4194
"Á!"
Kiều Hy bị sốc vì cử động của anh khiến cho thân thuyền chao đảo.
Cô gái không dám di chuyển, chỉ ngồi im một chỗ, Lục Lập Tiêu nắm lấy cơ hội đưa cô vào vòng tay.
"Anh cẩn thận ... con thuyền này có bị chìm không?”
Kiều Hy nhìn chiếc thuyền không thể chịu nổi sóng gió này một cách lo lắng, cô cứ cảm thấy Lục Lập Tiêu ngồi cùng về một phía với cô thật nguy hiểm.
Tuy nhiên, người đàn ông lại không quan tâm: “Cô đừng động đậy thì sẽ không chìm!”
“Người động đậy là anh mới đúng!” Kiều Hy nghiêng miệng và lẩm bẩm.
"Cô đang nói cái gì?”
Lục Lập Tiêu ôm chặt cô một chút nữa, cố ý lắc lư thân thuyền, ngay lập tức khiến cô gái không biết bơi sợ xanh mặt.
"Không có gì!" Kiều Hy không dám nói chuyện nữa.
Người đàn ông liếc nhìn bàu sen trong cô và ra lệnh: "Đút cho tôi ăn!”
Nghe vậy, Kiều Hy chỉ có thể bóc vỏ một hạt sen một cách không tình nguyện, đưa vào miệng anh ta.
Lục Lập Tiêu ăn hạt sen mà cô đút một cách hài lòng, quả nhiên thơm tho.
Kiều Hy rất khó chịu trong vòng tay của anh, chiếc thuyền gỗ này quá nhỏ, và cả hai đều ngồi với nhau thì thật là chật chội.
Nhưng thân thuyền sẽ lắc lư nếu cô động đậy, cô chỉ có thể gồng cứng người lại.
Trong lúc lúng túng như vậy, đột nhiên có tiếng phát ra từ bên cạnh.
Có vẻ đó là tiếng la hét của một cô gái, nhưng giọng rất thấp, tiếng rất gấp, rất kỳ lạ!
Kiều Hy lắng nghe một lúc và nghe ra nó là tiếng gì.
Khi Hàn Gia Lạc đến Lục gia, cô đã nghe thứ tiếng này phát ra từ trong phòng Lục Mộng Tình.
Vã lại khi nãy cô đứng dậy, đã thấy Thẩm Thiếu Khiêm và vị hôn thê của anh ấy đang hôn nhau, vậy bước tiếp theo sẽ là gì, không cần nói thì cũng biết rồi.
Má của Kiều Hy đỏ bừng và lúng túng.
Vào lúc này, cô cũng cảm thấy bàn tay của Lục Lập Tiêu trên eo cô đang trở nên nóng hơn, như thể thanh sắt nóng dính chặt vào làn da cô qua một miếng vải mỏng.
Cô gái vặn vẹo eo một cách không thoải mái, cô muốn tránh xa anh, bàn tay của người đàn ông trên eo cô đột nhiên chặt hơn, ngay cả giọng anh cũng khàn khàn.
"Đừng động đậy!”
Nghe vậy, Kiều Hy không dám động đậy nữa.
Vào lúc này, một tay Lục Lập Tiêu nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt xin đẹp trong nắng sớm của cô gái.
Anh từ từ cúi đầu và hôn lên môi cô.
Kiều Hy: "..."
Trời cô đã nghe lời không động đậy rồi, anh chàng này tại sao vẫn hôn cô?
Quá đáng quá!
Cô gái hơi lui lại một chút, cô cảm thấy cánh tay Lục Lập Tiêu đang đỡ ở lưng, nhắc cô: “Nếu cô lui nữa thì sẽ rơi khỏi thuyền!”
Người đàn ông không rời khỏi môi cô khi cô nói, có thể nói rõ mỗi một từ lúc hôn cô.
Tuy nhiên, Kiều Hy đã không thể lui nữa, cô chỉ có thể nắm chặt cánh tay anh, mặc cho anh làm bất cứ điều gì thì anh muốn.
Cách những chiếc lá sen, có thể nghe thấy tiếng của người phụ nữ ngày càng cao, mặt Kiều Hy đỏ bừng, cũng cảm thấy cái tay trên người của mình của Lục Lập Tiêu ngày càng không quy tắc.
Mười phút sau, với tiếng thì hét nhỏ của người đàn ông bên kia, tiếng hét rên của người phụ nữ cũng ngưng theo.
Sau đó, Kiều Hy nghe tiếng chèo thuyền rời đi.
Cuối cùng cũng đã hết, Lúc này Lục Lập Tiêu mới buông tha cho môi cô.
Cô gái cảm thấy rằng cô sắp chết vì ngạt thở, cô ngã nhẹ nhàng trên ngực người đàn ông và hít thở không khí trong lành hiếm có.
Vào lúc này, Lục Lập Tiêu đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và đặt nó dưới thắt lưng anh.
Cảm thấy phản ứng của anh, Kiều Hy ngạc nhiên mở to mắt: "Anh ... anh đang làm gì vậy?"
