Chỉ cần Ninh Kham hắn còn sống, Đại Dục không được phép loạn.
Lúc này mưa đã dần dần nhỏ, nhưng âm khí lạnh lẽo vẫn không hề tản đi, Ninh Úc nhìn trời một chút, nhẹ giọng nói, “ có lẽ hoàng tỷ cũng sợ ta không nhịn được, cho nên mới muốn ta thay nàng đi sửa đường quốc lộ, không biết ý phụ hoàng như thể nào?”
Ninh Kham bị làm khó.
Nếu phái Ninh Úc đi khỏi, vậy chuyện hắn muốn Ninh Úc thành hôn chẳng phải là càng thêm khó, nhưng nếu hắn ở lại kinh thành… Giữ hai đứa con trai, chỉ sợ sẽ xung đột.
Cuối cùng Ninh Kham thở dài, “Việc này sau này hãy nói, đi dự tiệc trước đi.
Ninh Úc lại cười, “Không được đâu phụ hoàng, bản thân Nhi thần đã bị trọng thương, sợ không thể dự tiệc, mong phụ hoàng thay thế Nhi thần, xin lỗi hoàng huynh giùm.”
Nói xong, hắn cũng mặc kệ phản ứng của Ninh Kham như thế nào, trực tiếp xoay người rời đi, Thường Hỉ không hài lòng liền hỏi một tiếng.
“Bệ hạ, có cần nô tài ngăn hắn lại?”,
Ninh Kham nhắm mắt lại, cười lạnh, “Ngăn làm gì? Trẫm làm phụ hoàng ở trong mắt hắn, chỉ sợ không hề có tác dụng gì”
Thường Hỉ nhíu mày, đối với Ninh Úc càng thấy bất mãn.
Hoàng đế than thở nói, “lão già người xem, mấy đứa nhỏ này đều lớn cả rồi, chuyện này dù trẫm muốn giải quyết nhưng lại có cảm giác không thể nào nhúng tay vào được, chỉ sợ trẫm còn sống còn được, một khi ta chết rồi, cái Đại Dục, còn ai có thể cản được bọn họ?”
Càng nói càng đau đầu, Ninh Kham bắt đầu nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cỗ kiệu lại một lần nữa di chuyển, đi đến Đông cung, mà Thường Hỉ nhìn vào tấm rèm kiệu nhưng không nói gì.
Hắn vẫn cảm thấy Hoàng đế đẩy công chúa đi lúc này không phải là quyết định sáng suốt, bởi vì chỉ cần có công chúa ở đây, cái Đại Dục này không thể loạn được.
Thế nhưng lời này, hắn cũng không dám nói ra.
Một bên khác, Ninh Tương Y thấy mưa đã tạnh, liên tiếp tục đi dọc về hướng Bắc.
Chốc lát sau, cái bao trên lưng nàng giật giật, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh, chắc là con khỉ nhỏ bên trong đang trở mình. Ninh Tương Y thở dài, tiểu yêu này tính hoang dã khó thuần, nên nàng đành phải mang theo bên người, nó bản tính ương ngạnh nhưng có giày vò thế nào nó cũng ngủ ngon được.
Ninh Tương Y uống một hớp nước, không cẩn thận đụng phải vết thương trên miệng, nhẹ nhàng hít hà một hơi, Ninh Giác căn đúng là hung ác.
Nàng sờ sờ cánh môi, kìm nén bất an trong lòng… Không muốn nghĩ đến nữa.
Dù sao chỉ cần Ninh Úc nghe lời nàng, Đại Dục sẽ không loạn lên, giờ người nàng đã ở bên ngoài, có nghĩ nhiều cũng bằng không, không bằng sớm đến Ngọc Kỳ, giải quyết cho xong chuyện rồi nhanh chóng trở về.
Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu đi đường cả ngày lẫn đêm, cuối cùng đã tới Biên giới đông bắc của Đại Dục, Triệu Thành.
Vị trí Ngọc Kỳ chính là nằm ở Đông Bắc, bây giờ chỉ cần qua Triệu Thành sẽ có thể đến trong nước Ngọc Kỳ, một con đường sẽ gập ghềnh mệt mỏi, Ninh Tương Y quyết định ở Triệu Thành nghỉ ngơi thật tốt một chút, rồi mới lên đường sang Ngọc Kỳ.
Thái Thú ở đây Ninh Tương Y cũng chưa từng gặp qua, nhưng cảm giác được, người cũng không có bản lĩnh gì, bởi vì Triệu Thành tài nguyên phong phú, có thảo nguyên, có vùng đất ngập nước, có đất màu mỡ, bốn mùa rõ ràng.
Mà Triệu Thành trước mắt nàng lại rất lạc hậu, so với kinh thành là khác biệt một trời một vực..
Dân chúng từng người mặt mày u ám, trên đường phố tràn ngập không khí ngột ngạt, đến mức Ninh Tương Y sau khi vào thành, đi ở trong đó, cũng không có gì đáng để mua.
Mà lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới, không ít tiểu thương thật nhanh đem lại mình thu lại, động tác dứt khoát giống như đã diễn ra trăm ngàn lần, người trên đường phố nhanh chóng bỏ chạy, dường như thứ xa xa đang chạy như bay đến chính là ôn thần.
Ninh Tương Y cũng phải nhường, đi đường quan trọng, nàng không muốn gây phiền toái gì thêm.
