4675
Đừng nói đến những người khác, ngay cả hắn là một người đại phu đã quen với sinh tử, đã thấy qua vô số loại độc khiến người ta đau khổ, còn không thể tiếp nhậnđược cảnh tượng này!
Huống chi, hiện tại hắn vẫn luôn trợn tròn mắt, bên trong cặp mắt đỏ lừ như máu kia dường như có thể đoạt hồn đối phương, căn bản không có ai dám nhìn lâu vào mắt hắn, bởi như vậy sẽ khiến toàn thân phát run.
Thiên Ảnh cầm kiếm đứng trước giường, thâm tâm vẫn luôn lo sợ.
Hôm nay,Cửu Tiêu Điện không bình yên, hiện tại Lâu cô nương không ở đây, hắn nhất định phải bảo vệ tốt Đế quân, nhất định!
“Lâu Thất trở về rồi.” Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, bởi trang phục Lâu Thất mặc lúc ra ngoài giống y hệt dáng vẻ của người đang tiến tới bên ngoài cửa sổ.
Nhưng khi người đó tới nơi, kéo mũ che xuống, ba người ngồi trong phòng đều cực kì thất vọng.
Ưng thấy ba người đều cùng lúc lộ ra thần sắc cực kì thất vọng, liền sững sờ, “Các ngươi có nhất thiết phải bày ra bộ dạng này hay không? Tâm trạng khi nhìn thấy ta thật sự kém như vậy sao?”
Vốn còn muốn nói mấy câu đùa vui, nhưng khi nhìn đến bộ dáng của Trầm Sát, hắn liền nuốt trở vào, không tự chủ nắm chặt nắm đấm.
Bộ dáng này của chủ tử tuyệt đối không được để người khác trông thấy, ai thấy nhất định phải diệt khẩu.
“Lâu Thất đâu?” Nguyệt nôn nóng hỏi.
“Nàng đưa áo choàng cho ta,ta tới chỗ Đông Thời Ngọc diễn kịch, nàng chắc phải về từ lâu rồi chứ.”
“Ngươi đi đến chỗ Đông Thời Ngọc diễn kịch?” Nguyệt nắm bắt được vấn đề trong lời nói của hắn, chỉ bằng hắn ư? Với cái cá tính táo bạo dễ giận của hắn lại dám đi diễn kịch trước mặt Ngọc Thái tử sao?
Ưng không phục đáp: “Làm sao, sao ta lại không đi được? Còn không phải là mệnh lệnh của chủ tử sao? Lúc chúng ta đi ra từ Nhất TrùngĐiện, đằng sau có kẻ lặng lẽ bám theo, Lâu Thất nói người kia là người của Ngọc thái tử, nàng nói tìm cơ hội hai chúng ta đổi quần áo cho nhau, để ta ép người kia đến chỗ Ngọc Thái tử bên kia, chém chết người của hắn ngay trước mặt hắn, không cho đối phương có cơ hội tự sát…”
Nguyệt lập tức nhướn lông mày: “Chủ tử ra lệnh như vậy lúc nào chứ?” Bọn họ đều biết Ngọc thái tử ghét máu, vô cùng chán ghét mùi máu tươi, người đời nâng cao hắn, thì nói đây là phật tính, là lòng từ bi của hắn, không đành lòng thấy máu. Vậy mà không ngờ Ưng lại dám giết người ngay trước mặt Ngọc thái tử? Còn giết chính người của hắn?
Tuyệt, thật sự quá tuyệt.
“Đây là, Lâu Thất nói.” Ưng nhún vai: “Nhưng, không thể không nói, thật mẹ nósảng khoái.”
Hắn từ trước đến nay vẫn không thích bộ dạng hiền hậu kia của Đông ThờiNgọc, cho nên loại kịch này, hắn diễn sảng khoái vô cùng.
“Đế quân, ngài cảm thấy thế nào?” Tiếng kêu bất chợt của thần y lôi kéo lực chú ý của bọn hắn quay lại, hai người lập tức nhìn về phíaTrầm Sát, vừa nhìn, suýt thì quỳ xuống.
