4195
Kiều Hy nghe vậy, nhìn qua thì thấy cái quần trong trên tay Diêu Tân Viễn đúng là chiếc quần mà Lục Lập Tiêu đưa cho mình mặc.
Khi cô tắm vào buổi trưa, cô thay ra, giặt sạch và quên cất nó đi.
Quả nhiên, làm điều có lỗi xong … trong lòng sợ hãi nên dễ mắc sai lầm.
Đợi đã, không đúng!
Việc có lỗi đó đâu có phải cô tự nguyện làm, đều là Lục Lập Tiêu ép cô, liên quan gì đến cô?
Nghĩ vậy, Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu, coi phản ứng của anh ta.
Tuy nhiên, người đàn ông chỉ đang ngồi ung dung trên ghế sofa đối diện, đọc báo một cách nhàn nhã, như vụ việc không liên quan đến anh ta vậy.
Thật khốn nạn!
Khi Kiều Hy chưa nghĩ ra câu trả lời thì Đường Cảnh Thiên đứng dậy và mở miệng trước.
"Đây là của tôi! Xin lỗi, tôi đã tắm và thay nó ngày hôm qua mà quên cất nó đi!”
Nghe vậy, Diêu Tân Viễn nhìn Kiều Hy rồi lại nhìn Đường Cảnh Thiên, chất vấn: “Hai người sao đây? Tại sao đều tắm trong phòng của tôi?”
"Chuyện là vầy, êm qua tôi thấy cậu không đi nữa, nên dùng phòng của cậu để ngủ. Nhưng mà Kiều Hy không có ở đây, anh đừng hiểu lầm” Đường Cảnh Thiên giải thích, “Cô ấy ngủ với Khả Tâm!”
Có nói xong, Đường Cảnh Thiên nháy mắt với bạn gái của mình.
Giang Ánh Tuyết cũng giải thích: “Diêu thiếu gia, cậu đừng hiểu lầm! Tôi còn ở đây, làm sao để cho Cảnh Thiên làm bậy được?”
"Ờ!" Nghe họ giải thích rõ ràng, Diêu Tân Viễn vốn ít khi chú ý chi tiết, cũng không có hỏi thêm gì.
Kiều Hy lén toát mồ hôi hột, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm.
Mắt cô lướt qua Lục Lập Tiêu, người đàn ông vẫn đang đọc báo, như thể không hề bị vụ việc này ảnh hưởng.
Sự nhàn nhã của anh trái ngược với sự căng thẳng của cô, và cũng khiến Kiều Hy bất bình.
Rõ ràng là những điều xấu đều là anh ta ép buộc cô làm mà, cô đụng chạm phải ai rồi?
Sau giờ ăn trưa, thì mọi người chuẩn bị quay về.
Những người khác đang dọn đồ đạc trong phòng, Kiều Hy đang rửa bát đĩa trong bếp.
Đột nhiên cô cảm thấy một bàn tay đặt trên eo của cô ấy, cô gái quay đầu hoảng sợ, cô thấy rằng Lục Lập Tiêu không biết đến sau lưng cô từ khi nào.
"Anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Tay Kiều Hy toàn là xà bông, lấy khuỷu tay đẩy anh ta một cái, đẩy không nổi.
Cô nhìn vào cánh cửa không khỏi lo lắng, sợ rằng có ai đó đi ngang qua và thấy họ.
Lục Lập Tiêu thấy bộ dạng sợ hải của cô, cười mỉm: “Lúc nãy sợ lắm hả?”
"Tôi không sợ!" Kiều Hy nói một cách cứng đầu, “việc xấu là anh ép tôi làm, không phải tôi tự nguyện.”
"Phải không?"
Lục Lập Tiêu hôn lên những giọt mồ hôi trên trán trên má cô.
Thấy Kiều Hy tránh ra, liền nói: “Đây không phải là sợ sao?”
"Tất nhiên tôi không sợ, tôi chỉ ... Ư!”
Lời nói phản bác của cô chưa nói xong thì đã bị người đàn ông hôn lên môi ngăn lại.
Nụ hôn của Lục Lập Tiêu rất có kỹ năng, một tay ôm eo và thân dưới cô, tay còn lại nắm lấy sau gáy cô.
Kiều Hy không thể tránh khỏi, dùng lực đẩy lại đẩy không nổi, cô đặt tay lên ngực anh, dùng nước xà bông xoa lên áo anh. Trong lòng hứng thú khi nghĩ đang trả thù anh ta.
Tuy nhiên, người đàn ông nghĩ rằng cô ấy đang chủ động gợi cảm hứng.
Không khỏi hôn nồng cháy hơn, nhanh chóng có phản ứng.
Lục Lập Tiêu thiếu chút nữa muốn có được cô ngay tại nhà bếp này, nhưng lúc này họ nghe tiếng ho từ bên ngoài cửa.
Kiều Hy bị sốc và nhanh chóng rời khỏi đôi môi của người đàn ông: "Có người tới rồi!”
"Sợ gì?" Lục Lập Tiêu vẫn muốn hôn cô ấy.
Nhưng cô gái không cho: “Anh đi nhanh đi! Đừng để ai thấy!”
