Truyên Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người Full

Chương 371: Một tiễn giết hai người




Nhưng bây giờ, nhìn thấy nhà Hoa Chu chống đỡ hết nổi, nàng lại nói không ra một lời khuyên gì, kỳ thật chỉ cần nàng nói một câu, ca ca của nàng nhất định sẽ nghe nàng, đầu hàng còn tốt hơn là chết nhiều người như vậy, nhưng nàng lại nói không nên lời, nàng sợ chết!

Bọn người Long Thành Vô Cực dần dần đánh khống chế toàn cục diện, Ở ưu thể áp đảo xuống, nhà Hoa Chu không ít người đã đầu hàng, Hoa Chu Cẩn Ngôn trên đùi bị chặt một đao cũng không đứng dậy nổi nữa, Long Thành Vô Cực có chút thở hổn hển, sau đó phái một đội đi quét sạch nghiệt chủng nhà Hoa chu còn sót lại.

Nhìn trên mặt đất thi thể, Hoa Chu Vô Ưu cũng nhịn không được nữa khóc lớn lên, nàng oán hận nhìn Ninh Tương Y, “Đây tất cả đều là lỗi của ngươi, nếu không có ngươi, ta hiện tại vẫn là thần nữ, có lẽ đã trở thành Vương phi! Ngươi tại sao phải hại ta như vậy?”

Đôi khi con người thật kỳ lạ, nàng không hề nghĩ về những gì nàng đã làm hoặc nàng đã giết bao nhiêu người.

Đều là lựa chọn của mình mà thôi.

Ninh Tương Y từ trên lầu củi nhảy xuống tới, lúc này ở xung quanh quảng trường, những tên tộc nhân tay trói gà không chặt đều trốn ở nơi hẻo lánh, nhìn bên này, bọn hắn chăm chú nhìn Ninh Tương Y từ trong ngực lấy ra cây châm lửa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Hoa Chu Vô Ưu.

“Vấn đề này, người đi hỏi Diêm Vương đi.”

Con mắt của Hoa Chu Cẩn Ngôn nhìn muốn rách cả mí mắt! Nhưng bởi vì trọng thương, thân thể không thể cử động, hắn chỉ kịp phát ra một tiếng gào thét!

“Không….!”

Thế nhưng mặc kệ hắn không muốn, không cam lòng, thống khổ, phẫn nộ, cây châm lửa kia rơi vào củi đã xối dầu hỏa, rớt xuống liền tỏa ra, Hỏa Diễm phừng phực lên, Hoa Chu Vô Ưu liên tục thét lên, mà trên mặt đất đã nhiều người chết như vậy, bọn họ cũng chỉ quỳ, không ai đến cứu nàng.

“Ninh Tương Y! Ninh Tương Y ngươi sẽ chết không yên lành!”

Nàng hoảng sợ nhìn tất cả chuyện này, giọng nói nguyền rủa! Sóng nhiệt phật tới một nháy mắt, nàng cái chết cháy đã tới gần, một khắc này, nàng đã sụp đổ!

Mà Ninh Tương Y nhìn nàng một cái, liền quay đầu, cười đi đến Hoa Chu Cẩn Ngôn.

Hoa Chu Cẩn Ngôn trên đùi bị chặt một đao, không thể cử động, hắn chỉ liên tục bò về phía đống lửa, miệng bên trong không ngừng hô hào chữ “không”!

“Không được… Không được!”

Bị thiêu chết là rất đau khổ, loại đau nhức vì bỏng, chậm rãi, dường như ngay cả linh hồn cũng từ từ bốc cháy.

Ninh Tương Y thuận tay nhặt một bộ cung tiễn, sau đó ngăn trước mặt Hoa Chu Cẩn Ngôn, hắn sững sờ ngẩng đầu, lần trước, cung tiễn của hắn gần như đã bắn chết nữ nhân trước mắt này, thế nhưng mới một thời gian ngắn ngủi! Nữ nhân này đã trưởng thành đến trình độ này, quyền cao chức trọng, một nước thua trong tay nàng.

