Nhìn ấn ký trên mu bàn tay phát sáng, Phác Tinh Phong tức giận, khó chịu hừ một tiếng: “Thế mà lại dám khiêu chiến ta? Thật là không biết sống chết. Hắn cho rằng top 100 giống với những tên phế vật đằng sau kia sao?”
Dịch Diễn nhíu nhíu mày nhắc nhở: “Sư đệ, đừng có chủ quan. Người này từ lúc bắt đầu thi đấu đến nay, ngoại trừ bộ pháp cùng kiếm thuật, hắn còn có thể chất rất cứng rắn. Hơn nữa còn chưa để lộ át chủ bài khác. Hắn không đơn giản như vậy đâu.”
“Ta đã biết, sư huynh.” Rõ ràng Phác Tinh Phong đã không còn kiên nhẫn được nữa, gã nói: “Ngươi hãy xem ta tự mình kết thúc chuỗi toàn thắng của hắn.”
Dịch Diễn bất đắc dĩ lắc đầu. Vị sư đệ này của hắn, y tự đề cao bản thân mình, cũng không hoàn toàn chịu phục bản thân hắn. Đối với hắn, y muốn nghe thì nghe mà không muốn nghe thì hắn cũng không có biện pháp nào khác. Thế nhưng phận làm sư huynh, hắn muốn làm tròn trách nhiệm của một sư huynh.
Ngay lập tức, Phác Tinh Phong đã muốn bay khỏi đình các, Dịch Diễn vội vàng nói theo một câu: “Coi chừng cánh tay trái của Mạc Thu.”
Kiếm quang lập lòe, Phác Tinh Phong đã phóng tới Kiếm đài. Cũng không biết sư đệ có nghe lời dặn dò cuối cùng của mình hay không, Dịch Diễn thở dài, hắn ngồi lại xuống ghế, hai mắt chăm chú nhìn Mạc Vấn dưới Kiếm đài.
Phác Tinh Phong hạ xuống Kiếm đài, hắn quay đầu về phía này, cười lạnh nói: “Tiểu tử, gặp phải ta là bất hạnh lớn nhất của ngươi. Nếu ngươi chọn dịch xuống một con số hay dịch lên một hai số thì khả năng ngươi còn có cơ hội. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại chọn đúng phải ta!”
Mạc Vấn không để ý đến Phác Tinh Phong, hắn bình tĩnh trực tiếp đi tới chỗ gã.
Lông mày Phác Tinh Phong nhíu lại, trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận vì không được để ý đến. Sau đó hắn cười lạnh một tiếng, cánh tay thò ra vỗ lên kiếm nang bên hông. Mấy chục miếng kiếm phù dài nửa xích rộng vài tấc màu bạc trắng bắn ra, chúng phóng xuất ra linh quang dịu dàng phiêu phù quanh thân thể Phác Tinh Phong.
“Tiểu tử, ngươi có thể thua dưới Huyền Quang linh giám của ta cũng đủ để tự ngạo rồi.” Phác Tinh Phong ngạo nghễ nói. Sau đó hai tay hắn huy động, bảy mươi hai miếng Huyền Quang linh giám tự động phiêu phù xen kẽ nhau tạo thành một cái lưới lớn huyền ảo, bao phủ hoàn toàn Kiếm đài.
Cuối cùng Phác Tinh Phong nhấn mạnh hai tay quát: “Huyền Quang kiếm trận thành!”
Bảy mươi hai miếng kiếm phù đồng thời phóng ra linh quang mãnh liệt rồi đột nhiên biến mất trong hư không. Toàn bộ Kiếm đài gần như không biến đổi chút nào, nhưng một cái gông xiềng vô hình như có như không đã bao bọc trên không trung Kiếm đài.
“Tiểu tử, hiện tại ngươi nhận thua còn kịp đấy. Ta vừa mới lĩnh ngộ được Huyền Quang kiếm trận, vì vậy còn chưa thể hoàn toàn khống chế uy năng của nó. Một khi đã phát động, lúc đó ngươi có muốn nghĩ lại cũng đã muộn rồi.” Phác Tinh Phong đứng nguyên tại chỗ, khóe miệng hắn mang theo vẻ cười lạnh trào phúng.
Mạc Vấn liếc nhìn đánh giá bốn phía, rồi nhìn về phía Phác Tinh Phong nghiêm túc nói: “Ngươi quá om sòm.”
