4192
Kiều Hy bị Lục Lập Tiêu vác về phòng và ném lên giường.
Cô gái nhanh chóng cuộng tròn đôi chân, nhìn anh một cách cảnh giác.
Vốn tưởng người đàn ông sẽ làm gì đó với cô, ai ngờ anh chỉ lấy một chiếc ghế đặt bên giường và nhẹ nhàng xem xét vết thương trên chân cô.
Những vết bầm trên chân Kiều Hy là do hôm nay cô dẫm phải hố bùn. Không ngờ người đàn ông này còn nhớ, anh lấy một tuýp thuốc từ ngăn kéo và nhẹ nhàng bôi nó.
Cô gái bị sốc bởi hành động của anh và quên cả kháng cự.
Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng, và đầu ngón tay có những vết chai mỏng, vì thế khi ngón tay anh lướt qua làn da mỏng manh trên chân của cô gái, ma sát khiến da cô hơi thắt chặt và run rẩy.
Kiều Hy hơi cuộng tay mình lại, rút chân mình lại một cách khó chịu, nhưng bị người đàn ông giữ chặt, không thể động đậy.
"Để tôi tự làm, không cần anh giúp!”
Tôi nghe cô gái nói, người đàn ông không phản ứng gì.
Dù sao, anh ta một tay giữ chặt mắt cá chân của cô gái, tay kia tiếp tục bôi thuốc cho cô, ngay cả khi Kiều Hy lấy tuýp thuốc trên tay, cô vẫn không thể cự lại anh được.
Cuối cùng, thuốc cũng đã bôi xong!
Lòng bàn tay của người đàn ông rời đi, nhiệt độ nóng trên chân Kiều Hy nhanh chóng hạ xuống, dường như tham lam như sự chăm sóc nhẹ nhàng mà anh đưa cho cô.
"Đi tắm cái rồi đi ngủ!” Lục Lập Tiêu nói với giọng điệu ra lệnh.
Kiều Hy nghĩ về điều mà anh ta nói trước đó, đàn ông thấy phụ nữ mới tắm xong sẽ bọc phát thú tính, đâu còn dám đi tắm nữa?
"Tôi không thích đi tắm!" Kiều Hy cố ý nói, "nếu anh chịu không nổi thì đuổi tôi đi đi!”
Lục Lập Tiêu liếc nhìn vết bầm tím trên hai chân của cô, thoa thuốc rồi, cũng thực sự khó tắm.
Thêm vào đó, cô đã tắm rửa hồi chiều rồi, không cần tắm nữa.
Người đàn ông không ép buộc cô nữa, lấy một chiếc váy ngủ từ va li mình ra đưa cô: “Mặc nó vào!”
Nghe vậy, Kiều Hy không nhận.
Cô gái đặt tay lên đùi mình, hai ngón tay trỏ siết vào nhau, nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng cũng nhìn không được hỏi anh: “Lục Lập Tiêu, rốt cuộc thì anh muốn gì?”
“Không gọi tôi là chú họ nữa sao? Tại sao bây giờ lại gọi tên tôi rồi?” Người đàn ông hỏi cô.
"Nếu anh cảm thấy đêm dài cô đơn thì hãy đi tìm gái mà ở cùng anh, hoặc là tìm một cấm luân khác. Với địa vị Lục gia các anh ở Nam Thành này thì chỉ cần anh mở miệng, sẽ có hàng ngàn hàng vạn các cô gái để anh chọn, sao anh cứ phải gây phiền phức với tôi?”
Nghe cô nói vậy, mặt của Lục Lập Tiêu cũng nghiêm túc hẵn: "Nếu tôi chỉ muốn có cô thì sao?"
"Nếu anh cứ muốn có tôi thì hôm trước không nên đem tôi cho Diêu Tân Viễn!” Kiều Hy nói, “Đã chê bai tôi bị Thẩm Thiếu Khiêm làm ô uế, thì hôm nay anh không nên đói khát như vậy!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu cau mày.
Lúc đầu anh ta tức giận vì cô bé này gọi tên của một người đàn ông khác trong vòng tay anh ta.
Sau đó, anh ta tức giận, bởi vì Kiều Hy muốn rời bỏ anh ta để đi tìm anh Dịch Thần gì đó của cô ...
Chưa bao giờ … vì chê bai hay bỏ rơi cô ta!
Đem cô ấy cho Diêu Tân Viễn chưa bao giờ thông qua sự đồng ý của anh, đó là quyết định lén của mẹ anh.
Lúc đó anh không ngăn cảng là vì quan hệ giữa hai người lúc đó rất căn thẳng. Thật ra sau khi về phòng, anh ta không đóng cửa phòng, anh ta chờ đợi cô gái chủ động thừa nhận những sai lầm của cô ấy, chờ cô ấy cầu xin anh.
Chỉ cần cô ấy nói một lời mềm mại, anh ta cũng sẽ không để cô phải theo Diêu Tân Viễn!
