4673
"Là có người bắn vào cột." Thị vệ sắc mặt ngưng trọng.
Nguyệt Vệ tiếp lấy nhìn, lại lần nữa biến sắc.
Đó là một phiến lá cây mỏng, còn nhỏ dài mềm nhẹ hơn lá liễu, thế nhưng trên phiến lá này xuyên qua rất nhiều giấy, hơn nữa, lại còn là do có người bắn vào!
"Đối phương muốn khoe nội lực của mình." Ưng rất phẫn nộ nói.
Nguyệt lắc đầu, "Sao phải khoe chứ? Là bởi muốn chúng ta biết rằng, nội lực của hắn còn hơn tất cả chúng ta, nếu như muốn đuổi theo hắn thì chỉ có mình Đế quân mới có thể làm được, bằng không, những người khác đuổi theo cũng chỉ đuổi được một cái chết mà thôi." Hắn nói xong cũng không định sờ vào đám giấy đó, "Ta đi xem Đế quân, chỗ này giao cho ngươi."
Ưng chỉ đành ở lại.
Lâu Thất quắp chặt lấy eo của Trầm Sát, hắn nhảy lên không, năm ngón tay làm thành trảo, muốn nắm lấy gáy của gã đang chạy trốn,thu lại mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, lại là tiếng gãy xương vang lên.
Gã kia ngay cả thời gian để kêu thảm cũng chẳng có, thân thể nặng nề rơi xuống đất ầm một tiếng.
Nguyệt vừa khéo bước vào, "Chủ tử có Lâu Thất cô nương, công phu quả nhiên vẫn trước sau như một." Hắn nhìn thấy ba thi thể trong viện, Quỷ Sơn tam sứ, đến một người cũng không chạy thoát.
Lâu Thất quả nhiên là có tác dụng lớn, quả nhiên là vậy.
Đối phương đã đoán được điều gì rồi sao? Trong lòng Nguyệt có chút nặng nề.
Trầm Sát đứng lại, Lâu Thất trượt từ người hắn xuống, vòng tới trước mặt hắn, nắm lấy tay của hắn, "Thuốc, băng gạc." Vừa rồi khi đánh nhau tay hắn bị quấn lại quả thực lại thành không tiện lắm, vì vậy hắn đã cởi băng gạc ra, hiện giờ chuyện đầu tiên nàng nhớ đến là nhanh chóng bôi thuốc lại cho hắn, và băng bó. Biết rõ lúc này Nguyệt chạy vội qua, sắc mặt không tốt, chắc chắn là có vấn đề gì rồi.
"Chủ tử, Dược điện có một dược đồng mất tích, Mê Hồn hoa bị trộm, người tới đã để lại thứ này, có người bắn vào cây cột của Dược điện." Nguyệt đưa đồ trong tay qua.
Lâu Thất đang nhanh chóng băng bó cho Trầm Sát kéo lấy tay hắn ôm lấy mình, còn nàng thì lại nhân lấy mảnh giấy cắm ở trong lá, cũng chẳng thèm nhìn liền rút chiếc lá ra, vò nét, ném đi, sau đó mở giấy ra.
"Thạch Tủy ngàn năm."
Có lầm hay không vậy, ở trên chỉ có mấy chữ này hay sao?
"Thạch Tủy ngàn năm là thứ gì?"
Sắc mặt Trầm Sát tối đi, Nguyệt lại không nén được mà thở dài một hơi, "Thạch tủy là là một loại dịch do đá ở trong núi sâu sinh ra, vô cùng khó tìm, đến Thạch Tủy trăm năm còn không tìm thấy huống hồ đến ngàn năm? Nghe nói uống một giọt vào cũng có thể thêm được sau mươi năm công lực, hơn nữa nữ tử mà uống vào thì sẽ có tác dụng dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ, làm cho da trắng người thơm, là bảo vật mà cả thiên hạ không ai không muốn."
Lão đạo thối lại không hề nói cho nàng về thứ này, lẽ nào là vì lão già ấy từ trước tới nay chưa từng thấy qua?
