Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần

Chương 34




Rất nhanh công ty cũng nghỉ, nhọc nhằn vất vả cả năm, cuối cùng đã tới kỳ nghỉ Tết âm lịch dài hạn có thể nghỉ ngơi cho tốt.

Năm nay tổng giám đốc mới nhậm chức muốn ban ơn, hơn nữa tôi còn thăng chức, thưởng cuối năm nay so với năm trước cao hơn không ít, thiệt đúng là vui vẻ mà.

Để dành một khoản tiền để trả khoản vay nợ trợ cấp sinh viên hồi còn đi học, còn lại tôi dùng để mua cho Mì Sợi Mama và Mì Sợi Ca mỗi người một bộ quần áo và đôi giày mới, còn mua một đống lớn đồ ăn và chuẩn bị hai bao lì xì đỏ thẫm, tôi dự tính giao thừa năm nay lại trải qua với họ.

Sao lại nói là “lại” nhỉ? Là bởi vì giao thừa năm ngoái, tôi cũng trải qua trong cửa hàng của Mì Ca nha.

Có điều khi đó chúng tôi chưa có ở bên nhau, thậm chí còn chưa quen nhau, chỉ là tôi phát hiện cửa hàng này vậy mà mở cả đêm 30, cảm thấy đặc biệt tuyệt vời, ít nhất tôi không cần về nhà giã đông sủi cảo hay nấu mì ăn liền, cũng không đến nỗi một người vắng ngắt như hai năm trước.

Năm ngoái tôi nhớ tôi gọi một tô mì thịt bò, còn bỏ thêm một quả trứng, sau đó ôm điện thoại vừa ăn mì vừa xem “Nhà có chuyện vui” vừa download xuống máy… Tuy rất nhiều người bảo phim chán lắm, nhưng ăn tết nhất định phải xem “Nhà có chuyện vui” chứ!

Tôi xem xong tập 92 thì xem tập 97, xem xong 97 lại xem 09, ngồi ngốc đến hơn mười một giờ mới rời đi… Khi đó tôi không biết cửa hàng Mì Sợi Ca chín rưỡi đã đóng cửa, chẳng qua là cảm thấy bên cạnh có người sẽ náo nhiệt hơn phần nào, mãi đến tận khi nghe thấy Mì Sợi Mama nhẹ giọng nói: “Con trai, mẹ về trước đi ngủ”, thế mới biết bọn họ đã sớm muốn về nhà ngủ, chỉ là không tiện đuổi tôi mà thôi… Tôi đoán khi đó Mì Sợi Ca đã chú ý tới tôi —— đây thật là một anh chàng phiền phức mà, cuối năm không về nhà, làm hại hắn không thể đóng cửa đúng giờ.

Có điều những việc này đều qua rồi, đêm giao thừa năm nay không mở cửa tiệm, tôi tới nhà Mì Sợi Ca, dùng thân phận người nhà cùng bọn họ ăn tết.

Tôi làm trợ thủ cho Mì Sợi Ca, cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm tất niên phong phú, trù nghệ của hắn rất tốt, ngoài nấu mì thì nấu những món khác cũng rất ngon, còn có thể nấu cả vằn thắn.

Chúng tôi hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm đoàn viên, sau đó cùng nhau ngồi xem Xuân Vãn.

Tôi thành công tặng được lễ vật, cũng nhận lấy lễ vật bọn họ tặng tôi —— Mì Sợi Mama tự tay làm một đôi dép lê bông cho tôi, đặc biệt thoải mái cũng đặc biệt ấm áp. Mì Sợi Ca thì đưa tôi một cái laptop: “Loại mới, nghe nói tốc độ nhanh phết đấy, em có thể dùng nó viết tiểu thuyết.”

“…” Là tôi nói cho hắn biết tôi đang viết tiểu thuyết, chẳng qua cảm thấy viết chưa đủ tốt, xấu hổ không dám đưa hắn xem… Hiện tại càng thêm xấu hổ, tôi ngừng ra chương mới bao lâu rồi ta? Không nhớ rõ nữa…

Yêu đương thiệt đúng là rách việc, cứ tiếp tục lặn như này là không được, cảm ơn laptop của tức phụ ái tâm, năm sau bớt chút thì giờ tiếp tục viết vậy…

“Con trai, mẹ mệt đi ngủ trước, ngươi lát nữa chắc là qua nhà Tiểu Vệ ngủ ha? Ra cửa nhớ đóng cửa kỹ càng, trưa mai cùng nhau về ăn bánh tết.” Mì Sợi Mama nói xong ngáp một cái, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại.

“…” Tình huống gì đây? Tức phụ tôi là áo bông nhỏ của mẹ sao? Sao đến cả kế hoạch đánh pháo* tất niên cũng nói với mẹ thế? (SS: =))))) Đánh pháo = chuyện ấy ấy =)))))

“Bây giờ đến nhà em sao?” Mì Sợi Ca đỏ mặt giương mắt nhìn tôi.

Tôi giơ bàn tay chảy mồ hôi ròng ròng ra nắm chặt lấy bàn tay cũng mồ hôi nhễ nhại của hắn, đáp một tiếng: “Ừm.”

Nếu không thì sao đây? Bằng vào tấm ván gỗ làm giường này của anh chắc, nhìn đến lòng tôi đau mà… Nếu không sau này đều sang nhà tôi ngủ đi, có được không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.