Truyện Không Tên Số 39

Chương 128




45128

Ánh mắt của Bắc Minh Phong đọng lại hình ảnh cô gái đang đi đến phòng phẫu thuật, tim anh đập đập mạnh vào xương sườn, tay nắm chặt. Anh từng nghĩ, đứa bé là của anh, những cô rõ ràng đã uống thuốc tránh thai. Cái loại thuốc tránh thai đó là do anh tự tay chọn, lúc đó là vì anh quá tức giận, trên mạng tìm một thương hiệu nước ngoài chất lượng tốt nhất. Từ khi loại thuốc này bán trên thế giới, đến bây giờ chưa có ví dụ nào tránh thai mà thất bại. Ánh mắt anh đọng lại hình bóng nhỏ bé của cô, ánh mắt hướng đến một nơi khác là cửa chính phòng phẫu thuật.

Khóe miệng Thủy Tinh để lộ nụ cười lạnh lùng, anh ta vẫn là không tin cô, cho dù cô đã nói ra chân tướng, anh vẫn không tin cô. Cô nghĩ bản thân thật sự bị coi thường, tự mình hủy hoại kế hoạch trả thù anh, nói ra chân tướng, nhưng Bắc Minh Phong cơ bản là không tin, cô không tìm thấy sự mừng rỡ mà cô muốn trên mặt anh, nhìn thấy chỉ là ánh mắt nghi ngờ chất vấn của anh.

7 bước, 6 bước, cô âm thầm đếm khoảng cách còn lại từ cô đến cửa chính phòng phẫu thuật, tay cô nắm chặt, chỉ cần đi đến cửa phòng phẫu thuật kia, cô sẽ khong do dự đẩy cửa đi vào.

2 bước, 1 bước, khóe môi cô nở nụ cười lạnh lùng tự chế giễu, cuối cùng cô thất bại bởi hiện thực tàn nhẫn.

Đột nhiên, sau lưng cô vang lên tiếng gọi của đàn ông “ Thủy Tinh”.

Anh như điên chạy đến, ôm chặt sau lưng cô.

“Thủy Tinh, anh tin lời em nói! Đứa bé là của anh”. Anh lẩm bẩm bên vành tai cô.

Lòng Thủy Tinh vôi mừng khôn xiết, anh tin rồi? Tất cả những ấm ức đều đổ vào từ đáy mắt cô, nước mắt tràn trề “Thực ra, tôi và George” không có bất kỳ quan hệ nào. Nhưng lời của cô, chỉ mới nói được sáu chữ thì bị anh ngắt lời.

“Anh không cần biết em và George đã từng làm gì? Anh chỉ muốn cùng em làm lại từ đầu, nhưng đứa bé này phải bỏ, em biết rằng đã uống thuốc và sau đó mới có thai, sẽ làm tổn hại đến đứa bé, vì sức khỏe của em và đứa bé, đứa bé này chúng mình không giữ lại, qua 3 tháng, mình lại có con, có được không?” Bắc Minh Phong nịnh cô như nịnh một đứa bé.

Tất cả những lời Thủy Tinh muốn nói đều bị đứt trong miệng, không còn sức nói ra.

Cô quay lại, một cái tát hằn sâu lên mặt anh, tiếng tát vang vọng trong hành lang, cô chắc chắn đã dùng hết sức mình.

“Anh vốn dĩ không tin đứa bé là của anh!”. Cô không tin lý do từ chối của anh, Nếu như anh thực sự nhận định đứa bé là của anh, anh làm sao có thể muốn lấy di sinh mạng của con anh tàn nhẫn như vậy. Hôm qua cô biết mình mang thai nên đã tìm hiểu tài liệu về loại thuốc đó, bên trên nói tác dụng phụ của loại thuốc này đã giảm xuống mức thấp nhất, tuyên truyền sẽ không có ảnh hưởng đến thai nhi. Đương nhiên, hiệu quả tránh thai của loại thuốc này rất tốt, không ai sau khi uống loại thuốc này có thể mang thai sinh con, cũng không có cách nào kiểm chứng quảng cáo của loại thuốc này là giả hay không? Nhưng, cô vẫn là không đành lòng, nói cho cùng là con của cô, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác không nỡ.

Bắc Minh Phong bị tát đến in cả bàn tay lên mặt, anh âm thầm chịu đựng cái tát này của cô.

“Thủy Tinh, mình có thể có rất nhiều con, tại sao em lại cố chấp vì đứa bé không khỏe mạnh này?”

Thủy Tinh cười đau khổ “Tôi cố chấp với thái độ của anh, Bắc Minh Phong, tôi đi phá cái thai, giống như lúc nãy đã nói, phá xong cái thai tôi cùng George rời đi”.

“Anh sẽ không để em đi, em muốn sinh thì sinh, như này xem như có thể rồi phải không?” Bắc Minh Phonng xóa bỏ hết tất cả nguyên tắc của bản thân, anh chỉ cần Thủy Tinh.

Thủy Tinh lại giơ tay tát vào mặt anh một cái “Không thể! Anh không xứng với đứa trẻ này!” Cô nói xong liền quay người đi vào phòng phẫu thuật, anh ta không xứng có đứa bé, càng không xứng để cô sinh con cho anh! Nghĩ thông điểm này, trái tim cô sẽ không còn bất cứ đau khổ gì, giống như muốn cắt đứt tất cat những gì dính dáng đến người đàn ông này, đi vào phòng phẫu thuật, làm phẫu thuật phá thai.