Bảo bối như vậy đi đâu để tìm đây chứ?
"Thạch Tủy ngàn năm này là một trong những thuốc dẫn cần có của chủ tử ư?" Lâu Thất hỏi.
"Không phải." Trầm Sát lắc đầu.
Nguyệt bổ sung nói, "Thế nhưng, nếu như chủ tử có thể dùng nó thì sức đề kháng với cổ độc trong cơ thể sẽ lớn hơn." Dù có thế nào đi chăng nữa, cổ độc này hiện giờ đã tìm được điểm cân đối, thế nhưng tổn hại thân thể của hai người, hiện giờ bọn họ chẳng ai có thể thấy được. Nếu như có thứ tốt như vậy, tăng cường cho nền móng của cơ thể, lại thêm được sáu mươi năm công lực, nói thế nào cũng là tốt cả.
"Ý của đối phương là bảo chúng ta lấy Thạch Tủy ngàn năm ra để đổi lấy Mê Hồn hoa."
"Không, Thạch Tủy ngàn năm nếu đã khó tìm tới vậy, ngươi có ngoan ngoãn đi tìm mà đưa cho hắn để đổi lại Mê Hồn hoa không?" Lâu Thất trợn tròn mắt nói, "Đối phương nói muốn Thạch Tủy ngàn năm chẳng qua là để che mắt thôi, điều hắn muốn là chúng ta sẽ đuổi theo ngay lập tức, bởi Thạch Tủy ngàn năm căn bản rất khó tìm, tất nhiên là mau chóng đuổi theo bắt người lấy lại Mê Hồn hoa mới là cách tốt nhất."
"Hắn sẽ ở nơi nào đó để đợi ta." Trầm Sát đột nhiên lên tiếng.
"Vậy thì tốt, đuổi theo, khó khăn lắm mới có được, dựa vào cái gì mà tiện lợi cho người khác vậy chứ?" Lâu Thất nói xong lại muốn nhảy lên lưng hắn. Nguyệt lập tức gọi nàng lại, "Chuyện cũng không đơn giản tới vậy."
Khi hắn nói chuyện mấy mỹ nữ kia đều bị trúng chú thuật ra, Lâu Thất liền không kìm được mà chửi thề.
"Khốn kiếp, các ngươi ở đây sao lắm nội gián vậy? Đối phương rõ ràng là muốn chúng ta phải tách chủ tử ra!"
Chú thuật, không có nàng không ai giải được.
Cao thủ, nội lực thâm hậu chỉ có Trầm Sát là có thể đánh lại.
Bọn họ không thể tiếp tục ở bên nhau, nếu không chỉ có thể chọn một chuyện, hai người cùng đi giải chú, hoặc, để đám mỹ nữ đó chết, hai người cùng đi đuổi theo Mê Hồn hoa.
"Sau lần này, Cửu Tiêu điện phải thanh lọc toàn bộ." Nàng nghiến răng nói.
"Đã rõ. Chủ tử?" Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Trầm Sát, thanh tẩy là chuyện của sau này, hiện giờ phiền phức ở chỗ là chỉ có thể chọn một, nên chọn thế nào?
Mạng của mấy vị mỹ nữ kia trong mắt bọn họ đương nhiên chẳng quan trọng bằng Mê Hồn hoa, thế nhưng nếu bọn họ đều chết ở đây, có thế nào cũng là tát vào mặt Cửu Tiêu Điện, người ở trong Cửu Tiêu Điện mà còn bị giết, mặt mũi của Trầm Sát biết vứt đi đâu?
Thế nhưng sự quan trọng của Mê Hồn hoa cũng chẳng phải nói nữa rồi.
Lâu Thất đột nhiên nói, "Không có gì không thể cả, thực ra đối phương chỉ đang suy đoán, suy đoán xem hôm nay tại sao cổ độc của Trầm Sát vẫn chưa phát tác. Nếu đã suy đoán như vậy, vậy thì tất cả mọi chuyện và mọi người đều phải liên kết lại với nhau, ta chắc chắn là người đứng mũi chịu sào. Vì vậy, đối phương muốn chia tách chúng ta ra, đây chỉ là phép thăm dò."