“Tôi đã dạy cô tối hôm qua, hôm nay cô biết chưa?” Lục Lập Tiêu hỏi cô với giọng khàn khàn, trong ánh mắt lấp đầy ngọn lửa ham muốn.
Kiều Hy nghĩ về cảnh tượng đêm qua, khuôn mặt cô đỏ bừng, cắn môi, cô muốn rút tay mình lại: “Tôi không muốn!”
"Nhưng tôi muốn!" Người đàn ông thì thầm bên tai cô gái, và giọng nói như một con quỷ đang hấp dẫn người phạm tội, "Nhanh lên, làm xong rồi chúng ta quay về.”
"Nếu tôi không làm thì sao?"
"Vậy thì đợi ở đây!"
"Anh ... đe dọa tôi?"
Kiều Hy liếc nhìn anh một cách giận dữ, nghĩ rằng mình sẽ không bị anh ta đe dọa đâu.
Khi cô gái cắn răng, vươn ra với lấy mái chèo, cô ấy không tin rằng cô ấy sẽ không quay trở lại được mà không có Lục Lập Tiêu.
Nhiều lắm thì cô tự chèo về!
Tuy nhiên, tưởng tượng luôn luôn tươi đẹp là đầy đủ, và thực tế ... thường rất tàn nhẫn!
Kiều Hy một tay cầm một mái chèo, dùng hết sức bình sinh chèo hai cái, chỉ thấy khuấy động được một chút nước, thuyền của họ không động đậy gì.
À, cô đã đánh giá thấp trọng lượng của mái chèo và đánh giá quá cao sức mạnh của cô.
Đây là loại thuyền đánh cá kiểu cũ, mái chèo rất nặng nề, và cánh tay nhỏ của Kiều Hy cầm mái chèo đã phải mất rất nhiều sức, nói chi đến việc chèo thuyền quay lại.
Cô không tin, cố chèo hai lần, thuyền cuối cùng cũng đã động đậy, nhưng nó chỉ quay vòng tại chỗ.
Cô bấn cẩn trượt tay, khiến mái chèo rơi xuống nước.
"Á!"
Cô hét lên, muốn nhặt nó lên nhưng đã không kịp, chỉ có thể nhìn chiếc mái chèo từ từ chìm xuống hồ sâu.
Lần này, Kiều Hy tuyệt vọng!
Cô quay lại nhìn Lục Lập Tiêu, người đàn ông đang ung dung nằm ở đầu thuyền nhìn cô, ánh mắt thờ ơ như đang quan sát cô làm trò khỉ vậy.
Đừng quên, anh ta cũng ở trên chiếc thuyền này, mái chèo rơi mất, Kiều Hy không tin anh ta không lo lắng.
Nếu anh ta đã không quan tâm như vậy, cô gái cũng thôi không quan tâm nữa, cứ ngồi đó xem ai thua ai.
Mặt trời đang lên, ngoài đây hai mươi phút mà cảm giác như đã hai mươi năm.
Cuối cùng, Kiều Hy cũng không thể ngồi yên.
Dù sao, mỗi khi cô ấy đọ kiên nhẫn với Lục Lập Tiêu đều chưa bao giờ thắng được.
Vã lại mặt trời mùa hè lên ngày càng cao, cô sợ bản thân mình sẽ bị phơi thành mắm khô.
"Có phải tôi làm rồi thì mình có thể quay lại?” Cô gái ngẩng đầu lên và hỏi anh ta.
Lục Lập Tiêu giờ mới nhìn cô và gật đầu.
Nghe vậy, Kiều Hy cắn chặt môi dưới, sau cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt, cuối cùng cô cũng thuyết phục được bản thân thỏa hiệp: "Được rồi, tôi sẽ làm!"
Dù sao thì dùng tay, cô cũng không bị tổn thất gì.
Nhiều lắm … hơi xấu hổ xíu thôi!
Người ta nói đại trượng phu biết co biết duỗi, huống hồ cô ấy chỉ là một cô bé?
Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ta cúi đầu trước thế lực lượng tà ác Lục Lập Tiêu này.
Trong lòng Kiều Hy đã có dự tính, cô đi về phía Lục Lập Tiêu, lấy tay muốn tháo dây nịt của anh.
Tuy nhiên, cô gái không biết tháo như thế nào, tháo hai phút cũng chưa tháo được, cô cúi đầu quan sát cấu trúc dây nịt.
Lục Lập Tiêu thì đang nằm ngửa trên thuyền, thấy đầu cô gái đang cúi đến bụng anh, lập tức cảm thấy một luống khí nóng lên từ đó.
Giống như chất độc, nó lan nhanh ra tứ phía.
Vốn dĩ hai người lúc nãy khiến anh có phản ứng, bây giờ đã nguội lạnh, bây giờ Kiều Hy chỉ một động tác cúi đầu như vậy lại có phản ứng nhanh chóng.
Cô gái này ... đúng là chất độc của anh ta!
Thực sự không thể chịu được sự chậm chạp của cô, Lục Lập Tiêu với lấy tay của Kiều Hy, lấy ngón tay của cô ấn vào mâm kim cương trên dây nịt!
Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, ngón tay cô gái rung rẫy, người đàn ông cũng rung theo.
Trong ao sen tươi tốt, những bông hoa thơm ngát!
Kiều Hy thực sự thông minh Lục Lập Tiêu chỉ dạy một lần, cô gái đã nắm vững những điều cần thiết.
Cô ấy biết những gì người đàn ông muốn và chỉ làm những gì cô ấy muốn, dù sao, cô ấy chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng.
Xong một lần, Lục Lập Tiêu thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
"Bây giờ, tôi có thể quay về chưa?”
Sau khi hoàn thành, cô gái hỏi anh ta một cách lo lắng.
"Đừng gấp gáp vậy!”
Trước tiên Lục Lập Tiêu ôm cô vào lòng, hôn nhẹ những giọt mồ hôi trên trán cô, giúp cô rửa sạch sẽ tay của cô!
Bây giờ mặt trời đang nắng gắt, người đàn ông thấy người cô đầy mồ hôi, anh ngắt một lá sen lớn, đưa cho cô che nắng.
“Cầm lấy, tôi chèo thuyền!”
"Ừ!"
Kiều Hy phát hiện, Lục Lập Tiêu rất biết chăm sóc phụ nữ.
Nhưng để anh ta chăm sóc cho cô, trước hết phải thỏa mãn anh ta đã.
Loại chăm sóc này, cái giá của nó cũng quá lớn đi mất!
Cô gái dùng cánh tay mỏi nhừ của mình nhận lấy lá sen, thấy Lục Lập Tiêu lấy mái chèo còn lại chèo thuyền quay về.
Ngày hôm đó, họ là nhóm cuối cùng quay trở lại!
Ngay khi đi đến cửa của trang trại là nghe thấy tiếng la hét của Diêu Tân Viễn.
"Chết tiệt! Để tôi cho tôi trên cái đảo đó bị muỗi chích cả đêm …”
Tuy nhiên, khi anh quay lại và thấy Lục Lập Tiêu, tiếng của Diêu Tân Viễn đột nhiên ngưng lại!
"Ai kêu mày đáng chết?” Lục Lập Tiêu liếc nhìn anh lạnh lùng.
"Chú … chú họ!” người đàn ông lập tức sợ, “Con nói bản thân con! Đánh không lại người ta, đáng đời bị muỗi chích cả đêm!”
Ngay lập tức, ánh mắt của Diêu Tân Viễn rơi vào Kiều Hy, người đứng đằng sau Lục Lập Tiêu. “Ý, thì ra cô đi với chú họ hả?”
Bị hỏi như vậy, tim Kiều Hy đột nhiên đập mạnh.
Tôi không biết tại sao, cô ấy có một cảm giác như bị bắt tại trận đang ngoại tình.
"Cô thì chơi vui vẻ, còn tôi bị muỗi chích cả đêm!”
Anh ta dường như đã trở lại với những lời than phiền của mình, thu ánh nhìn lại.
Kiều Hy thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy trên người cô vẫn có mùi của Lục Lập Tiêu.
Trong lòng cô sợ sệt, cô lên lầu để tắm.
Lục Lập Tiêu nhìn bóng lưng cô đi lên lầu, cũng đoán được là cô sẽ đi tắm, kêu Diêu Tân Viễn sang: “Theo tôi qua đây!”
"Chú họ, có chuyện gì vậy?" Diêu Tân Viễn đi theo.
Lục Lập Tiêu đưa hạt sen mà Kiều Hy đã hái cho cậu ta: “Bóc hết những hạt sèn này! Bóc xong mới được lên lầu!”
Nghe vậy, Diêu Tân Viễn: "..."
Mới bị muỗi chích cả đêm, về còn muốn quay về phòng ngủ một giấc thật ngon nữa chứ?
Tại sao đột nhiên kêu cậu ta làm việc? Cậu ta đã phạm phải tội gì?
Tuy nhiên, mệnh lệnh của Lục Lập Tiêu, cậu ta không dám bác bỏ.
Chỉ có thể bất lực cầm lấy hoa sen, đội lá sen lên đầu, và đi bóc hạt sen một cách thầm lặng.
Đường Cảnh Thiên đến, nói một cách dí dỏm: “Cái thứ xanh xanh trên đầu (*) Diêu thiếu gia nhìn cũng khá đẹp đấy!”
(*Tiếng hoa, đội nón xanh nghĩa là bị cắm sừng, nên ý Đường Cảnh Thiên ở đây là cái sừng trên đầu Diêu Tân Viễn khá đẹp)
......
Trong giờ ăn trưa, mọi người chơi bài, trò chuyện, coi ti vi trong phòng khách.
Diêu Tân Viễn bước xuống cầu thang, trên tay cầm một cái quần trong nam.
Cậu ta giận dữ đi về phía Kiều Hy, chất vấn: “Đm, Cô giải thích cho tôi, hôm qua có phải đi với người đàn ông khác không? Tại sao có quần trong đàn ông trong phòng của tôi?”