Phác Tinh Phong sững sờ, sau đó cả khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. Hắn giận quá hóa cười: “Thế mà ngươi lại bỏ qua lời khuyên cảnh báo của ta, vậy thì ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận.”
Vừa nói xong, một gợn sóng vô hình đột nhiên hình thành trong không khí. Thân ảnh Phác Tinh Phong liền bất mất tại chỗ, hoàn toàn biến mất, không để lại một chút hình ảnh nào.
“Cấm trận? Không tốt! Tiểu sư thúc có bị nguy hiểm không?” Tô Yến không tin vào mắt mình nói.
Túc Bích lắc đầu: “Đừng quên, Tiểu sư thúc còn có một thân phận khác được trưởng lão trong tông công nhận đấy.”
“Trận Đạo Tông Sư!” Tinh thần mấy người chấn động, bọn họ nhìn về phía Kiếm đài tràn đầy chờ mong.
Mạc Vấn lẳng lặng đứng tại chỗ, có vẻ như hắn không biết phải làm sao vì Phác Tinh Phong đột nhiên biến mất.
PHỐC!
Một đạo Kim Duệ chi khí sắc bén đột nhiên lăng không hiện ra, vải áo trên vai phải Mạc Vấn lập tức đứt rách, trên phần da thịt bị lộ hiện lên một đạo bạch ngân. Trong hư không truyền ra một tiếng kinh dị, hiển nhiên là kinh dị vì cường độ thân thể của Mạc Vấn, thế nhưng ngay sau đó lại là một tiếng hừ lạnh. Trong chốc lát, vô số Kim Duệ chi khí sinh ra, chúng đan lại thành một võng kiếm dày đặc, lao về phía Mạc Vấn mà chém giết.
PHỐC! PHỐC! PHỐC!
Trong nháy mắt có hơn mười đạo Kim Duệ chi khí đánh lên người Mạc Vấn, áo trên người Mạc Vấn bị phá thành từng mảnh nhỏ, khắp nơi trên thân thể hắn lưu lại bạch ngân dày đặc.
Nhóm Linh Kiếm sư đang xem cuộc chiến hít sâu một hơi khí lạnh: “Thân thể của hắn rốt cuộc là cái gì vậy? Làm sao có loại thân thể cứng rắn như vậy trong thiên hạ chứ?”
“Huyền Quang kiếm trận của Phác Tinh Phong ít nhất cũng là Nhị giai Trung phẩm, vậy mà cũng không thể mảy may rung chuyển thân thể Mạc Thu. Chẳng phải nói là trình độ cứng rắn của thân thể Mạc Thu ít nhất cũng tương đương với mức độ của Linh kiếm Nhị giai sao?”
“Nghe nói trong các loại thể chất Tiên Thiên đỉnh cấp có một loại gọi là Phệ Kiếm Linh thể. Nghe đồn loại này là do Kiếm Linh cường đại đã vẫn lạc chuyển thế, có thể nuốt tinh khí Linh kiếm, năm tháng qua đi thân thể có thể lột xác trở thành Linh kiếm thật sự. Loại thể chất này thậm chí còn hiếm thấy hơn so với Tiên Thiên Kiếm Mạch! Thân thể Mạc Thu chẳng lẽ lại là loại thể chất này sao?”
“Rất có thể! Tiên Thiên Kiếm Mạch, Phệ Kiếm Linh thể, Kiếm Tâm đạo thể, Không Linh chi thể, thể chất cao cấp nhất thế mà một lúc xuất hiện đến bốn loại! Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội lần này chính là lần đặc sắc nhất trong vòng ba trăm năm qua!”
“Có Phệ Kiếm Linh thể, việc này chẳng phải nói Mạc Thu có thực lực lọt vào top 10 sao?”
Rất nhiều Linh Kiếm sư mở to mắt nhìn, có vẻ như bọn họ không tin.
“Cũng không nhất định như thế, Phệ Kiếm Linh thể mạnh thì mạnh thật, nhưng tính cực hạn của nó cũng rất lớn, chỉ có thể nói nó bất bại ở Tiên Thiên. Nếu như Mạc Thu không có thủ đoạn công kích mạnh mẽ thì cũng không thể thắng trận này được đâu. Dù sao thủ đoạn cấm trận của Phác Tinh Phong cũng vừa vặn khắc chế hắn.” Một gã Linh Kiếm sư lão luyện giải thích nói.
