Truyền Kiếm

Chương 213: Chương 209: Mạch Chiến Thắng




“Tiểu tử, ngươi làm ta tức giận rồi!”

Thái độ như không để đối thủ trong mắt của Mạc Vấn làm cho Khổng Xuyên muốn phát điên.

“Ta muốn gỡ từng khúc xương của ngươi ra!” Khổng Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm lao tới Mạc Vấn, thân thể cao lớn khiến gã nhìn như một chiếc xe mang hình người đang lao tới.

Khổng Xuyên có tu vi Kiếm Mạch hậu kỳ, có thể được Tiềm Long Môn công nhận, thực lực của gã đương nhiên không phải một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch hậu kỳ bình thường có thể so sánh. Một cú lao đến đơn giản này của Khổng Xuyên như ẩn chứa kiếm thế trọng sơn bên trong, nếu thật sự va chạm, Linh Kiếm sư Kiếm Mạch viên mãn cũng không dễ chịu gì.

Khổng Xuyên cũng tràn đầy tự tin, chỉ một chiêu Hám Sơn này của gã đã khiến cho rất nhiều tuyển thủ Kiếm Mạch hậu kỳ nuốt hận, nhìn thân thể đơn bạc của đối thủ trước mắt kia, gã có thể tưởng tượng ra cảnh là người này sẽ bị đứt gân gãy xương rồi bị ném ra ngoài Luận Kiếm Đài, thật mỹ diệu.

Ầm ầm --

Khổng Xuyên xông lên lao qua khoảng cách tầm hơn mười trượng, đừng nhìn vào thể trạng cao lớn của gã, tốc độ lao đi của gã tuyệt đối không chậm chút nào, ngay lập tức gã chỉ còn cách đối thủ chưa đến một trượng, ở khoảng cách này gã có thể nhìn rõ từng sợi lông tóc trên người đối thủ.

Khổng Xuyên nhe răng ra cười, gã điều khiển một lần cuối cùng vị trí mũi kiếm vô cùng tinh xảo, khí thế lao đến từ trước đến nay chưa từng có. Nhưng sau một khắc, mục tiêu phía trước đột nhiên biến mất, ồ, cũng không hẳn là biến mất, mà chỉ là bước chân xê dịch, thân thể lui qua một bên, bởi vì tốc độ quá nhanh, Khổng Xuyên suýt chút nữa thì nghĩ rằng đối phương sử dụng thuấn di.

Đúng lúc gã đang vô cùng ngạc nhiên thì thân thể đã vọt tới vị trí vốn là chỗ Mạc Vấn đứng lúc nãy, hai người chính là đang đứng ngang nhau! Khóe mắt Khổng Xuyên liếc qua đối thủ rồi nhẹ nhàng nâng linh kiếm lên rồi quét ngang một chiêu, mũi kiếm lượn một vòng tạo thành hình cánh cung đẹp đẽ không nói lên lời.

“Không tốt!” Khổng Xuyên mới chỉ kịp nghĩ đến đây, gã liền cảm thấy chấn động sau lưng, một luồng sức mạnh rất lớn tác động lên thân thể gã. Không thể hình dung được lực đạo này mạnh đến mức nào, gã chỉ cảm giác thân thể mình như đạp gió lướt mây bay về phía trước rồi văng ra ngoài, tốc độ bay đi còn nhanh hơn so với lúc gã lao đến!

Không hề mầu mè, Khổng Xuyên kéo lê một đường vòng cung ưu mỹ giữa không trung rồi rơi xuống mặt đất bên dưới Luận Kiếm Đài.

Linh quang lập lòe trên ấn ký ở mu bàn tay trái của Mạc Vấn, màu vàng dần dần đậm hơn, cuối cùng biến thành mầu vàng phớt, mà con số bên trên ấn ký cũng biến ảo thành số bốn nghìn chín trăm bảy mươi chín.

Cùng thời điểm đó lớp màn ánh sáng trên bầu trời liền có thay đổi, sau một hồi biến ảo thì ổn định lại.

