyên trong lòng bàn tay, sau đó từ từ nhóm lửa trong lò.
Mục Vỹ không ngừng tổng hợp lửa của củi và yêu đan để khởi động lò luyện đan, hiển nhiên cách này mang lại hiệu quả hơn hẳn cách nhóm lửa bằng củi đơn thuần.
Sau một hồi tìm hiểu rõ ràng, Mục Vỹ đã dần quen thuộc với quán tính của chiếc lò luyện đan này.
“Phù… Chờ nha đầu kia tỉnh lại là mình có thể luyện chế được rồi!”
“Đoàn Cốt Đan quả là đan dược thần kỳ!”
Diệu Tiên Ngữ không nhịn được lên tiếng.
“Đương nhiên, mà còn phải xem do ai luyện chế ra nữa!”
Khi Diệu Tiên Ngữ đang vui mừng khôn xiết, bên tai chợt vang lên một giọng nói.
“Thầy Mục, thầy… sao thầy vẫn chưa luyện đan, mà cứ ngồi ở đây tu luyện thế ạ?”, thấy thầy Mục ngồi cạnh mình, Diệu Tiên Ngữ hơi ngẩn ra.