Trầm Sát nắm chặt tay, khóa nàng vào trong lòng, "Nếu như chúng ta hai chọn một không tách rời, vậy thì chắc chắn là có vấn đề."
Đây là điều mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
"Hơn nữa, người đó chắc chắn là hiểu về cổ độc hoặc chú thuật, tư duy của hắn mới có thể khuyếch tán như vậy, người bình thường chắc chắn không thể nghĩ tới điểm này."
Nguyệt nghe vậy không khỏi gật đầu, "Có lẽ điều người đó muốn chính là Lâu Thất cô nương có thể tạm thời khống chế cổ độc của chủ tử."
Dù có nói thế nào đi nữa, lựa chọn này bắt buộc phải làm.
"Ta đi." Lâu Thất đột nhiên nói, "Gọi thần y tới cho ta, ta sẽ dạy cho hắn khống chế chú thuật trước."
"Lâu Thất." Trầm Sát cụp mắt nhìn nàng.
Lâu Thất vỗ vai hắn nói, "Chàng hãy tin ta, Mê Hồn hoa vốn là thứ ta lấy mà, ta nhất định sẽ mang nó về lần nữa."
"Lâu Thất, người đó có nội lực rất cao." Nguyệt vừa nói xong Lâu Thất liền vỗ nhẹ hắn một cái.
Nhìn như chẳng có gì, nhẹ vỗ một cái mà thôi.
Thế nhưng sắc mặt của Nguyệt đột nhiên đại biến, cả người nghiêng đi tránh, sau khi hắn nghiêng đi, chưởng phong đó mới nổi lên mạnh mẽ, tựa như dời non lấp bể, mạnh mẽ đập vào tòa giả sơn ở trước mặt bọn họ.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Nguyệt bị ngã xuống đất nghi ngờ không thôi.
Vào đúng lúc này, hai tòa giả sơn cao lớn kia đột nhiên ầm ầm sụp đổ, bụi bay mù mịt.
"Khụ khụ." Một ám vệ đang ẩn thân ở trên giờ phút này chật vật vô cùng, bay ra từ đống bụi bặm, mặt mày phủ một màu xám.
Không chỉ có Nguyệt kinh hãi không thôi, ba người Thiên Ảnh, Thiên Nhất, Địa Nhị cũng đang ngây người ngạc nhiên, đến cả Trầm Sát cũng chưa hồi thần lại.
Lâu Thất vừa nhìn liền chẳng có chút nội lực nào vậy mà lại có nội công thêm hậu đến vậy thì cũng chẳng sao, nhưng điều đáng sợ là, tại sao nàng lại có thể sử dụng nội lực như vậy? Lúc mới ra tay thì mềm mại vô lực, chẳng khiến người ta có chút cảm giác nào, thế nhưng sau khi chưởng phong bật ra mới phát hiện uy lực lớn vô cùng! Đây cũng là lí do vì sao mà ám vệ ẩn mình ở sau tòa giả sơn mới đầu không thể cảnh giác được sự nguy hiểm, đợi lúc cảnh giác thì cũng đã không kịp nữa rồi!
Rốt cuộc thì sao mà nàng có thể làm được?
Rốt cuộc thì sao nàng có thể giấu diếm tất cả bọn họ? Nhìn thế này thì đến cả Đế quân cũng đã bị lừa sao?
Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt tối đi, trong đó còn mang theo tia sáng nguy hiểm.
Lâu Thất đột nhiên cười nịnh nọt một cái, "Chủ tử chủ tử, giờ không phải là lúc để truy xét đâu phải không nào? Đợi ta trở lại nói sao, đợi ta trở lại nói sau."
Còn không phải sao, giờ quả thực không phải lúc để truy xét.
Gió đêm lạnh lẽo.
Trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu tiểu quỷ đang chuẩn bị nhảy ra.