Rất nhanh, một đội người gào thét chạy qua, bọn họ từng người mặc áo giáp, nhưng nhìn lên, không hề giống hộ vệ thành, ngược lại cảm giác như sơn tặc! Bọn họ không có chút nào thèm quan tâm còn chưa kịp tránh né tiểu thương cùng người đi học đường, một đường phi thẳng, đến mức độ người ngã ngựa, đường đi vô cùng hỗn loạn. Ninh Tương Y lạnh lùng quan sát, không động thủ, nhưng một đám người vừa chạy qua sát nàng, đột nhiên lại ngừng lại.
Tên cầm đầu kia ghìm ngựa lại quay người, nhìn Ninh Tương Y rồi dùng roi ngựa chỉ vào nàng nói.
“Ngươi qua đây.”
Kia là một nam nhân có râu quai nón, lúc này ngồi ở trên ngựa cao to, trong mắt tràn đầy phách lôi không ai bì nổi.
Nhìn thấy nhiều người không kịp nén tránh đang sợ hãi núp ở hai bên đường, Ninh Tương Y thầm thở dài, thản nhiên đi tới trước.
“Quan Gia, có việc gì không?”
Lúc này trên mặt nàng bịt khăn lụa, người này hắn là không biết nàng.
“Tháo khăn che mặt ra!” Râu quai nón lại ra lệnh.
Những tên khác ngồi trên lưng ngựa cũng nhìn chằm chằm, Ninh Tương Y ngẩn người, vẫn thuận theo tháo khăn che mặt xuống.
Nhưng khi nàng tháo khăn che mặt xuống, đám người cưỡi ngựa đối đều lộ ra nụ cười dâm tà, còn tên thủ lĩnh kia sờ sờ vào râu ria hắn, dùng ánh mắt nhìn Ninh Tương Y như một món hàng, miệng cười nói.
“Đúng là tiểu gia ta mắt sáng như đuốc, mới thoáng nhìn liền biết là một mỹ nhân, không ngờ, lại là một nữ nhân đẹp như ngọc vậy!”
Hắn vừa nói xong, người phía sau vội vàng lấy lòng nói, “ Bạch đại nhân mặt sáng như đuốc, ngửi hương liền biết nữ nhân “
“Đúng thế, ai không biết những nữ nhân xinh đẹp trong phủ Thái Thú hơn phân nửa đều do Bạch đại nhân đem tới, cũng khó trách Thái Thú đại nhân coi trọng ngài như vậy!”
Tên Bạch đại nhân hừ một tiếng, “Được rồi, mang đi!”
Ý hắn rất rõ ràng, đây là ngang nhiên cướp đoạt dân nữ trên đường rồi?
Ninh Tương Y sờ mặt mình, không ngờ nàng cũng sẽ hưởng thụ cảm giác, hồng nhan bạc phận?
“Bạch đại nhân, hình như ta còn chưa đồng ý mà?” Ninh Tương Y lập tức nhìn thấy hai người tiến đến muốn bắt nàng, Ninh Tương Y nhíu mày nói.
Bạch Khải Du đã chuẩn bị đi nghe vậy động tác có chút dừng lại, hắn không ngờ, tiểu nữ nhân trước mắt này còn dám phản kháng?
Thế là nhướng mày nói, “ người muốn như thế nào?”
Thần thái kia không chỉ xem nữ sắc như cỏ rác bên trong còn lộ ra khinh miệt, dường như hắn nghĩ chọn trúng nàng chính là phúc phận của nàng.
“Ta muốn như thế nào sao?” Ninh Tương Y bị hắn chọc cười, “Ngươi muốn cướp ta đi, chẳng lẽ không hỏi ta có đồng ý hay không?”
Bạch Khải Du nhíu mày, hừ nói, “ nữ nhân các ngươi, không có đức hạnh còn luôn ước leo lên vinh hoa, đứng núi này trông núi nọ, hiện tại ta đang cho ngươi một cơ hội đi lên như diều gặp gió, ngươi còn kêu cái gì?”
Ninh Tương Y nhìn hắn cười, “Ngươi trước kia đều là làm như vậy, những nữ nhân kia cũng đều đồng ý rồi?”
Bạch Khải Du nghĩ nghĩ, cho dù có không đồng ý thì thế nào? Chỉ cần thân thể bị xâm phạm, rồi đối tốt với người nhà các nàng, dùng vàng bạc châu báu dỗ dành, cuối cùng không thành cũng đều thành thật đến đợi tại phủ Thái Thú.?
Cho nên hắn cũng lười nói nhảm.
“Mang đi!”
Lần này, Ninh Tương Y ngược lại không hề phản kháng, nàng cũng muốn xem, cái Triệu Thành Thái Thú này là nhân vật như thế nào? Thậm chí ngay cả nàng cũng dám bắt!
“Dừng tay, đừng đụng vào ta, ta có ngựa, ta tự đi với các ngươi.
Thấy Ninh Tương Y biết điều như thế, Bạch Khải Du không nói gì, ngược lại cười nhạo một tiếng, có lẽ trong lòng hắn, càng thêm chắc chắn nữ nhân đều là hạng giống nhau, cho nên trực tiếp thúc ngựa đi.
Còn Ninh Tương Y, thật sự thành thật đi theo sau hắn, đi đến phủ Thái Thú.
- ---------------------------