“Thắng! Thắng! Tiểu sư thúc thắng rồi!” Tô Yến nhìn có vẻ như còn hưng phấn hơn người trong cuộc là Mạc Vấn, thị chỉ tay lên lớp màn sáng trên trời la to.

Lưu Duệ trợn trắng mắt: “Sư tỷ, việc bình thường như vậy có cần thiết tỷ phải hưng phấn như thế không?”

Tô Yến cũng biết phản ứng của mình quá kích động rồi, thị không có ý kiến, mặt đỏ hồng: “Người ta cao hứng thì sao?”

“Mau nhìn kìa, tiểu sư thúc lại bắt đầu khiêu chiến, là số 4879!” Lưu Vũ chỉ vào màn sáng trên đầu rồi kêu lên.

Sự thay đổi trên lớp màn sáng trên bầu trời kia không làm quá nhiều người chú ý, dù sao cũng chỉ là một trăm vị trí ở bộ phận sau cùng thay đổi, có chú ý cũng chỉ là những người đứng sau một trăm vị trí đó thôi.

“Cái gì vậy? Tại sao lại tụt xuống một bậc?”

“Đừng hỏi nữa, ta cũng thế!”

“Ô ô, sao tự nhiên ta lại trở thành người đứng đầu từ dưới lên thế này?”

Người vốn có vị trí thứ hai đang khóc không ra nước mắt, vị trí thứ hai ở đây tất nhiên là tính từ dưới lên, trận chiến thứ hai của Mạc Vấn cũng đã bắt đầu rồi.

Cũng giống như trận chiến đầu tiên, Mạc Vấn không sử dụng thực lực áp đảo, mà chỉ là dùng kỹ xảo thuần túy để đối phó, Thanh Vân Bộ phối hợp với kiếm thuật, Linh Kiếm Sư kia không chống đỡ được quá một chiêu, bị Mạc Vấn sử dụng sống kiếm một chiêu đánh rớt xuống kiếm đài.

“Lại thắng! Vị trí số bốn nghìn tám trăm bảy chín! Ha ha, tiểu sư thúc thật lợi hại! Liên tục chiến thắng leo lên hai trăm hạng, đã vừa đẹp trai lại còn rất tài giỏi nữa !”

“Sư tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh…” Mồ hôi lạnh trên trán Lưu Duệ túa ra, Tô Yến hô to một tiếng làm các Linh Kiếm Sư trong đình các gần đó đều chú ý đến đây, đương nhiên không phái là ánh mắt thân thiện, mà là khinh thường. Đường đường là một trong một bốn kiếm tông, vậy mà vẫn có đệ tử còn đang giãy giụa ở danh sách thấp nhất, đã không cho đó là nhục mà vẫn còn lấy làm vinh quang! Đồ nhà quê thì vẫn chỉ là đồ nhà quê, đã trở thành kiếm tông mà vẫn còn đầy người mang dáng vẻ quê mùa!

Xếp hạng của Mạc Vấn đang leo lên một cách ổn định và nhanh chóng, mỗi lần nhảy hạng đều vượt qua một trăm bậc, mới đầu vẫn chưa có người nào chú ý, cho đến lúc Mạc Vấn liên tục thắng năm trận, rốt cục có Linh Kiếm Sư phát hiện ra việc lạ thường này, bắt đầu có ý dò xét. Cái tên Mạc Thu này cũng lọt vào mắt rất nhiều Linh Kiếm Sư, nhưng sự chú ý này chỉ tồn tại trong phạm vi một ít kiếm môn cấp thấp và một ít Linh Kiếm Sư tán tu, dù sao thì đối với những kiếm môn và kiếm tông thượng vị, bọn họ sẽ không coi trọng sự việc xẩy ra ở danh sách thấp nhất, cái bọn họ để ý chính là xếp hạng một nghìn người đứng đầu.

“Thắng liên tiếp năm trận! Mỗi trận đều khiêu chiến vượt hạng một trăm người! Là Linh Chủ đại nhân nhầm hay là ta nhìn nhầm?”