Một bóng hình nhẹ như khói, vô thanh vô thức lại nhanh chóng bay về phía Phá Vực hoang nguyên.
Một lát sau mới có hai bóng người khác đuổi theo, ở đây dừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, đâu còn bóng người vừa nãy nữa.
"Ta đã nói rồi, khinh công của Trầm Sát cũng ta không sánh bằng đâu."
"Thế nhưng không phải tôn chủ đã nói rồi sao? Lần này người đi ra có khả năng không phải là Trầm Sát, mà là người khác giả trang."
"Ngươi nhìn ra được là ai giả trang không? Trừ Trầm Sát ra còn ai có thể thoải mái vượt khỏi chúng ta nhiều đến vậy chứ?"
"Nói vậy cũng đúng."
"Đi thôi."
Hai người bay về phía Đông, sau khi bọn họ rời đi, ở gốc cây bên cạnh có một bóng người khẽ bay, ký hiệu của Trầm Sát là màu đen, buộc áo choàng lại.
Trăng đã ra khỏi mây mờ, ánh sáng vừa khéo chiếu lên gương mặt của người đó, đó vậy mà là một gương mặt xinh đẹp như hoa, Lâu Thất mặc nam trang.
"Tiểu Dạng, để lại dấu theo ta." Lâu Thất nhìn về hướng hai người kia rời đi, lại nhíu chặt mày. Nếu như không phải lo lắng cho Trầm Sát, cũng không muốn cách hắn quá lâu, nàng tin rằng mình đuổi theo chắc chắn là phát hiện được gì đó.
Thở dài một hơi, nàng xoay người, đi theo đường cũ về Cửu Tiêu Điện.
"Không được rồi, chú thuật này sắp phát tác rồi, hiệu quả khống chế không lớn, không thể kìm lại được!" Thần y cả đêm nay cũng sứt đầu mẻ trán, Mê Hồn hoa ở Dược điện của hắn đã bị người trộm đi mất, chuyện này hắn còn chưa có thời gian mà nghĩ đến, vẫn luôn làm theo cách để khống chế chú thuật theo lời dạy của Lâu Thất cho mấy vị mỹ nữ, thế nhưng hắn phát hiện rằng căn bản không thể kìm lại được, hắn sắp không giữ nổi nữa rồi.
"Thần y, chú thuật phát tác rồi sẽ làm sao?"
"Bọn họ sẽ phát điên, tự tàn sát chính mình mà chết." Sắc mặt thần y trắng bệch, tay đang bắt quyết, cảm thấy năng lượng chú thuật trên mấy người vị mỹ nữ này đang chống lại, thế nhưng vì hắn hoàn toàn không có nội lực, vì vậy việc bắt quyết này rất khó, khó vô cùng.
Mọi người đều biến sắc.
Tất nhiên, lúc này, đám người Đông Thời Ngọc cũng đã bị mời trở lại phòng nghỉ cho khách, ở đây chỉ còn Ưng Vệ và thuộc hạ của hắn, còn có vài vị thị nữ có biết chút võ, có thể giúp thần y một chút.
"Không được, không được, không kìm nổi rồi!" Thần y đột nhiên kêu lớn một tiếng, cả người ngã ra sau, đổ nhào trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Mà vào đúng lúc này, mấy vị mỹ nữ đang nằm trên giường đột nhiên trừng lớn hai mắt, mặt đỏ thấu, đồng thời đứng đậy, đúng vậy, rất quỷ dị, cả người đều chẳng cần động đậy gì đã đứng thẳng dậy, thần sắc của mấy người đang biến đổi, dần dần bị một sự tàn nhẫn bao phủ lên.
Bọn họ vốn chẳng có võ công, thế nhưng hiện giờ vừa nhìn lại khiến người khác cảm thấy rất mạnh.
"Có thể điểm huyệt các nàng ấy không?
Có thị vệ lên tiếng.
"Không được, đã thử rồi, huyệt của các nàng ấy đã mất tác dụng." Ưng lạnh giọng nói."