Hóa ra khi độc cổ trong ngườiTrầm Sát phát tác, cứ vào ngày mười lăm sẽ liên tục chảy máu, sau đó toàn thân bất động, cũng không nói được gì, nhưng hiện tại toàn thân hắn lại đang run rẩy!
Mạch máu trong người hắn bỗng nhiên hợp nhất với bên ngoài, giống như từng có con rắn đỏ tươi bám vào trên thân thể, chúng như đang di chuyển theo sự run rẩy của hắn, cảnh tượng vô cùng kinh hãi!
“Chủ tử!”
Lúc này, cả người Trầm Sát đang trải qua một trận đau nhức kịch liệt trước nay chưa từng có! Trước kia khi độc tố phát tác vào mỗi ngày mười lăm hắ ncảm thấy cực kì đau đớn, hắn đã từng nghĩ rằng đó đã là tận cùng của nỗi đau, cực kì thống khổ, khi đó, hắn dường như chết lặng trước sự đau đớn ấy, nhưng, ngay lúc này, khi cảm nhận loại đau đớn này, hắn mới phát hiện, sự đau nhức trước kia chỉ là chuyện nhỏ!
Cơn đau hiện tại, nói thế nào nhỉ, giống như có vô số trùng ăn xương chui vào trong huyết quản của hắn, không, giống như toàn bộ mạch máu trong kinh mạch của hắn đều chất chứa con trùng ăn xương này, chúngtừng chút từng chút cắn nuốt huyết nhục của hắn, chui về phía đầu khớp xương.
Chịu đựng sự đau nhức khủng bố kịch liệt như vậy, nhưng hắn không có cách nào hét lên, không thể động đậy, hiện tại, trước mắt là một mảnh đỏ tươi như máu, ngay cả việc di chuyển con ngươi cũng vô cùng khó khăn, đau đến tận cùng, hắn thậm chí có chút hoảng hốt, không biết mình là ai, bên người có ai đang nói chuyện!
Điều này khiến hắn đột nhiên kinh hãi.
Hắn cảm thấy mình sẽ chết trong sự bất lực, chết trong sự đau đớn đến tuyệt vọng.
Không có ai, bên cạnh hắn không có ai cả, không ai có thể cứu hắn, không ai có thể chia sẻ dùchỉ là một chút đau đớn với hắn, không ai có thể giúp hắn kéo dài hơi thở mệt mỏi này.
Lần đầu tiên trong đời, Trầm Sát nghĩ đến việc từ bỏ.
Từ bỏ đi, từ bỏ loại cổ độc này, từ bỏ loại đau nhức này!
Hắn mệt mỏi rồi, hắn không chịu nổi nữa.
Trầm Sát một mặt kinh hãi với loại mềm yếu chưa từng có của bản thân, thống hận loại mềm yếu này, nhưng nỗi đau đến bất lực lại khiến hắn muốn lựa chọn loại mềm yếu cùng tuyệt vọng này. Người chưa từng trải qua, mãi mãi không thể nào cảm nhận được đó là một loạiđau đớn đến mức nào, thậm chí có thể nói, đây là một loại đau đớn mà người thường tuyệt đối không chịu đựng nổi!
“Đế quân!”
“Chủ tử!”
“Thần y, mau nghĩ biện pháp!”
Nguyệt và Ưng đều không biết Trầm Sát phải chịu sự đau đớn đến mức nào, cũng không biết hắn đang cực kì tuyệt vọng, nhưng bọn họ chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ luôn run rẩy kịch liệt kia của hắn, chỉ cần nhìn thấy những mạch máu kinh khủng kia, giống như cả thân thể ấy sắp nổ tan, bọn họ cũng có thể tưởng tượng được lúc này, hắn đang phải chịu đựng loại đau đớn như thế nào!
“Ta, ta không có cách nào, không có cách nào cả, Đế quân không mở miệng nói, ta không biết rốt cuộc hắn cảm thấy như thế nào!” Thần y khóc như mưa, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân sao lại vô dụng như vậy! Kịch độc trong người Trầm Sát, hắn biết tất cả thuốc dẫn có thể giải độc, nhưng đối với độccổ lại cộng thêm sự phát tác kịch liệt kia, hắn thật sự bất lực!