Nhưng không, anh đợi đến nửa đêm cũng không thấy cô đến.
Sau đó, bản thân Lục Lập Tiêu cuối cùng cũng nhịn không nổi, đi tìm cô, kết quả là anh đi đến cửa và nghe được cô gái và Diêu Tân Viễn đang cười đùa vui vẻ.
Họ nói những lời thân mật trên giường, từng câu nói như một con dao đâm vào trái tim của người đàn ông, Lục Lập Tiêu tức giận đến muốn đạp tung cửa xông vào, lôi người đàn ông xuống giường đánh chết, và đem cô gái trở lại bên mình, dạy dỗ cô, nói cô nghe … cô chỉ có thể là của riêng mình.
Nhưng cuối cùng, anh không bước vào.
Bởi vì anh không muốn nhìn thấy cô gái nằm dưới người đàn ông khác.
Anh cũng nghĩ bệnh sạch sẽ của anh rất nghiêm trọng, nhưng cuối cùng anh mới phát hiện ra, điều khó nhất là không biết làm sao bỏ xuống!
Cô càng tránh xa anh, anh càng muốn có cô!
Lục Lập Tiêu cảm thấy anh như đang bị bệnh, mấy ngày nay không có cô trong vòng tay, anh không thể ngủ, chứng mất ngủ của anh ngày càng nặng hơn, cả đêm không ngủ, trong lòng cứ lo lắng về cô ấy sẽ bị người đàn ông khác làm gì đó?
Những lo lắng và những suy nghĩ bậy gần như khiến anh phát điên, nếu đã không thể buông bỏ thì keeos cô ấy về phía mình.
"Chỉ cần đêm nay cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này cứ ở bên cạnh tôi!” Lục Lập Tiêu nói
Nghe vậy, Kiều Hy cười nhẹ: “Không cần nữa, tôi cảm thấy ở bên DIêu Tân Viễn cũng khá tốt!”
Nghe cô nói vậy, đôi mắt người đàn ông ngưng đọng lại, Lục Lập Tiêu kéo cô vào vòng tay của mình: “Tại sao cô cứ không học khôn như vậy? Tại sao cứ phải nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi?”
Lục Lập Tiêu hôn mạnh lên môi cô, dường như đang trừng phạt cô.
Kiều Hy cau mày, không muốn mỗi lần bị anh ta hôn cũng bất lực như vậy.
Cô gái đang đang muốn cắn anh ta, nhưng cô ấy vẫn chưa kịp cắn thì nghe thấy tiếng rên của người đàn ông.
Chuyện gì vậy?
Cô gái nhìn anh một cách lạ lùng, chỉ thấy người đàn ông đột nhiên cau mày và ôm chặt bụng anh.
"Anh … anh bị sao vậy?”
Lục Lập Tiêu không nói gì, nhưng mặt anh tái nhợt.
Kiều Hy nhìn vào nơi anh đang ôm hỏi: "Đau bụng lắm hả?”
Lắng nghe giọng điệu quan tâm của cô gái, Lục Lập Tiêu trả lời một tiếng: “Ừ!”
"Vậy thì hay quá!”
Kiều Hy thấy anh đau bụng đến đứng không vững nữa, liền nhân cơ hội đẩy Lục Lập Tiêu ra, cô thậm chí không kịp mặc giày đã đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhìn vào lưng của cô gái đi, Lục Lập Tiêu mở miệng: “Con hồ ly không có lương tâm!”
......
Sau khi Kiều Hy rời khỏi phòng, không còn chỗ để đi.
Cô đi một vòng trong nhà, cuối cùng đến gõ cửa phòng Đường Cảnh Thiên.
Người đàn ông dường đang chuẩn bị ngủ, mặc áo choàng ngủ mở cửa, thấy là cô, anh hỏi: “Sao? Vẫn còn muốn hỏi tôi về việc thuyền đi ra giữa hồ không? Đừng nói không có lời của Lục thiếu gia, tôi không dám cho cô mượn, hồ này rất lớn, lại là đêm hôm như vậy, một người con gái như cô sẽ không thể nào chèo thuyền qua được đâu!”
"Tôi không phải đến vì điều này ..."
Kiều Hy liếm môi và hỏi, "Tôi muốn hỏi anh, có thuốc chữa đau dạ dày không?"
Nghe vậy, Đường Cảnh Thiên nhìn cô, và ngay lập tức hiểu ra chuyện gì: “Bệnh đau dạ dày của Lục thiếu gia lại tái phát hả? Cũng đúng, anh ta không thể ăn cay từ nhỏ, một muỗng tương cay biến thái của cô ăn vào không cào ruột mới lạ đó! Tối nay chắc khỏi ngủ rồi!”
Nghe Đường Cảnh Thiên nói vậy, Kiều Hy hơi cảm thấy có lỗi.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai kêu anh ấy cứ giả bộ ta đây, rõ ràng không ăn được ớt, còn giả bộ không có chuyện gì cả. Đau chết là đáng đời, bình thường ác quá mà, bây giờ không phải bị quả báo sao?”