Nói xong cô mới phát hiện, tại sao những lời này giống như hai người đang vụng trộm vậy?
Lục Lập Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mới phát hiện rằng bộ đồ tây đắt tiền của mình bị cô bôi xà bông bọt lên hết rồi.
Anh ta biết rằng đây là một sự phản công của con cáo nhỏ.
Nhưng cũng xúng đáng khi hôn được cô.
Người đàn ông nhịn không nổi hôn lên khóe môi cô và thì thầm: “Tôi có việc đột suất, phải đi ngay! Tối nay về nhà đợi tôi!”
Nghe vậy, Kiều Hy nhìn anh một cách kỳ lạ,
Cô ấy muốn hỏi câu 'về nhà đợi anh ta' nghĩa là gì?
Cô bây giờ là người phụ nữ của Diêu Tân Viễn rồi mà, tại sao phải đợi anh ta?
Người đàn ông này không phải bị nghiện trò này rồi chứ hả?
Lục gia nhiều người như vậy, Kiều Hy sợ cô yếu tim, không chơi nổi với anh ta.
Lục Lập Tiêu bước ra khỏi bếp và thấy Đường Cảnh Thiên và bạn gái của anh ở cửa.
Người đàn ông vẫn mang theo chiếc quần trong của anh ta: “Lục thiếu gia, cái này anh còn muốn lấy không?”
Lục Lập Tiêu thấy đúng là cái quần trong mà Kiều Hy đã mặc hôm qua, anh với tay lấy nó.
"Sao tôi nhớ là những chiếc quần trong anh mặc qua một lần đều đem bỏ, không mặc nữa mà? Đường Cảnh Thiên cố ý trêu chọc anh ta, "Cái này lấy lại để làm gì?”
Lục Lập Tiêu xếp cái quần trong ngay ngắn lại, trả lời anh ta hai chữ: “Sưu tầm!”
Kiều Hy có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trong nhà bếp, mặt cô đỏ xuống đến tận cổ!
Cô nghe người đàn ông nói anh ta sưu tầm chiếc quần trong mà cô đã mặc qua!
Người này chắc chắn là một tên biến thái rồi?
Chắc là sợ cô xấu hổ nên Đường Cảnh Thiên không có vào nhà bếp.
Thay vào đó, bạn gái của anh cầm ly nước vào để rót nước.
Giang Ánh Tuyết rót nước xong không vội vã bước ra, chỉ quan Kiều Hy từ phía sau, đột nhiên hỏi: “Cảm giác chơi với cháu rồi chơi với chú họ cùng lúc nó ra sao?”
Kể từ lần tụ tập trước nghe Giang Ánh Tuyết nói xấu Lục Lập Tiêu thì cô đã không có ấn tượng gì tốt về cô ấy.
Nay lại thêm câu hỏi thiếu tôn trọng này của cô nữa, cô gái không trả lời.
Không ngờ cô không trả lời, Giang Ánh Tuyết cũng không buông tha cô, mỉa mai: “Nhìn không ra tuổi nhỏ mà rất biết cách quyến rũ đàn ông. Cô có cách gì khiến Lục thiếu gia và cháu của anh ta mê muội như vậy, dạy tôi đi?”
"Rốt cuộc thì cô muốn gì?” Kiều Hy hỏi trực tiếp cô ấy.
"Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở cô! Đàn ông bất kể có mê mệt cô trên giường tới đâu thì khi xuống giường đầu óc cũng sẽ rất tỉnh táo. Biết phụ nữ như thế nào đáng để yêu, phụ nữ như thế nào không đáng. Và cô, thì chỉ thích hợp cho người ta chơi chơi thôi, không đem ra đường được đâu.”
Giang Ánh Tuyết nhếch môi, nhìn cô một cách khinh bỉ: “biết Lục thiếu gia có chuyện đột suất gì không? Hôm nay là sinh nhật của thiên kim nhà họ Mạch! Lục thiếu gia với Vi Ni lớn lên cùng nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, người ta về tham gia tiệc sinh nhật. Tất cả mọi người chúng tôi đều đi! Nhưng Lục thiếu gia chỉ bỏ cô lại, đây là sự khác biệt giữa nghiêm túc và chơi chơi!”
Nghe những lời nói của Giang Ánh Tuyết, tay đang rửa chén của Kiều Hy siết chặt lại, cô ngước mắt nhìn cô ấy: “Nếu cô nói những lời này là để khiêu khích tôi vì Mạch Vi Ni thì cô nên thôi đi! Vì các người không ai hiểu rõ thân phận tôi hơn tôi đâu. Cô ấy có thời gian thì thay vì đả kích tôi, hãy khuyên cô ấy cố gắng trau dồi bản thân, không chừng có thể khiến người đàn ông không thèm để mắt tới cô ấy chơi với cô ấy nhiều hơn chút cũng tốt hơn.”
Khi nghe Kiều Hy nói vậy, Giang Ánh Tuyết có chút bối rối: “Cô … cô đúng là đồ đê tiện.”