Mà hắn bây giờ lại như chó nằm rạp trên mặt đất, thật ngưỡng mộ nàng.

Ninh Tương Y đem cung tiễn ném vào trước mặt hắn.

“Nhặt lên.”

Nàng nói như vậy, sau lưng là tiếng thét chói tai của Hoa Chu Vô Ưu, lửa đã đốt tới váy của nàng, tiếng thét kinh hoảng sợ hãi ôm lấy thần kinh mỗi người trên quảng trường, trong không khí đều có mùi khét của gỗ cháy.

Nàng không ngừng mắng chửi Ninh Tương Y, tất cả đều là nàng hãm hại! Nàng không muốn chết, không muốn bị thiêu chết!

“… Nếu như ngươi không muốn xem muội muội của ngươi thống khổ như vậy chết đi, ngươi còn có một lựa chọn, đó chính là cầm lấy cung tiễn, dùng thuật tiễn cao siêu của ngươi… Cho nàng một ân huệ!.”

Ninh Tương Y mỉm cười nhìn Hoa Chu Cẩn Ngôn, lúc này, nàng giống như một ác ma, nhưng khóe môi kia có chút câu lên, rõ ràng yêu tà, nhưng lại không nhìn thấy chút tà ác nào.

Muốn hắn giết muội muội của hắn sao? Không được, hắn không thể! Hoa Chu Cẩn Ngôn đem cũng tiễn vứt đi, nhưng Hoa Chu Vô Ưu đau khổ la hét thảm lại khiến cho hắn chần chờ, hắn muốn đi cứu nàng! Cứu nàng! Chứ không phải giết nàng!

“Ninh Tương Y! Ngươi sẽ chết rất thê thảm, — người sẽ chết rất thê thảm, ngàn tên xuyên người! Ngũ mã phanh thây!”

Ninh Tương Y nghe được tiếng nguyền rủa sau lưng, cùng tiếng củi lửa nhảy vọt đốm đốp, nàng mở to mắt, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Nàng nhìn Hoa Chu Cẩn Ngôn làm một động tác, đó là đưa tay quệt ngang yết hầu, động tác này nàng lúc trước đã từng làm khi chạy trốn mũi tên từ Hoa Chu Cẩn Ngôn.

“Chỉ cần ngươi có thể một mũi tên bắn thủng cổ họng của nàng, như vậy nàng lập tức sẽ chết, cũng không cần chịu đựng lửa thiêu đau đớn, mà lại… Chỉ cần ngươi không bắn chệch, ta liền cho ngươi, đem tro cốt của nàng chôn ở mộ phần nhà Hoa Chu, mà không phải hỏi, chỉ cần ngươi bắn vào họng của nàng!”

Hoa Chu Cẩn Ngôn không thể tin nhìn Ninh Tương Y, nhưng trên mặt Ninh Tương Y không thấy biểu cảm gì, nàng đang báo mối thù hai mũi tên lúc trước, mà ép hắn, thà giết hắn thà rằng mưu phản, cũng phải bảo vệ muội muội!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, sức lửa làm cho cả sân bãi trở nên nóng rực, không có người mở miệng, càng không có người ngăn cản, nàng không chút kiêng kỵ, yêu cầu hắn làm như vậy.

Hết lần này tới lần khác nàng nói ra lời như vậy, sắc mặt không có chút tàn nhẫn, ngược lại là thương hại, giống như đang khoan dung.

Cũng không phải thương hại và khoan dung chứ? thrynoval

Tiếng kêu của Hoa Chu Vô Ưu càng ngày càng thảm, lửa thiêu đến da thịt của nàng, cảm giác đó hận không thể lập tức chết đi thì tốt!

“A – Ninh Tương Y! … Ta nguyền rủa ngươi… Nguyền rủa ngươi!”