“Hiện tại hai người này không ai làm gì được ai, đoán chừng sẽ là một trận đấu hòa không phân thắng bại. Thật đáng tiếc, chuỗi bất bại của Mạc Thu lại muốn chấm dứt tại đây rồi.” Một gã Linh Kiếm sư thở dài tiếc nuối.
Huyền Quang kiếm trận giảo sát không có hiệu quả, cuối cùng Phác Tinh Phong cũng phải xao động: “Ta rất muốn nhìn xem thân thể ngươi có thể cứng rắn đến bao giờ! Huyền Nguyệt Hồ Quang sai không trảm!”
Hai đạo ánh sáng màu trắng xuất hiện phía trước và sau lưng Mạc Vấn, giống như hai đợt loan Nguyệt chém ngang về phía Mạc Vấn.
Rất nhiều Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh bỗng nhiên biến sắc: “Cường độ công kích này đã rất gần với Kiếm Cương hậu kỳ, Mạc Thu nguy rồi!”
Trên Kiếm đài, thần sắc Mạc Vấn không thay đổi chút nào. Hắn chậm rãi vươn cánh tay trái lên tìm kiếm trong hư không. Sự tình kì lạ đã xảy ra, cánh tay trái của Mạc Vấn như là đang thăm dò trong một không gian khác, nó hoàn toàn biến mất trong không khí!
Tiếp đó, Phác Tinh Phong đang ẩn trốn trong kiếm trận đột nhiên phát ra một tiếng kêu hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy? Dừng tay! Dừng tay lại cho ta! Không muốn… Ah!”
Bốp! Một tiếng vang lên rõ ràng, Phác Tinh Phong phát ra một tiếng kêu rên thống khổ. Chỉ thấy toàn bộ những gợn sóng vô hình trên Kiếm đài chấn động kịch liệt lần nữa. Một miếng kiếm phù lệnh màu trắng bạc từ trong không khí hiện ra, nó di chuyển loạn lên như một con ruồi không đầu, không có trật tự nào cả. Mà thân ảnh Phác Tinh Phong cũng hiện ra trên Kiếm đài, nhưng giờ phút này sắc mặt hắn đã tái nhợt, trên mặt đất có thêm một bãi máu: “Không! Không thể nào! Làm sao có thể như thế?”
Phác Tinh Phong như nhìn thấy quỷ, hắn nhìn chằm chằm Mạc Vấn nói năng lộn xộn. Mạc Vấn nhẹ buông cánh tay trái, mấy mảnh vỡ của Huyền Quang linh giám rơi trên Kiếm đài phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra rồi?” Rất nhiều Linh Kiếm sư không hiểu gì cả. Vừa rồi Phác Tinh Phong còn đang chiếm thượng phong, làm sao bây giờ lại giống như đã thất bại? Linh Kiếm sư có nghiên cứu trận đạo thì có thể nhìn ra một ít nguyên nhân, tất cả đều kinh hãi không hiểu.
“Nhanh như vậy đã tìm ra sơ hở của Huyền Quang kiếm trận, rồi lại một kích đánh bại bổn mạng cấm phù Phác Tinh Phong dùng tâm huyết tế luyện! Việc này cần tạo nghệ trận đạo cao sâu cỡ nào mới có thể làm được?”
“Quá kinh khủng rồi nha? Trên đời này làm sao có thể có loại người này? Hắn hình như còn chưa tới 60 tuổi!”
Dịch Long Dịch Diễn bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt hắn cũng hiện lên một tia kinh hãi. Huyền Quang kiếm trận của sư đệ hắn cũng hiểu rõ. Cho hắn đầy đủ thời gian, hắn cũng có thể suy diễn ra được quỹ tích vận hành của kiếm trận, tìm ra sơ hở rồi một kích phá trận. Nhưng tuyệt đối không thể nhanh như vậy, nhẹ nhàng như vậy! Hơn nữa điều này còn có điều kiện tiên quyết là do hắn đã quen thuộc với con đường trận đạo của sư đệ! Mạc Thu không thể có tiện lợi như vậy giống hắn!