"Cô lúc nãy không phải còn hâm mộ tôi có thể quyến rũ đàng ông sao? Hay là cô học sự đê tiện của tôi đi, không chừng còn có thể quyến rũ cháu trai của Đường Cảnh Thiên nữa đó.” Kiều Hy nói một cách mặt dày, “Tôi thấy cô cốt cách tinh kỳ, rất có tiềm năng làm đồ đê tiện!”
Giang Ánh Tuyết nói không lại cô ga, trừng mắt với cô một cái.
Lúc này, Từ Khả Tâm bước vào.
Giang Ánh Tuyết đặt cái ly lên bồn rửa chén, bước chân trên đôi giày cao gót đi ra.
Thấy vậy, Từ Khả Tâm lạ lẵm: “Tiểu Kiều, bà nói gì với bạn gái của anh tui vậy?”
"Không có gì! Người phụ nữ đó nói tinh quái lắm, sau này bà nên tránh xa cô ấy ra thì hơn!” Kiều Hy nhắc nhở.
"Ừ, tui cũng thấy cô ấy kỳ lạ!” Từ Khả Tâm gật đầu, “Cô ấy hình như rất ghét tui, nhưng trước mặt anh hai tui lại tỏ ra rất tốt vơi tui!”
"Điều này chứng tỏ cô ấy giả tạo. Bà tiếp xúc với những người như vậy phải cẩn thận, nếu không sẽ bị thiệt thòi đó.” Kiều Hy nói.
"Tiểu Kiều, tui kể cho bà nghe một bí mật!” Từ Khả Tâm thì thầm bên tai cô gái đang rửa chén, “Tui nghe nói bạn gái của anh tui trước đây làm gái qua!”
"Thật sao?"
"Thật! Tui nghe nói rằng anh tui gặp cô ấy ở câu lạc bộ giải trí, sau đó ở với cô ấy, vã lại đối đãi rất tốt với cô ấy.”
"Vậy thì đôi mắt nhìn người của anh hai bà … cũng thật tệ hại!”
Kiều Hy nghĩ đến lúc nãy Giang Ánh Tuyết mỉa mai cô chỉ xứng bị đàn ông chơi chơi thôi, còn nói cô không có thể diện, thì ra bản thân cô ấy là gà.
Dựa vào đâu mà chế giễu cô? Phụ nữ thật là không thể hiểu nổi.
"Họ đến với nhau chắc là tình yêu đích thực! nghe nói anh hai tui đi với cô ấy sắp được mười năm rồi. Hồi xưa vì việc này mà anh hai mới rời khỏi gia đình, cứ cãi cọ với bác Đường. Vã lại tới bây giờ bác Đường cũng không chấp nhận cô Giang Ánh Tuyết đó, nên thường ngay anh hai tui cũng không có ở nhà!” Từ Khả Tâm thở dài.
"Như một người uống nước, lạnh hay ấm chỉ có anh ta mới biết. Mặc kệ người ta có mắt nhìn người hay không, dù sao thì cũng là chuyện của người ta!”
"Nhưng tui cảm thấy … người đàn ông hoàn hảo như anh hai tui thì đáng ra phải rất hạnh phúc rất hạnh phúc mới đúng!”
Kiều Hy nhìn khuôn mặt ngưỡng mộ Đường Cảnh Thiên của Từ Khả Tâm, không khỏi chọc ghẹo cô: "Vậy bà làm bạn gái anh ta đi?”
Nghe vậy, Từ Khả Tâm ngay lập tức đỏ mặt, cô che tai mình lại liếc cô ấy một cái: “Tiểu Kiều, đừng nói bậy!”
"Coi phản ứng của bà … chắc đúng là thích Đường Cảnh Thiên rồi phải không?”
"Tui ...... Tui không có! Tui chỉ cảm thấy anh ấy rất tốt … rất tốt thôi mà!” Từ Khả Tâm hễ gấp thì lại cà lâm, “Tui với anh ấy … không thể nào đâu. Trong lòng tui biết rõ, anh ấy là … anh hai của tui, vã lại anh ấy có bạn gái rồi! Tui không nên có ý nghĩ … đó!”
Kiều Hy đã không nói toạt ra, rửa chén xong để lên kệ cho róa nước.
"Nghe nói có một bữa tiệc sinh nhật tối nay. Anh hai bà có dẫn bà đi không?”
"Có, anh ấy nói dẫn tui với Giang Ánh Tuyết đi chung!”
"Bà cũng có đi hả …” Mặt Kiều Hy hơi tối sầm xuống.
Thật ra cô không muốn tham dự bữa tiệc sinh nhật gì, nhưng cô chỉ cảm thấy một chút khó chịu khi có cảm giác bị mọi người bỏ rơi.
Hoặc là nói cách khác là cảm giác khó chịu khi bị Lục Lập Tiêu bỏ rơi.
Nhớ lại trước kia, người đàn ông đó đã không ngại đem cô đế dự buổi tiệc bạn bè nữa. nhưng bây giờ thì lại khác rồi!
Những lời của Giang Ánh Tuyết tuy khó nghe nhưng lại rất có lý.
Bây giờ Cô đối với anh ta, chỉ là chơi chơi thôi!