"Ừ, cả Nam Thành này chắc chỉ có cô dám chửi anh ta giả bộ ta đây thôi!” Đường Cảnh Thiên cười, “Cô thật sự rất xứng đôi với Lục thiếu gia, sau này có cô, anh ta chắc sẽ không nhàm chán nữa!”
"Ai xứng đôi với anh ta?” Kiều Hy nói một cách không hài lòng.
Đường Cảnh Thiên chỉ cười mà không nói gì nữa, lấy một lọ thuốc từ tủ thuốc của mình, đồng thời lấy một hộp sữa bỏ vào túi đưa cho cô: “Đây là thuốc đau dạ dày, cho anh ta uống xong tốt nhất cho anh ta uống thêm chút sữa!”
Kiều Hy đưa tay ra nhận lấy và phát hiện trong túi ngoài sữa và thuốc còn có … một hộp ‘áo mưa’!
"Đó là cho cô!” Đường Cảnh Thiên nói, “Thứ này có tác dụng bảo vệ phụ nữ, cứ mang theo bên người không có hại đâu!”
Kiều Hy: "..."
Sao cô có cảm giác như Đường Cảnh Thiên đang tận tay đưa cô vào miệng sói vậy?
Sau đó, cô gái trở về phòng của Lục Lập Tiêu.
Không phải vì cô quan tâm đến anh mà là do Kiều Hy sợ rằng cô bỏ đi, anh không vui thì trút giận lên trại mồ côi thì biết làm sao?
Cửa không có khóa, Kiều Hy mở cửa, thấy người đàn ông đang đứng thẳng và hút thuốc bên cửa sổ.
Khuôn mặt anh ta vẫn còn nhợt nhạt lạ thường, nhưng không có vẻ thảm hại của những người bệnh bình thường khác.
Có lẽ đây là sự khác biệt giữa giới quý tộc và người nghèo, họ lúc nào cũng rất thanh lịch.
Vừa vào phòng, cô gái đã cau mày vì mùi thuốc nồng nặc trong phòng: “Rõ ràng đau dạ dày còn hút thuốc, anh muốn chết sớm hả?”
Nhìn thấy cô ấy, con mắt của người đàn ông sáng lên.
"Quay về rồi hả?”
Kiều Hy không trả lời, bước thẳng tới người đàn ông, đưa thuốc cho anh: “Đây là thuốc dạ dày mà người anh em tốt của anh đưa, anh uống đi”
“Cô đem qua giúp tôi hả?”
“Tôi sợ anh chết ở đây, người ta tưởng tôi là hung thủ!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi nhếch môi và ngồi xuống ghế sofa, và nói: “Đi lấy nước giúp tôi!”
Anh chàng này, thực sự coi bản thân mình là ông nội người ta?
Kiều Hy lén lút trừng mắt với anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy ly giấy rót cho anh nữa ly nước.
“Nè, nước đây!” Kiều Hy đưa nước và thuốc cho anh.
Tuy nhiên, người đàn ông cứ nhìn nó mà không đưa bàn tay quý giá của mình ra nhận: “đút cho tôi!”
Kiều Hy nhìn bộ dạng ‘ông nội’ của anh ta, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng: “Đút thì đút! Mở miệng ra đi!”
Cô gái ném thuốc vào cổ họng anh, rồi véo chặt mũi người đàn ông, đổ một lượng lớn nước vào miệng anh ta.
"Hem ..."
Lục Lập Tiêu không kịp phòng vệ, bị thuốc áp lên cổ họng, bị nước làm sặc, ho dữ dội.
Thấy dáng vẻ thảm hại của anh, Kiều Hy ở cạnh bên cười nghiêng ngã.
Cuối cùng, cô cũng thấy dáng vẻ thảm hại của người đàn ông này, thì ra anh ta cũng chỉ là một người bình thường!
Lục Lập Tiêu thấy hết sự ranh ma trong mắt cô, cô gái khi cười con mắt cong như mặt trăng, long lanh như mặt hồ nước mùa thu, lấp lánh và quyến rũ.
Trong một khoảnh khắc động lòng, Lục Lập Tiêu nắm lấy sau gáy cô, hôn lên môi cô.
"Ư ..."
Trong miệng người đàn ông vẫn còn vị cay của thuốc, Kiều Hy mở to mắt muốn vùng vẫy, nhưng bị Lục Lập Tiêu kiềm chặt.
Thấy cô gái cau mày vì đắng, Lục Lập Tiêu lại uống một ngụm sữa đang đặt bên cạnh, đưa vào miệng cô bằng miệng của mình.
Bởi vì sự kháng cự của Kiều Hy, sữa chỉ có một ít vào miệng co, còn lại đều chảy xuống từ khóe môi của hai người.
Một số giọt trên quần của Lục Lập Tiêu, một số chảy xuống theo cái cằm mịn màng của cô gái, qua cái cổ thiên nga của cô, chảy xuống ngực cô bên trong cái áo.