Từ lúc Phác Tinh Phong phát động cấm trận đến bây giờ, tính toán đâu ra đấy cũng không quá thời gian một phút đồng hồ. Chỉ có thời gian một phút đồng hồ, Mạc Thu liền làm được hết thảy những việc này, là do vận khí hay là do bản thân hắn có tạo nghệ trận đạo cao thâm? Dịch Diễn tự xưng là lĩnh ngộ đạo khi giao đấu, một thế hệ trẻ không ai có thể làm được như hắn. Mặc dù là với đám nội môn trưởng lão trong tông nghiên cứu trận đạo mấy trăm năm kia, hắn cũng có lòng tin có thể khoa tay múa chân một hồi mà không thua kém bao nhiêu! Hơn nữa hồn lực của hắn so với Tiên Thiên bình thường còn cường đại hơn, điều này cho phép hắn có khả năng suy diễn tính toán gấp mấy lần người bình thường. Đây là ưu thế mà không ai có thể so sánh được với hắn. Hôm nay Mạc Thu xuất hiện, thoáng cái đã phá hủy cảm giác bản thân ưu việt của hắn!
“Mạc Thu thắng!”
“Thế mà hắn đã chính thức tiến vào top 100!”
Hiện tại không còn ai nghi ngờ vấn đề thắng bại của Mạc Vấn. Phác Tinh Phong bên dưới Kiếm đài, tuy nhìn như không có trở ngại gì, nhưng thủ đoạn cấm trận đắc ý nhất đã bị đối phương phá vỡ, mặc dù là trong suy nghĩ cũng đã thất bại. Một lão hổ bị nhổ răng, liệu có ai còn tin tưởng vào việc hắn có thể chuyển bại thành thắng nữa không?
“Không, không! Ta không có thua! Ta không thể thua được!” Như cũng thấy được suy nghĩ đó, Phác Tinh Phong đột nhiên gào thét điên cuồng.
“Ngươi đi chết đi!” Tu vi Kiếm Cương sơ kỳ được phóng xuất hoàn toàn, tay Phác Tinh Phong cầm Linh kiếm, ánh mắt màu đỏ hồng, hắn lao tới chỗ Mạc Vấn.
Dịch Thiên Kiếm Tông dùng trận đạo làm cơ sở, Kiếm Quyết truyền thừa chỉ có thể coi là loại bình thường, môn hạ đệ tử cũng rất ít dùng Linh kiếm đối địch. Phác Tinh Phong lại càng giống như một tiểu hài tử cầm thần binh lợi khí, tạo nghệ trên kiếm đạo của hắn chỉ sợ còn chưa mạnh hơn Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ bao nhiêu. Bởi vậy, không hề lo lắng, Mạc Vấn dùng hai quyền đã chiến đấu xong. Một quyền đánh nát kiếm quang Linh kiếm, một quyền còn lại đánh Phác Tinh Phong rơi khỏi Kiếm đài.
Đến tận đây, giai đoạn thứ tư của Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội chính thức chấm dứt. Vài tên đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông, ngoại trừ Mộ Dung Hinh cùng Thạch Trung Thiên ra, tất cả đều đã hoàn tất trận đấu của mình. Túc Bích không hổ là đệ tử hạch tâm bài danh thứ ba, tu vi hùng hậu, cuối cùng vượt qua hơn 1000 tên để tiến vào thứ hạng 617. Mà La Lưu Băng càng không hổ là đệ tử thiên phú gần với Mộ Dung Hinh cùng Thạch Trung Thiên, ngạnh sanh vượt qua hơn 900 tên tiến vào danh sách thứ nhất thứ hạng 145! Đánh bại mấy người dự thi cảnh giới Kiếm Cương, La Lưu Băng đã có được tư cách tấn cấp trong hai ngày thi đấu khiêu chiến cuối cùng!
Hiện nay mặt mày mỗi một vị trưởng lão Thiên Trì Kiếm Tông cùng đám đệ tử đều hồng hào, lúc đi đường bọn họ cũng vô thức mà dựng thẳng sống lưng lên. Trong top 100, Thiên Trì Kiếm Tông bọ hắn có ba người, trong top 1000 lại có La Lưu Băng cùng Túc Bích. Nói về đệ tử tinh anh dự trữ của Thiên Trì Kiếm Tông, bọn hắn đã hoàn toàn không thua mấy đại Kiếm Tông xếp hạng cuối cùng trong 14 Kiếm Tông!