Cho nên Thái hậu quyết định nhanh, hạ lệnh rút lui, về Ngọc Hoa Thành.
Đại quân lúc đến khí thế hùng hổ, có sáu vạn người, nhưng lúc ra đi như đi lang thang, chỉ còn lại khoảng bốn vạn người.
Chỉ vừa xuất hiện, Ninh Úc đã lấy mạng một vạn người! Nói hắn là sát thần, không quá chút nào!
Lúc đặt Ninh Tương Y lên giường, Ninh Tương Y cảm thấy rất dễ chịu, cọ cọ ngủ tiếp, trong mắt Ninh Úc bỗng trở nên dịu dàng, sau đó bắt đầu cởi bộ áo giáp trên người nàng.
Nhưng càng cởi, ánh mắt hắn càng lạnh lùng, quần áo bên trong nàng toàn thân rướm máu, nhất là đôi chân, gần như bị máu tươi thấm ướt, trên người hắn bỗng sát khí cuồn cuộn! Hận không thể đem bốn vạn người vừa chạy trốn bắt trở lại giết chết tất cả!
Cửa đột nhiên bị mở ra, thì thấy sắc mặt đầy sát ý của Ninh Úc, khiến đám người ở chỗ này đều sững sờ.
Bọn người La Khải luôn ở bên ngoài chờ lệnh! Ngay cả Thái Thú cũng không đoái hoài đến Tuyết Thành hiện tại đang hỗn loạn tưng bừng, mà tự giác tìm đại phu đến đứng canh ở chỗ này, nhưng sắc mặt Ninh Úc không tốt, bọn họ không dám nói chuyện.
Ninh Úc tất nhiên không tin người Tuyết Thành, hắn ra lệnh cho La Khải - nói, “ mau mang Lưu Nhiễm Tân đến đây!”
Ngay từ đầu, đội ngũ của bọn họ có ba trăm người, nhưng Ninh Úc cảm thấy tinh thần không yên, nhất là sau khi biết hoàng tỷ lui về Tuyết Thành chuẩn bị chiến đấu, gấp gáp mang hai trăm người tinh nhuệ rẽ đường nhỏ, băng qua đầm lầy nguy hiểm, từ cạnh chiến trường xông vào, cũng may kịp thời tới kịp!
Nhưng hơn một trăm người còn lại có một ít là không thạo võ công, trong đó có cả thần y Lưu Nhiễm Tân, cho nên Ninh Úc ra lệnh La Khải mang Lưu Nhiễm Tân đến, hiển nhiên là có việc gấp!
La Khải không dám trễ.
“Vâng! Vương gia, vừa nãy…”
Trả lời hắn là một tiếng đóng cửa, La Khải có chút xấu hổ, hắn còn chưa nói hết, chính là người công chúa muốn cứu lúc nãy kia, hắn đã mang về…
Thái Thú ở một bên bị bỏ mặc, cũng có chút xấu hổ, La Khải nghĩ nghĩ, nói với hắn, “Đại nhân không cần lo lắng, chỉ cần công chúa không sao, Tuyết Thành cũng sẽ không sao.”
Lời nói này càng làm hắn sợ hơn, công chúa đã có bao nhiêu mỏi mệt hắn thấy rất rõ, nhất là mỗi một bước nàng đi, trên mặt đất đều là vết máu, đây có thể coi là không có việc gì không…?
“Mong ngài chuyển lời cho đại nhân.. Tiểu thần đã mang những đại phu tốt nhất toàn thành đến...”
La Khai thấy hắn tuổi đã cao còn bị dọa mặt không còn chút máu, không khỏi tốt bụng chỉ cho hắn một con đường, “Thái Thú đại nhân thay vì thời gian ở chỗ này, không bằng đi xử lý chuyện trong thành, nếu như đợi Vương gia lấy lại tinh thần, phát hiện Tuyết Thành vẫn đang hỗn loạn tưng bừng, Vương gia sẽ không vui đâu...”
Nói xong, hắn liền dùng khinh công nhảy đi, không còn cách, công chúa bị thương, nhưng chính Vương gia cũng bị thương nghiêm trọng! Cho nên hắn cũng mang theo thần y đến chiến trường, bây giờ dùng tốc độ nhanh nhất đi đón người!
Thái Thú đứng ở cửa ra vào do dự một chút, có hai người áo đen canh giữ ở trước cửa, sắc mặt khó chịu, hắn cũng không dám tiến vào, nghĩ thầm, vẫn nên đi thu xếp chiến cuộc đi, đứng ở chỗ này, lỡ như làm vị đại nhân kia tức giận không biết làm sao cho phải...
Còn trong phòng, Ninh Úc thực tế, không có tâm trạng để ý tới bọn họ, bởi vì sau khi hắn cởi toàn bộ áo giáp, chuẩn bị cởi bộ áo quần bên trong của nàng bị máu thấm ướt.
Quần áo từng lớp từng lớp mở ra, không có nửa điểm nhìn được, trong mắt Ninh Úc sát khí bốn bề, hết mười phần dọa người!
Hai người đứng ở ngoài phòng đều cảm thấy sự yên tĩnh này không giống bình thường, có chút run run.