Đám Linh Kiếm Sư cả kinh trợn mắt há hốc mồm, tuy xếp hạng ban đầu có chút phiến diện, không thể hoàn toàn chứng minh thực lực chân chính của một Linh Kiếm sư, nhưng sai số cũng chỉ có hạn mà thôi, có người có thể liên tục tiến lên một trăm hạng cũng đã có thể xem như có tài, tiếp nữa thì không thể leo lên nữa. Bởi vì bốn hạng mục tu vi, kiếm cảnh, kiếm thuật, kinh nghiệm thực chiến trong rèn luyện hàng ngày tổng hợp lại quyết định thực lực, tu vi chiếm tỉ trọng lớn nhất, ngoài ra ba loại còn lại tuy có xuất chúng thế nào cũng chỉ có thể bù lại một chút khoảng cách, chênh lệch tu vi tuyệt đối không phải thứ có thể san lấp một cách dễ dàng như vậy. Huống chi Linh Kiếm Sư tham gia Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội này đều là trong trăm có một, thậm chí là ngàn dặm mới tìm được một tuấn kiệt, ngoại trừ tu vi thì ba mặt khác cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu. Hôm nay đột nhiên xuất hiện một nhân vật có thể liền lúc vượt qua năm trăm hạng, cái này cần loại rèn luyện hàng ngày biến thái như nào mới làm được?

“Sáu trận! Lại thắng! Lại leo lên một trăm hạng! Người này là ai? Thế này không phải là biến thái quá sao ?”

Màn sáng trên bầu trời lại xuất hiện một lần nữa, những vị trí trên đó được sắp xếp lại một lần nữa, một lần nhảy vọt lên một trăm bậc đúng là rất dễ khiến người khác chú ý. Cái tên Mạc Thu đã đứng ở vị trí thứ bốn nghìn bốn trăm bẩy mươi chín !

oOo

Trong đình các Vô Vi Kiếm Tông.

La Như Phong đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn lớp màn ánh sáng trên bầu trời, ánh mắt chỉ tập trung vào cái tên “Mạc Thu” này, trong hơn một vạn Linh Kiếm Sư trên toàn bộ hội trường, ngoại trừ Thiên Trì Kiếm Tông, sợ rằng chỉ có một mình gã là vẫn kiên trì theo dõi cái tên này.

“Đang nhìn gì vậy?” Một thanh âm nhỏ nhẹ như có như không truyền đến.

Chỉ thấy một nữ tử gương mặt phủ một lớp lụa mỏng đi đến bên cạnh La Như Phong, đây chính là một trong Thất Hoàng, Vân Hoàng Nghê Vân Thường.

“Tiềm Long Kiếm Hội lần này rất đáng để chờ mong.” La Như Phong cười nhạt một tiếng, không trả lời.

Đôi mi thanh tú của Nghê Vân Thường cau lại, nàng nhìn lên bầu trời, cuối cùng không phát hiện có cái gì khiến đường đường Phong Long phải để ý.

“Bảy trận! Thắng liên tiếp bảy trận! Không lẽ hắn sẽ chọn chín lần ah? Muốn liên tiếp thắng chín trận sao?”

“Chín trận liên thắng không kỳ lạ hiếm thấy, các khóa Tiềm Long Kiếm Hội trước đều đã có người làm được, nhưng mà leo qua chín trăm hạng thì lại chưa từng có!”

“Có phải Tiềm Long Môn kiểm chứng sai rồi không? Làm gì có ai biến thái như vậy? Chẳng lẽ cũng hắn cũng có Kiếm Tâm Đạo Thể?

“Không thể nào, Thiên Hoàng Hạ Thiên Tuyền đã sở hữu Kiếm Tâm Đạo Thể, trong thiên hạ sẽ không có người thứ hai, ít nhất là trong Tử Vân Tinh Các sẽ không có.”

Chủ đề về “Mạc Thu” dần dần lan rộng ra ngoài, đương nhiên vẫn chỉ là loanh quanh những kiếm môn thấp giai nhất cùng tán tu, ở trong mắt những kiếm môn va kiếm tông thượng vị, loại tranh đoạt thứ tự ở danh sách thấp nhất này cơ bản là không đáng xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.