“Lâu Thất! Chết tiệt, sao ngươi vẫn chưa đến, vẫn chưa đến hả!” Ưng nhịn không nổi, gầm thét.
Ngay khi tiếng thét của hắn vừa dứt, một thanh âm quen thuộc truyền đến từ xa, lập tức đi tới trước giường.
“Gọi quỷ sao?”
Mấy người tập trung nhìn, người đến chính là Lâu Thất!
“Nữ nhân chết tiệt, ngươi chết dí ở chỗ nào vậy!” Ưng thiếu chút nữa liền tiến lên nắm chặt cổ áo của nàng, may mà Nguyệt kịp thời kéo hắn lại.
“Câm mồm.” Lúc này,Lâu Thất cũng mới thấy được dáng vẻ của Trầm Sát, sắc mặt nàng biến đổi, lập tức đẩy hai người Nguyệt, Ưng ra ngoài: “Ra ngoài trông chừng!”
Nguyệt không nói gì, dắt Ưng ra cửa điện, một trái một phải, thủ thế, trông chừng, một con muỗi cũng sẽ không thể bay vào. Bọn hắn không giúp được gì, chỉ có thể nghe lời nàng, nghe Lâu Thất.
Ưng đưa tay vuốt mặt, khắp nơi đều là mồ hôi lạnh.
“Lâu cô nương, cô nương định làm thế nào?” Thần y dường như cũng lập tức trấn tĩnh lại, từ lúc nào mà Lâu Thấ tđã trở thành tâm phúc của chủ nhân? Lão đầu tử hắn đã bước nửa chân xuống lỗ, không phải quá mất mặt rồi sao?
Không, không mất mặt, chỉ cần nàng có thể cứu được Đế quân.
“LấyMê Hồn hoa, giã nát.” Lâu Thấtl ấy chiếc hộp trong tay đưa cho hắn.
Thần y giật mình: “Không phải Mê Hồn hoa bị trộm sao?”
Lâu Thất liếc mắt nhìn hắn: “Bị trộm? Đồ ta đã cầm, ai có thể lấy cắp?” Nói đùa gì vậy, vật đã qua tay nàng, nàng nhất định sẽ làm ký hiệu đặc thù, dù giấu ở đâu nàng cũng có thể tìm ra, nếu không phải đi lấy Mê Hồn hoa, sao nàng lại có thể trở về muộn như vậy chứ?
Thần y biết lúc này không phải lúc để hỏi, nhưng, “Nhưng, đây là thuốc dẫn giải độc cho Đế quân, trong vòng mười năm chỉ có duy nhất một bông, bây giờ dùng hết, sau này chúng ta phải làm sao?”
“Thần y.” Lâu Thất bỗng nhiên hét lên.
“Có.”
“Hiện tại điều ta muốn là ta nói gì, ngươi lập tức thực hiện, có gì muốn hỏi, sau này hẵng hỏi.”
Thần y toát mồ hôi.
Tin nàng, hiện tại cũng chỉ có thể tin nàng.
Hắn cắn răng, đi giã nát hoa.
“Thiên Ảnh, Phá Sát.”
Thiên Ảnh tín nhiệm Lâu Thất hơn bất cứ ai, bởi ở ƯuĐầm và trên đường trở về từ Ưu Đầm, nhìn thấy Lâu Thất như vậy. Hắn lập tức đưa Phá Sát của Trầm Sát tới tay nàng.
Đôi mắt của Lâu Thất băng lãnh, giơ Phá Sát đâm xuống tim củaTrầm Sát.
Trầm Sát đau đớn toàn thân, lúc chỉ thiếu chút nữa liền đánh mất chút lí trí cuối cùng, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình mát lạnh.
Loại lạnh lẽo kia, thật sự buốt giá tâm can. Chỉ là một loại hàn ý, nhưng chính loại hàn ý này, lập tức khiến loại đau đớn không thể nào chịu đựng được kia lập tức biến mất không còn dấu vết, thân thể của hắn đồng thời được thả lỏng, không còn run rẩy nữa.