Nắm tay Bắc Minh Phong đấm mạnh vào tường, những viên gạch dán tường, đá cẩm thạch nứt ra dưới nắm đấm của anh, những vết nứt kinh khủng xuyên qua những viên gạch.

Cho dù cô phá thai, cô cũng đừng mơ có thể rời đi.

Trong đường nhánh của hành lang, Lăng Tuyết nấp trong một góc, theo giõi tình hình ở hành lang. Miệng cô nở nụ cười nham hiểm, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.

“Thủy Tinh chắc chắn sẽ không ở lại”

“Rất tốt”

“Tôi cần phá đi đứa con trong bụng tôi, nếu không sinh ra sẽ bị Bắc Minh Phong phát hiện không phải con anh ta”

“Cô không có đứa con này cô sẽ bị đuổi đi, Tôi sẽ cho cô một đứa con của Bắc Minh Phong”.

Lăng Tuyết hoàn toàn lờ mờ, cho cô một đứa con của Bắc Minh Phong? Cho như thế nào?

Nếu cô không phá cái thai đi, cho dù làm với Bắc Minh Phong, cũng không thể mang thai đứa con của Bắc Minh Phong, mà chủ nhân của cô, còn có thể từ đâu mà cho cô đứa con của Bắc Minh Phong?

-

Trong phòng ngủ lớn, Diệp Phi khó chịu, xoay người một chút, toàn thân đau nhức khiến cô hoài nghi cuộc sống của cô.

Trong nháy mắt, cái ôm của anh, đánh thức tất cả thần trí của cô.

Tay cô vuốt vào mái tóc của cô, hình ảnh một đêm nồng nhiệt đổ dồn vào tâm trí cô, vậy mà cô lại lăn lộn một đêm với anh, lại còn bị anh đặt ra các loại tư thế đáng xấu hổ.

Mặt cô đỏ bừng bừng, muốn giết trái tim của anh, cũng rất kỳ lạ, đêm qua lúc bị anh thao túng, toàn thân cô mềm mại, đến một chút sức lực để phản kháng cũng không có, giống như búp bê nghe lời để anh làm.

Cô đưa tay đẩy cánh tay anh đang ôm lấy cô, bật dậy khỏi giường. Cánh tay anh giữ chặt, và kéo cô vào trong lòng. Môi anh hôn vào trán cô “Không mệt sao? Dậy sớm thế?”

Diệp Phi dùng tay thụi vào bụng anh “Bỏ tôi ra! Tôi phải đi bệnh viện thăm Thủy Tinh”

Mộ Thương Nam lật người ép chặt người cô “Thủy Tinh hôm nay làm thủ thuật phá thai, em đi cũng không nhìn thấy cô ấy, mình làm lại lần nữa, sau đó anh đưa em đi bệnh viên thăm cô ấy.

Diệp Phi nghe lời của anh, giống như còn sói xám lừa cô gái chùm khăn đỏ, một lần như vậy?

Một lần của anh ta đã làm cô tàn phế rồi.

“Không nhìn thấy Thủy Tinh, tôi sẽ chờ ở cửa phòng phẫu thuật, tôi không cần anh quan tâm”.

“Anh là chồng của em, có quyền quản lý em từ đầu đến chân, không nghe lời, anh sẽ phạt em” Mộ Thương Nam cúi đầu gắn vào tai cô.

Tay Diệp Phi đẩy anh ra, mỗi lần đều cắn đến mức cô ngứa ngáy.

Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến Thủy Tinh “Anh gọi điện thoại cho Sở Nhiễm, bảo cô ấy không được làm phẫu thuật phá thai cho Thủy Tinh! Tôi nhìn thấy Diệp Phi rất đau lòng, anh để Sở Nhiễm làm phá thai giả, đối phó với Bắc Minh Phong!”

Hôm qua, lúc Thủy Tinh và cô nói chuyện, khóc nức nở, cô biết Thủy Tinh không nỡ bỏ đứa bé, cô đang cố nghĩ xem có cách nào giữ lại đứa bé của Thủy Tinh, đột nhiên một phút nhanh trí cô đã nghĩ đến.

Ánh mắt Mộ Thương Nam quyện lấy cô, đè lên cơ thể mềm mại của cô, anh khoan khoái muốn tan vào cô.

“Em bảo anh lừa anh em của mình?”

“Anh cứu một mạng người! đó chỉ là một đứa bé, các người bắt tay giết một đứa bé, lương tâm không đau sao” Diệp Phi đáp lại.

“Lương tâm của anh không đau, lại không phải là con của anh. Nhưng nếu như em cầu xin anh, thì phải có thái độ cầu xin anh! Có lẽ anh sẽ xem xét gị điện cho Sở Nhiễm” Mộ Thương Nam nói.

Diệp Phi chớp chớp đôi mắt to to của mình “Em đã cầu xin rồi. Còn cầu xin như nào nữa?”

Khóe môi Mộ Thương Nam xuất hiện mùi vị của tà ác “ Em lên, chủ động…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.