Nàng vừa khóc vừa cười, tiếng nói điên dại nguyền rủa!

Mà giọng nói cũng rất thống khổ, rốt cục khiến Hoa Chu Cẩn Ngôn nắm cung tiễn lên!

Ninh Tương Y lúc này thấy hắn nắm lấy cũng tiễn, liền cười tránh ra một bước, để hắn có thể tận mắt nhìn thấy tình trạng thảm hại muội muội của hắn lúc này, ngọn lửa đã thiêu huỷ hết váy của Hoa Chu Cân Ngôn, làm bỏng thân thế của nàng, có thể nói muốn sống không được muốn chết không xong!

Hoa Chu Cẩn Ngôn cầm cung tiễn tay run rẩy! Hắn hận, hận những người này tại sao có thể tàn nhẫn như vậy! Muội muội của hắn là cao ngạo, tự phụ xinh đẹp! Cũng không đáng bị người đặt lên trên lửa thiêu chết, buộc hắn chỉ có tự tay giết nàng để chấm dứt đau khổ! Vì sao người chết không phải người khác?!

Ninh Tương Y thấy trong mắt hắn hận ý cuồn cuộn, giọng nói quỷ mị trong khoảnh khắc xoá đi tất cả suy nghĩ của Hoa Chu Cẩn Ngôn.

“Ngươi cần phải hiểu rõ, chỉ có một mũi tên… Ngươi nếu là dùng nó bắn người khác, vậy thì ngươi sẽ được nhìn Hoa Chu Vô Ưu thiêu đến chết đi, chỉ đơn giản như vậy.”

Một câu này, khiến Hoa Chu Cẩn Ngôn lòng như xám xịt, hắn ngồi dưới đất, một mặt là muốn giải thoát cho muội muội, một mặt là nghĩ người hắn muốn giết nhất, khoảng cách gần như thế, hắn có thể trực tiếp giết Long Thành Vô Cực! Hoặc là giết Ninh Tương Y!

Nhưng lửa đã đốt tới thân Hoa Chu Vô Ưu, hắn giết những người đó, như vậy Hoa Chu Vô Ưu sẽ phải đón kiểu chết thảm thiết nhất!

Báo thù! Hay là cho muội muội một cơ hội giải thoát?

Hắn chưa từng có cảm giác cung trong tay mình, là nặng nề như thế!

—- hắn cuối cùng nhắm chuẩn vào cổ Hoa Chu Vô Ưu!

Lúc này Hoa Chu Vô Ưu đã đau đến cực hạn! Nàng ánh mắt oán hận trút vào Ninh Tương Y, hai mắt chảy máu, mỗi câu chữ, giống như tới từ địa ngục vực sâu ác độc nhất nguyền rủa!

“Ninh Tương Y! Ta dùng tính mạng của ta nguyền rủa người – ngươi sẽ người ngươi yêu nhất sẽ phản bội ngươi, nhận hết cực hình thế gian mà chết! Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không siêu thoát!”

Nói xong câu đó, đầu nàng bỗng nhiên ngửa mặt lên, bị ca ca dùng mình dùng một mũi tên đâm xuyên họng dính vào cọc gỗ, cuối cùng chết không nhắm mắt!

Nhưng… Nàng rốt cuộc cũng lọc không cần chịu đựng nỗi khổ bị liệt hóa thiêu đốt, kiểu này quá tốt, quá tốt.

Ninh Tương Y nhìn Hoa Chu Cẩn Ngôn cung rơi trên mặt đất, hai tay run rẩy, mỉm cười.

Một tên này, kỳ thật đã giết hai người, Hoa Chu Vô Ưu và chính hắn, về sau sẽ không còn có Thần Tiễn Thủ Hoa Chu Cẩn Ngôn, nàng cũng coi như báo được mối thù hai mũi tên năm đó.

Tất cả đều quá tiện không phải sao?

- ---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.