Chương 17: Quỳ xuống
Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng được là mình có thể liên tiếp vượt qua hai cảnh giới, bước thẳng vào tầng thứ tư, cảnh giới Tráng Tức.
Sau những cảnh giới Tôi Thể, Đoàn Cốt và Dịch Cân, cảnh giới Tráng Tức sẽ giúp nâng cao nội tức, khiến võ giả có sức mạnh cực lớn.
Hơn thế nữa, còn có thể nín thở dưới nước mười mấy phút mà mặt không đỏ hay tắt thở.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
So với ba tầng trước, có thể coi cảnh giới Tráng Tức là một bước nhảy vọt.
Vậy mà hắn cứ thế vượt qua…
“Tru Tiên Đồ… Chu Tiên Đồ, rốt cuộc mi ở đâu ra vậy?”, Mục Vỹ cảm nhận Tru Tiên Đồ đang lẳng lặng lơ lửng trong đầu mình, rồi lẩm bẩm.
“Mục Vỹ, tên vô tích sự kia, mau thò cái mặt ra đây cho ta!”
Song, khi Mục Vỹ đang mừng thầm trong bụng, bên ngoài phòng luyện đan chợt vang lên tiếng quát tháo.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đá mở toang ra.
Một bóng người thở phì phò xông vào.
Người này mặc một bộ đồ ngắn màu đen, tóc cắt ngắn, hai cánh tay lộ ra ngoài có màu đồng, cơ bắp của gã cuồn cuộn, trông có vẻ rất mạnh mẽ.
“Mục Nguyên!”
Trông thấy gã, Mục Vỹ cau mày.
Mục Nguyên chính là thiên tài nổi danh trong nội tộc, gã là con cháu của nhà nhị trưởng lão Mục Phong Thanh. Gã có tư chất giỏi giang, còn trẻ mà đã đạt tới tầng thứ tư của thân xác - cảnh giới Tráng Tức, hơn nữa đây còn là chuyện của một năm về trước.
Dạo này, Mục Vỹ nghe nói gã sắp bước vào tầng thứ năm của thân xác - cảnh giới Ngưng Khí.
Cảnh giới này có thể giúp võ giả ngưng tụ khí kình, rồi dùng nó để đả thương người khác, nên mạnh hơn rất nhiều sức mạnh của thân xác.
“Mục Vỹ, thằng ăn hại này, ngươi là tên khốn!”
Trông thấy Mục Vỹ, đôi mắt của Mục Nguyên như sắp toé lửa.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cái thằng mọt sách nhà ngươi đã giở trò gì mà khiến viện trưởng cho ta thôi học? Ta sắp bước vào cảnh giới Ngưng Khí đến nơi rồi. Tất cả đều tại ngươi…”
Mục Nguyên tức tối nhìn chăm chăm Mục Vỹ, nói: “Nghe quản gia Tiền nói, hôm qua ngươi rất oách hả? Còn bắt ông nội ta quỳ xuống nữa? Mục Vỹ, thằng vô dụng nhà ngươi nghe cho rõ đây. Bây giờ, ngươi lập tức lết đến chỗ ông nội ta rồi quỳ xuống xin lỗi ông ngay, sau đó thì đi tới chỗ viện trưởng bảo ông ấy rút lại lệnh cho thôi học, nếu không thì…”
Hai tay Mục Nguyên vang lên tiếng răng rắc, ánh mắt gã nhìn Mục Vỹ chăm chú ngày một sa sầm.
Mục Nguyên đang rất tức giận. Sáng sớm nay, gã đã nhận được lệnh của thầy dạy, bảo gã lập tức thôi học. Gã quay về gia tộc định hỏi cho ra ngô ra khoai, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Mục Tiền.
Lão ta bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ sự việc thì Mục Nguyên mới biết, gã lập tức chạy đến chỗ Mục Vỹ ngay dù chưa thỉnh an ông nội mình.
“Quỳ? Xin lỗi?”
“Đúng!”
Mục Nguyên cười lạnh nói: “Không lẽ ngươi muốn ta dùng vũ lực như hồi nhỏ, rồi bắt ngươi sủa tiếng chó?”
Mục Nguyên vừa nói dứt câu, không biết tại sao trong đầu Mục Vỹ chợt dâng lên lửa giận.
Năm Mục Vỹ của trước kia vừa đến thành Bắc Vân, hắn mới chín tuổi, không thể tu luyện nên lúc đó thân thể hắn rất yếu ớt.
Đám con cháu nhà họ Mục như Mục Nguyên không ngừng mắng chửi và bắt nạt hắn, bắt hắn quỳ và sủa tiếng chó.
Khi ấy, Mục Vỹ chỉ có chín tuổi. Ở nhà họ Mục tại thành Nam Vân, hắn bị người ta ức hiếp, tới thành Bắc Vân thì lại càng nhút nhát và không có chỗ dựa hơn.
Một luồng ký ức xuất hiện trong đầu Mục Vỹ, khoé miệng hắn dần nhếch lên.
“Ta hiểu nỗi khổ của ngươi trước kia, sau này nhất định sẽ không còn nữa!”, Mục Vỹ gạt bỏ nỗi bi thương trong lòng, rồi nhìn Mục Nguyên chăm chú.
“Tên ăn hại kia, mau quỳ xuống sủa tiếng chó ngay, không thì ta sẽ không nhân nhượng với ngươi như hồi nhỏ nữa đâu!”
Trông thấy Mục Vỹ vẫn nhìn mình đăm đăm, Mục Nguyên lạnh giọng quát.
Dù Mục Nguyên không biết tên vô dụng Mục Vỹ này làm cách nào để móc nối quan hệ với viện trưởng và đại sư Mạt Vấn, nhưng gã biết Mục Vỹ có bản tính nhu nhược, mười năm sống ở nhà họ Mục, hắn được nuôi dạy như một con chó.
Dù và Mục Vỹ và dại sư Mạt có quan hệ gì, nhưng chỉ cần đại sư Mạt Vấn rời đi thì hắn vẫn không là gì cả. Một tên vốn không thể tu luyện như hắn, đến lúc đó sẽ vẫn là một tên ăn hại bị bắt nạt thôi.
Bây giờ, gã chỉ cần quát cho hắn sợ, rồi dùng vũ lực bắt hắn câm miệng. Tới khi đại sư Mạt rời đi, Mục Vỹ chỉ như một đống bùn nhão, gã muốn đánh đập thế nào cũng được!