Trên người nàng có rất nhiều vết thương, phần lớn đều là bị bỏng, bị đốt cháy, có chỗ còn bị rách chảy máu, nhìn qua vô cùng dã man, nhưng tất cả cũng không bằng đôi chân nàng! Đôi chân nàng gần muốn nát! Ninh Úc nhìn cặp tất kia, cũng không biết phải làm sao cởi ra
Ninh Tương Y vẫn nằm yên, mặc cho hắn muốn làm gì, chỉ là thỉnh thoảng lúc gỡ vải áo trên vết thương ra làm cho cơ thể nàng chợt run lên, nhẹ nhàng hừ hai tiếng, khiến Ninh Úc động tác càng nhẹ thêm, nhưng đôi chân này, hắn thật sự không dám động vào.
Nhưng nếu cứ bịt lại như vậy, vết lọc thương càng thêm tệ, cho nên hắn khẽ cắn môi dưới, chịu đựng đau lòng, cũng phải gỡ cặp tất kia ra!
Từ trong biển lửa đi ra, dễ dàng thấy được, cho dù nàng dùng nước trải đường, nhưng nhiệt độ hơi nước cũng không thua gì lửa, cho nên chân nàng mới có thể bị tổn thương đến thế này, thật khó cho nàng làm thế nào từ Ngọc Hoa Thành chạy đến Tuyết Thành, mỗi một bước toàn thân đều đau đớn.
Ninh Úc dùng kéo, cẩn thận từng li từng tí cắt bỏ tất, quả nhiên, máu thịt đã dính vào tất trộn lẫn, hắn đem thuốc trị thường tốt tỉ mỉ rải lên đi, sau đó từng chút từng chút cắt nát từng mảnh tất, lại từng chút từng chút kéo ra, tựa như như giẫm trên băng mỏng, khiến trán Ninh Úc đều là mồ hôi, sợ làm đau nàng!
Đau là chắc chắn rất đau, nhưng Ninh Tương Y thực tế quá mệt mỏi, sức lực khô kiệt, bị thương, lại còn phải chiến đấu, mệt mỏi, một đêm chưa ngủ, những thứ này đều khiến nàng cảm giác đau đến chết lặng, cho dù rất đau, hừ hừ hai tiếng vẫn gắng ngủ tiếp, Ninh Úc nhìn đau lòng đến không chịu nổi, vừa hận vừa muốn đánh nàng một trận mới được, nhưng làm sao ra tay được?
Hoàng tỷ của hắn lúc nào cũng vậy, làm chuyện gì đều dốc hết toàn sức lực, không cân nhắc mình có đau hay không, có thể làm được hay không.
Nàng nhất định cảm thấy, mình có thể làm đến cùng, cho nên nghiền ép cực hạn sức lực của mình!
Hắn không biết là, đây là thói quen của Ninh Tương Y ở kiếp trước, bởi vì trên chiến trường, không ai có thể cứu ngươi, chỉ có chính người mới có thể cứu mình!
Cho nên nàng từ trước đến nay chưa từng dựa dẫm vào bất cứ ai, trên chiến trường chỉ có chiến thắng hoặc chết! Nàng chắc chắn lựa chọn chiến thắng…
Mặc dù cuối cùng vẫn là chết rồi.
Ninh Tương Y nghĩ đến chuyện gì đau khổ, trong mơ cũng có chút không yên, lông mày nhỏ nhíu lại, không biết bởi vì đau đớn hay là bởi vì gặp ác mộng.
Ninh Úc rốt cục cũng gỡ hết tất cả mảnh tất trên chân nàng xuống, nhìn cặp chân kia máu thịt be bét, nhìn thấy rõ hai chân mà giật mình, Ninh Úc không dám bôi thuốc thêm, vẫn nên chờ Lưu Nhiễm Tân đến chữa trị, hắn chỉ cẩn thận dùng nước ấm lau một chút, lau đi vết máu dư thừa.
Chờ làm xong tất cả, toàn thân hắn đã ướt đẫm, đáng chết, hắn nhất định phải đem người hại hoàng tỷ thành thế này chém thành tám khối! Đặt ở trong lửa nướng lên! Mới có thể tiêu mối hận trong lòng hắn!
Lưu Nhiễm Tân rất nhanh đã đến, La Khải thời gian vội vã, nên phải mạo phạm, cả đoạn đường khiên hắn chạy đến đây, lúc tức giận đáp xuống đất đến râu ria hắn cũng vểnh lên!
“Lưu thần y! Vì việc vô cùng quan trọng, nếu công chúa có nửa điểm bất trắc...tính tình Vương gia người cũng biết, công chúa chính là điểm yếu của ngài!”
Nghĩ đến thủ đoạn của Ninh Úc, Lưu Nhiễm Tân cũng tạm thời nén lửa giận, nhưng vẫn lầm bầm một tiếng, “Lão phu ngược lại muốn xem là thần thánh phương nào!”
Hắn chưa gặp Ninh Tương Y, nhưng trong suy nghĩ của hắn, nữ tử chạy khắp nơi mâm nào cũng có mặt thế này, phẩm tính rất xấu! Mặc dù càng ngày càng nhiều người ca tụng nhan sắc đức tính của nàng, nhưng ở trong lòng Lưu Nhiễm Tân, cảm thấy nàng nên về nhà giúp chồng dạy con mới là tốt đẹp.
Cửa phòng mở ra, mùi máu tươi xộc vào mặt, khiến Lưu Nhiễm Tân khẽ nhíu mày, ban đầu hắn tưởng rằng công chúa chỉ bị vết thương nhỏ, nhưng Vương gia quan tâm quá mức, mới lôi cổ hắn cực khổ đến đây, nhưng hiện tại xem ra, dường như vết thương rất nặng...
- ---------------------------