Trước mắt cũng không có tầng sương máu dầy đặc kia. Hắn cảm giác được có người đang thay hắn chà lau thân thể, toàn thân cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngay sau đó, một thân thể mềm mại tiến sát vào trong ngực hắn, cánh tay ôm lấy cổ hắn.
Tất cả những thứ thuộc về hắn, tất cả lực lượng, tất cả giác quan, tất cả nội lực đều lập tức trở về.
Thật giống như tất cả những gì hắn trải qua lúc trước chỉ là một trận ác mộng. Nhưng Trầm Sát biết điều đó không đúng, đó không phải là ác mộng.
Hắn ôm người kia sát vào trong ngực mình, cùng nàng ngồi dậy. “Lâu Thất.”
“Ừm, ta ở đây.”
Giọng nói của Lâu Thất mang theo chút ủ rũ, người luôn lãnh khốc như Trầm Sát bỗng nhiên cảm thấy trái tim sắt đá của mình mềm đi.
“Nàng đã cứu ta.” Hắn nói.
Lần này, hắn không tự xưng “Bổn Đế quân .”
Không phải chỉ chuyện tự lấy thân mình làm thuốc dẫn, hóa giải độc cổ của hắn, mà đúng lúc hắn chạm đáy tuyệt vọng, hắn muốn từ bỏ mọi thứ, nàng đã tới. Hắn cuối cùng không cũng không trở thành loại người mình ghét nhất, loại người mà bản thân mình cũng muốn từ bỏ.
Trong tẩm điện,đám người thần y đều đã rời đi, những thứ trên giường cũng đã thu dọn xong, hiện tại, bọn họ đang nằm ngay trên giường lớn của hắn. Chỉ có hai người bọn họ.
Lâu Thất lấy mu bàn tay che miệng, mệt mỏi ngáp dài, nói: “Đúng vậy nha, ta lại một lần nữa cứu được chàng, cho nên có phải sẽ có phần thưởng gì không?”
Nàng mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Trầm Sát nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, ánh mắt rơi xuống đôi môi trắng bệch, hô hấp nhanh hơn, đáp: “Thưởng…”
Môi của hắn, ấn xuống, đặt lên môi nàng.
Đây là một nụ hôn mở đầu như mưa giông gió bão, sau khi gió bão đi qua, lại là sóng yên biển lặng, cuối cùng chính là quấn quýt không rời.
Sau này, Lâu Thất nghiêm cấm hắn nhắc lại nụ hôn trong đêm đó, nhắc đến liền trở mặt.
Bởi người mạnh mẽ như nàng, lại vì một nụ hôn, hôn đến mức hôn mê.
Đó là sự sỉ nhục trong đời Lâu Thất.
Ngoài cửa sổ, nắng sớm chiếu khắp nơi, ngày mười lăm, đã qua.
Hai anh em Thiên Nhất, cũng đám người Ưng,Nguyệt canh giữ ở bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng hết đêm.
Một đêm này, dường như có thể giày vò chết người.
Trên thực tế, ai cũng không mệt bằng Lâu Thất. Chính bởi nàng cực kỳ mệt mỏi, nên cái hôn mạnh mẽ tựa như đã trải qua mấy thế kỉ kia củaTrầm Sát, mới khiến nàng hôn mê.
Trời sáng, tinh thần Trầm Sát tràn đầy phấn chấn tỉnh lại, Lâu Thất vẫn ngủ say trong ngực hắn. Hắn lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị gối lên của mình ra, nhẹ nhàng đứng dậy, xuống giường, không phát ra bất kì thanh âm nào.
Dù sao hôm qua vẫn còn nhiều chuyện, hôm nay hắn phải xử lý hết.
Có một số người chán sống, vậy cứ chết đi.
Ngày này, Lâu Thất ngủ đến quên giờ giấc, ngay cả cơm cũng không ăn. Nhị Linh mấy lần đến xem đều thấy nàng vẫn còn ngủ say. Đế quân có lệnh, cứ để nàng ngủ đến khi nào muốn tỉnh.